Xuyên Sách Sau Khi Gả Cho Anh Trai Nam Chính Nữ Phụ Liên Tục Đòi Ly Hôn


Sáng hôm sau, quả nhiên Giang Vân Yến không làm bữa sáng.

Tuy nhiên đến tối hôm đó, Giang Vân Yến vẫn về nhà nấu bữa tối, mặc dù chỉ là một đĩa cơm chiên đơn giản nhưng nó vẫn ngon vô cùng.

Ôn Du ăn rất thỏa mãn, ở nhà nghỉ ngơi ba ngày rồi mới quay lại đoàn phim.

Bên đoàn phim tiến triển cũng rất suôn sẻ.

Bộ phim này không có cảnh quay nào hoành tráng, hầu hết các cảnh quay đều diễn ra trong hai căn nhà nhỏ, tiến độ quay còn nhanh hơn dự đoán của Ôn Du.

Các cảnh quay của cô trong bộ phim này đã hoàn thành rồi, cô ở lại đoàn phim chủ yếu để giám sát thôi.

Đến khi đoàn phim khai máy được khoảng hai tháng thì cuối cùng quản lý của cô cũng chịu gọi điện thoại đến: “Bà cô của tôi ơi, nghe nói bên chỗ em sắp xong rồi, dạo này có kế hoạch gì không?”

Chị Liễu vẫn luôn tôn trọng ý kiến của Ôn Du trong việc phát triển sự nghiệp.

Ngày xưa Ôn Du toàn đi theo Giang Vân Cẩn, Giang Vân Cẩn đi đâu thì cô theo đó.

Nhưng nửa tháng trước Giang Vân Cẩn quay xong, nghỉ ngơi hai ngày rồi lại vào đoàn phim khác mà vẫn không thấy Ôn Du nói gì.

Chị Liễu suy nghĩ, nói không chừng hình tượng của Giang Vân Cẩn đã sụp đổ hoàn toàn trong lòng cô nhỏ này vì Giang Vân Cẩn không thể gánh nổi cô trong lúc chơi game, thế nên cô mới không chạy theo anh ấy nữa.

Vì vậy, chị Liễu mới cố ý chờ một khoảng thời gian rồi mới hỏi về kế hoạch tiếp theo của Ôn Du.

Tất nhiên, nếu Ôn Du muốn rút khỏi làng giải trí thì cô ấy cũng không thấy ngạc nhiên chút nào.

Chỉ là Ôn Du không định giải nghệ.

Vì cô đang nghèo lắm!

Thật ra cũng không thể nói là nghèo, chủ yếu là tiền không đủ nhiều.

Hiện tại cô đã dùng toàn bộ số tiền mình có để đầu tư, trước đây mới vào nghề, cô nhiều tiền nhưng ngốc nghếch nên bị đám người cáo già kia lừa đầu tư không ít, cũng lỗ không ít.

Còn không biết có thể thu hồi lại được bao nhiêu vốn.

Bây giờ cô chỉ có năm triệu mượn từ Giang Vân Cẩn, nhưng mà không cần trả lại.

Hôm đó lúc gần đi mẹ Giang lại chuyển cho cô thêm hai triệu.

Cô mang món quà mà Giang Vân Yến mua về thì mẹ Giang thấy cô nghèo như vậy còn tiêu tiền nên lại cho thêm một triệu.

Rồi cả những thứ linh tinh vụn vặt cô nhận được từ chỗ Giang Vân Yến cũng được hai triệu, thế nên nếu chỉ tính tiền mặt thì bây giờ cô đã tích cóp được đủ mười triệu rồi!

Nhưng đã là người thì ai cũng có lòng tham, nhất là đứa đóng vai “tốt thí” như cô!

Nếu ông trời đã cho cô cơ hội này, cho cô biết những chuyện xảy ra trong tương lai mà để lãng phí thì quá đáng tiếc, tất nhiên là cô phải tìm cơ hội đầu tư cho tiền sinh ra tiền rồi!


...

Vì vậy, khi đối mặt với câu hỏi của chị Liễu, Ôn Du ngay lập tức ngoan ngoãn đáp: “Chị ơi, có vai nào phù hợp với em không?”

Chị Liễu nhướng mày: “Ồ, bắt đầu có chí tiến thủ rồi à?”

Ôn Du nghiêm túc trả lời: “Đúng ạ, em cũng không thể lãng phí nhan sắc và tài nguyên này được, có đúng không?”

Chị Liễu bị chọc cười, trong lòng thoải mái dễ chịu.

Trước đây, cô ấy bị ép giúp Ôn Du theo đuổi Giang Vân Cẩn, mỗi lần làm gì cũng thấp tha thấp thỏm sợ bị Giang Vân Yến phát hiện, sau đó bản thân cũng bị liên lụy theo.

Bây giờ cuối cùng Ôn Du cũng để cô ấy được thả lỏng rồi: “Được, lát nữa chị sẽ gửi kịch bản phù hợp cho em, em chọn vài cái nhé.”

Sau khi cúp máy, năm phút sau, hộp thư của Ôn Du đã nhận được tài liệu.

Cô mở ra xem qua, chị Liễu quả thật rất giỏi, quan hệ cũng rộng nên những tài nguyên đưa cho cô đều là những tài nguyên được bên ngoài tranh giành nhau, mỗi bộ phim cô ấy đều ghi chú rõ có thể lấy được vai diễn nào.

Hầu hết thì cô có thể nhận được trừ vai nữ chính.

Sau khi xem xong, Ôn Du thật sự tìm được hai bộ phim phù hợp, trong nguyên tác đã đừng nhắc tới hai bộ phim này, cả hai đều là phim cổ trang, chỉ là một bộ viết về triều đình và trạch đấu, bộ còn lại thì viết về võ hiệp.

Ôn Du gửi bộ mình muốn qua, chẳng bao lâu sau chị Liễu đã gọi lại: “Sao lại thế này? Nếu đã thích thì sao lại chọn vai nữ phụ phiên N?”

Ôn Du khẽ ho một tiếng, giải thích: “Em cảm thấy diễn xuất của mình chưa đủ tốt.”

Chị Liễu cười khẩy: “Sợ gì chứ? Đến lúc đó chị sẽ tìm một giáo viên đi theo em, người ta sẽ dạy cho em phải diễn thế nào.”

Ôn Du: “…”

Xong rồi, tình yêu sự nghiệp của chị Liễu trỗi dậy rồi!

Nhưng mà tình yêu sự nghiệp của cô còn chưa kịp thức tỉnh mà!

Ôn Du ấp úng, tất nhiên chị Liễu cũng cảm nhận được nên hỏi lại với vẻ không vui: “Rốt cuộc là vì sao?”

“Hức…” Ôn Du khụt khịt một tiếng, sau đó nằm lăn ra giường, khiến giọng nói càng có vẻ uể oải hơn: “Chị ơi, chị cũng biết bây giờ khác xưa rồi, em đã hoàn toàn mất hứng thú với Giang Vân Cẩn, hơn nữa em đã kết hôn nên tất nhiên phải tập trung vào cuộc sống với chồng em chứ, nhưng anh ấy là một người cuồng công việc, làm gì có thời gian? Thế nên em cũng không thể quá bận được, nếu diễn vai nữ phụ thì với nhan sắc này của em chắc chắn sẽ nổi tiếng ngay lập tức, nào còn sức để bồi dưỡng tình cảm với anh ấy? Lỡ như vì không có cảm tình nên em bị đuổi ra khỏi nhà, phải lang thang đầu đường xó chợ thì sao…”

Chị Liễu: “…”

Cô ấy tức tới mức bật cười, trước đây Ôn Du đã thích diễn kịch rồi, nhưng đó là để lừa cô ấy giúp theo đuổi Giang Vân Cẩn, bây giờ không còn Giang Vân Cẩn thì lại viện lý do như thế này à?

Nghe thì có vẻ hợp lý, nhưng cô ấy biết nhà họ Giang dung túng Ôn Du đến mức nào, thế nên không thể nào có chuyện Ôn Du sợ điều này được, nếu không thì trước đây cô đã không dám táo bạo theo đuổi Giang Vân Cẩn như thế.

Chị Liễu lập tức đáp: “Chị không tin.”

Ôn Du bị nghẹn lời, bụm mặt nhỏ giọng nói: “Em lười, chỉ muốn tìm một vai nhẹ nhàng và xinh đẹp để làm bình hoa thôi.”

Làm Chị Liễu im lặng.


Cô ấy hoàn toàn không ngờ là vì lý do này.

Trước đây Ôn Du có lười thế này không?

Hình như không có mà, để được ở trong đoàn phim của Giang Vân Cẩn, cho dù là vai diễn nào cô cũng chấp nhận diễn!

Hai người giằng co trong im lặng một lát, sau đó chị Liễu cau mày, thôi, dù sao bây giờ cô cũng biết xấu hổ rồi, có lẽ rèn luyện thêm một chút thì tham vọng sẽ trỗi lên, không cần phải ép buộc quá mức vì có khi lại phản tác dụng, bèn nói: “Được rồi, nhưng cũng không thể quá tệ được, vai diễn này còn không được đặt tên, vai nữ phụ phiên bốn của hai bộ phim này cũng không khó nên chọn vai đó đi, chứ chọn vai ít suất diễn quá thì thà không vào đoàn còn hơn.”

Ôn Du thở phào nhẹ nhõm, ngay lập tức nũng nịu: “Vâng, cảm ơn chị Liễu, chị là người chị duy nhất của em!”

Chị Liễu: “...!Hừ.”

Ôn Du nghe ra sự mỉa mai châm chọc của cô ấy nhưng không tức giận, nói: “Chị Liễu, hai đoàn phim mà em chọn đều rất tốt đấy, nếu chị có tiền dư thì có thể đầu tư nha.”

Chị Liễu: “Không, chị không tin mấy lời nói nhảm của em.”

Ôn Du bĩu môi, đang định khóc lóc kể lể rằng mình không nói nhảm, mặc dù đúng là cô lấy cớ, nhưng cũng miễn cưỡng xem như đang vun đắp tình cảm với Giang Vân Yến mà.

Gần đây, hầu như ngày nào họ cũng ngồi ăn cơm chung một bàn với nhau đấy!

Mới đầu Giang Vân Yến chỉ nói vài chữ với cô, đến giờ đã biết quan tâm một chút đến cuộc sống của cô rồi, phát hiện cô thiếu tiền, anh còn chuyển tiền cho cô nữa, nhờ vậy mà mới có hai triệu đó.

Cuộc sống bây giờ quá tốt đẹp, đến nỗi cô không còn muốn ly hôn như trước nữa.

Nhưng đột nhiên chị Liễu lại nói ra một tin vui: “Đúng rồi, bộ phim truyền hình dân quốc do Giang Vân Cẩn đóng chính mà em đầu tư vào đầu năm trước, bây giờ đã phát sóng xong hết rồi, bản quyền được bán vài lần, bên nhóm nhà đầu tư bắt đầu chia lợi nhuận nên tổ chức một bữa tiệc chúc mừng, có mời em đấy, em có muốn đi không?”

Ôn Du: “?!!!”

Niềm vui đến quá đột nhiên, cô vốn không còn hi vọng gì về việc lấy lại số vốn trước kia, dù sao trong cốt truyện cũng không đề cập đến chuyện này, không ngờ lại có kết quả như vậy!

Ôn Du: “Đi chứ!”

“Được, chị sẽ chuẩn bị lễ phục cho em, em muốn tự mua hay là để chị đi mượn?” Chị Liễu hỏi.

Trước đây Ôn Du lắm tiền nhiều của, bởi vì không có danh tiếng, không mượn được nên tự mua.

Bây giờ chị Liễu cảm thấy tình cảnh của cô khác xưa rồi mới thuận miệng hỏi một câu.

Quả nhiên Ôn Du đáp: “Làm phiền chị Liễu nhé.”



Tại nơi tổ chức tiệc chúc mừng.

Bộ phim "Mười năm dân quốc" đã phát sóng thuận lợi từ một tháng trước.


Từ khi bắt đầu cho đến khi kết thúc, sức nóng của bộ phim không ngừng tăng lên, giúp đoàn làm phim gặt hái được nhiều thành công.

Tác phẩm đính ước của nữ chính Tô Lãnh Nguyệt và Giang Vân Cẩn cũng được sử dụng như một chiêu trò, vì thế nữ chính Tô Lãnh Nguyệt trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Nhờ đó, từ một ngôi sao hạng D chỉ có chút tiếng tăm, cô ấy đã nhảy vọt lên trở thành ngôi sao hạng B nổi tiếng hiện nay.

Còn Giang Vân Cẩn vốn có độ nhận diện trong nước cao rồi, giờ đây lượng fans hâm mộ của anh ấy lại càng tăng lên chóng mặt.

Các diễn viên phụ trong phim cũng đều được nâng cao vị thế một chút.

Vì đạt được nhiều thành công như thế, nên cho dù không cố ý lan truyền thông tin về buổi tiệc mừng công thì người tới vẫn rất nhiều, không khác gì một buổi lễ trao giải loại nhỏ cả.

Bên trong buổi tiệc không cho phóng viên vào, vì vậy nhóm paparazzi chỉ có thể chực chờ bên ngoài.

Từng chiếc xe lần lượt dừng lại, từng nghệ sĩ ăn diện đẹp đẽ xuất hiện, khiến nhóm paparazzi bấm máy tới mức mỏi tay.

Bỗng nhiên lúc này có một chiếc xe dừng lại.

Mọi người lập tức nâng cao tinh thần, giơ camera lên.

Sau đó cửa xe mở ra, thứ lộ ra đầu tiên chính là đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp, nhìn lên trên nữa là tới làn váy màu đen.

Kiểu dáng váy bồng không tay áo làm cho cái váy có màu sắc nặng nề này trông đáng yêu hơn một chút, mái tóc dài được búi lên, để lộ hoàn toàn đường cong duyên dáng ở phần vai và cổ, trang sức nguyên bộ trên người cũng chói lóa mắt dưới ánh đèn.

"Ơ, ai vậy nhỉ?" Một người mới hỏi, trong giọng nói còn mang theo sự hâm mộ và ghen tị: "Bộ trang sức này trông đắt tiền quá, viên kim cương trên chiếc vòng cổ đó to thật!"

Ngay sau đó đã có người trả lời: "Là Ôn Du! Cái cô nhà giàu thích mang tiền vào đoàn phim đó!"

"Bảo sao, đúng là biết cách đầu thai."

"Cảm thấy cô ta lại đẹp hơn rồi, nhan sắc này, tuyệt quá, chụp góc nào cũng thành ảnh đẹp!"

"Má ơi, cô ấy cười lên càng đẹp hơn, trông cứ như công chúa vậy!"

Đèn flash liên tục lóe sáng, chiếu lên người Ôn Du, ngoài ra chiếc váy màu đen càng khiến cho làn da của cô trở nên nổi bật hơn.

Ôn Du giơ tay che bớt ánh đèn flash hơi chói mắt, cô được chị Liễu dẫn đường nên đi rất vội vàng, gần như không dừng lại chụp ảnh được bao lâu.

Bên ngoài nóng chết đi được!

Sau khi bước vào sảnh, cô mới cảm nhận được có luồng gió mát thổi tới, dễ chịu hơn nhiều.

Đã có rất nhiều người tới bữa tiệc rồi, Ôn Du nhìn thoáng qua một cái, cảm thấy ai cũng quen mắt, đúng là náo nhiệt.

Chị Liễu kéo cô: "Đi, chị dẫn em đi gặp vài vị đạo diễn, không phải em thích đầu tư sao? Có thể tham khảo thêm, nhưng chị đề nghị rằng tốt hơn hết em nên cho chị xem qua trước đã.”

Ôn Du vội gật đầu: "Cảm ơn chị Liễu!"

Chị Liễu mỉa mai: "Thì dù sao chị cũng phải lo cho một con ma lười mà."

Ôn Du cười khúc khích, đi theo chị Liễu gặp gỡ mọi người.

Tuy nhiên, Ôn Du chỉ mới gặp vài vị đạo diễn nhỏ thôi, mặc dù cô rất vui nhưng vẫn không khỏi thắc mắc.

Chị Liễu trợn trắng mắt: "Đạo diễn lớn đâu thiếu đầu tư, một khi họ muốn làm phim thì lập tức sẽ có người chủ động mang tiền đến, ngay cả nam nữ chính muốn chia cát-xê theo phần trăm doanh thu cũng chưa chắc được đồng ý."


Ôn Du không hiểu những điều này, nghe vậy thì ngạc nhiên: "Thế ạ? Vậy hai bộ phim em chọn mấy hôm trước…”

"Cũng giống vậy, không thiếu đầu tư." Chị Liễu bật cười.

Ôn Du lập tức xị mặt: "Thôi vậy."

Chị Liễu an ủi: "Đừng lo, vai nữ phụ phiên bốn của em cũng có thù lao không ít đâu.

Em không giống với các diễn viên khác, không phải chia cho công ty, chị chỉ lấy 30%, phần còn lại đều là của em, vậy cũng nhiều lắm rồi."

Đây là điều công ty đã hứa hẹn, vì dẫn dắt Ôn Du là thiệt thòi cho chị Liễu nên cô ấy được chia phần nhiều hơn rất nhiều so với những quản lý bình thường, ngoài ra còn có những lợi ích khác nữa.

Ôn Du ngay lập tức vui vẻ trở lại: "Đúng rồi nhỉ."

Coi như là tích lũy tài chính vậy!

Sau khi đi dạo một vòng, nói chuyện với những người có thể nói chuyện một lượt, chị Liễu phải đi làm chuyện của mình, cô ấy còn quản lý nhiều nghệ sĩ khác nữa, bà cô nhỏ Ôn Du này muốn làm bình hoa, nhưng những người khác có thể thăng tiến mà!

Ôn Du lười nói chuyện tiếp với những người không quen, vậy nên lấy một chiếc bánh nhỏ rồi tìm một góc ăn từ từ.

Để mặc lễ phục mà cô chưa ăn tối, ôi cô nhớ món gà xào ớt của Giang Vân Yến quá!

Đến giờ cô vẫn không hiểu nổi, tại sao một tổng giám đốc như Giang Vân Yến sao lại nấu ăn ngon như vậy?

Lúc này, có một người tiến lại gần đây: "Quý cô này, đang một mình sao.”

Ôn Du ngước mắt lên nhìn thì thấy một người đàn ông trung niên ăn mặc bảnh bao xuất hiện trước mắt, ông ta đặt một tay trên bụng, để lộ chiếc đồng hồ bỏ túi đắt tiền trên cổ tay.

Cô lắc đầu: "Không phải, là hai người."

Vẻ mặt người đàn ông hơi thay đổi, đột nhiên cảm thấy lạnh toát sống lưng, nhìn trái nhìn phải nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì, mới lại cười nói: "Cô đây biết đùa quá, làm quen chút nhé, tôi là Mạnh Thiên Minh, trong phim “Mười năm dân quốc” tôi đóng vai Thẩm Tài Hòa, người hi sinh vì nữ chính, không biết cô có xem chưa?"

Ôn Du nhìn ông ta với vẻ buồn bực, không nói lời nào.

Nụ cười của Mạnh Thiên Minh hơi cứng lại: "Chẳng lẽ có vấn đề gì sao?"

Ôn Du: "Ông thật sự không biết tôi là ai à?"

Ánh mắt Mạnh Thiên Minh lóe lên, trả lời rất tự nhiên: "Không biết, hơn nữa tôi không thường hoạt động trong giới giải trí, chỉ là nhàm chán nên mới nhận một vai thôi, công ty ở nhà bận quá, không thể rời đi quá lâu được."

Nói rồi, ông ta lặng lẽ tiến lại gần.

Ôn Du khó chịu nhíu mày, trực tiếp ném cái bánh chưa ăn hết trong tay qua: "Cút!"

"Đậu má!" Mạnh Thiên Minh không ngờ cô lại ra tay thẳng thừng như vậy, sao lại có cô gái thô lỗ như thế chứ? Ông ta cũng tức giận, nhưng vẫn không lùi bước, ngược lại còn tiến lên nắm lấy tay cô: "Dám đánh tao, mày… Á!"

Cùng lúc đó, cổ tay Ôn Du bị ai đó nắm lấy rồi kéo sang một bên.

Kế tiếp Mạnh Thiên Minh đột nhiên bị nắm cổ, quỳ phịch xuống đất hai đầu gối đau nhói, sau đó bị đá thêm một cú nữa cho nằm sõng soài, một bàn chân mang giày da tinh xảo đạp lên lưng ông ta.

Giọng nói giận dữ của Giang Vân Cẩn vang lên trong góc này: "Đậu má, ai cho ông can đảm thế hả!"

Lúc này, bên cạnh lại vang lên một tiếng kêu đầy ngạc nhiên: "A Cẩn?"

Ôn Du quay đầu lại, thấy Triệu Thanh Viện khoác tay Tô Lãnh Nguyệt bước tới, cả hai đều ngạc nhiên khi chứng kiến cảnh này, chỉ là sự ngạc nhiên của Triệu Thanh Viện là hướng về phía Ôn Du.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận