Xuyên Sách Sau Khi Nữ Chính Nhận Nhầm Sư Tôn

Trước đại hội chọn kiếm một ngày, Bạch Miểu từng hỏi Thẩm Nguy Tuyết một vấn đề.

"Sư tôn, người sẽ tham dự đại hội chọn kiếm chứ?"

Thẩm Nguy Tuyết không nghĩ ngợi: "Sẽ không."

Bạch Miểu nghe vậy tức khắc thở phào một hơi.

Nàng cũng hy vọng Thẩm Nguy Tuyết không tham dự đại hội chọn kiếm. Dù sao kiếm quyết của nàng là hắn dạy, nếu hắn xuất hiện ở đại hội chọn kiếm, sẽ có cảm giác chủ nhiệm lớp tự mình đến trường thi giám thị nàng, nói thật, rất dễ khiến người ta khẩn trương.

Nhưng Thẩm Nguy Tuyết lại hiểu lầm ý nàng.

Hắn chậm rãi chớp mắt, có chút hoang mang nói: "Con muốn ta tham dự sao?"

Màu mắt hắn rất nhạt, lông mi lại rất dài. Lúc thong thả động đậy, có cảm giác hư ảo như cánh bướm nhẹ nhàng xẹt qua mặt nước.

Bạch Miểu vội vàng lắc đầu: "Không muốn không muốn, người chỉ cần ở chỗ này đợi là được."

Thẩm Nguy Tuyết: "......"

Lời này, sao nghe quái quái.

Nhưng nếu Bạch Miểu đã nói như vậy, hắn tất nhiên cũng sẽ không truy vấn.

Thẳng đến khi Bạch Miểu chào hắn rời đi, hắn mới suy nghĩ một lát, nhích người đi đến Thượng Thanh Phong.

Hắn đi tìm chưởng môn Chúc Ẩn chân nhân thảo luận chuyện này.

"Ông cảm thấy ta có nên tham dự đại hội chọn kiếm lần này không?"

Chưởng môn kính cẩn nói: "Đều xem ngài......"

Thẩm Nguy Tuyết: "Ta tùy ý."

Chưởng môn khựng lại: "Vậy, xem ý tiểu đồ...... đệ kia của ngài?"

Ông ta vốn muốn nói đồ tôn, nhưng nghĩ đến bây giờ Bạch Miểu là đồ đệ trên danh nghĩa của Kiếm Tôn, lại thay đổi xưng hô.

Thẩm Nguy Tuyết hơi nhíu mày: "Nàng tựa hồ không hy vọng ta tham dự."

Chưởng môn thầm nghĩ, sao có thể, có đệ tử trẻ tuổi nào không hy vọng sư tôn mình xuất hiện ở đại hội chọn kiếm, huống chi sư tôn này còn là đối tượng muôn vàn tu sĩ sùng bái.

Chưởng môn hơi trầm ngâm: "Nguyên lời nàng nói như thế nào?"

Thẩm Nguy Tuyết thuật lại đối thoại của mình và Bạch Miểu một lần.

Chưởng môn âm thầm kinh hãi.

Đệ tử này nói chuyện cư nhiên không biết đúng mực như thế, mà Kiếm Tôn cũng không sửa nàng, quả thực có thể coi như dung túng.

Nhưng bản thân Kiếm Tôn cũng không để bụng, ông ta tất nhiên sẽ không lắm miệng.

"Ý này của nàng, ngược lại như là muốn ngài tham dự." Chưởng môn cố gắng phân tích, "Chỉ là không dám nói thẳng với ngài, mới sửa miệng không muốn."

"Là như thế sao?" Thẩm Nguy Tuyết bán tín bán nghi.

Lúc trước tuy rằng hắn thu một đồ đệ, nhưng chưa bao giờ thân thiết, trên phương diện này, kinh nghiệm của hắn cơ hồ bằng không.

Nhưng chưởng môn lại từng bồi dưỡng không ít đệ tử ưu tú, cho nên Thẩm Nguy Tuyết mới đến tìm ông ta, hy vọng ông ta có thể cho hắn một số ý kiến đúng trọng tâm.

"Tất nhiên." Chưởng môn mỉm cười nói, "Dù sao cũng là một đứa trẻ, cho dù ngoài miệng nói như thế nào, trong lòng vẫn hy vọng sư tôn xuất hiện."

Thẩm Nguy Tuyết như suy tư gì: "Ta đây liền đi......"


Chưởng môn nghe vậy lại cả kinh: "Ngài, ngài thật sự muốn tham dự đại hội chọn kiếm?"

Thẩm Nguy Tuyết hơi gật đầu: "Không cần thông báo, làm như mọi năm là được."

Ngay sau đó chưởng môn đồng ý, kinh ngạc trong lòng đối với Bạch Miểu lại nhiều thêm vài phần.

Cư nhiên có thể khiến Kiếm Tôn chiếu cố nàng như thế, hay là đứa nhỏ này còn có thiên phú hơn Liễu Thiều?

*

Mọi người nhìn thấy Kiếm Tôn tham dự, tức khắc khiếp sợ trừng lớn đôi mắt, nghị luận sôi nổi.

"Kiếm Tôn cư nhiên tới...... Đây chính là chuyện hiếm gặp mấy trăm năm qua!"

"Nếu những sư huynh sư tỷ không ở đây biết, sợ là hối hận đến cấu sưng đùi đi?"

"Không hổ là Kiếm Tôn, thật là sáng trong như minh nguyệt, dung mạo như thần......"

"Một đại hội chọn kiếm nhỏ như vậy, sao có thể mời Kiếm Tôn đại giá?"

"Chẳng lẽ là vì đệ tử mới thu kia?"

Mọi người ở đây không ngừng suy đoán, cảm thấy chỉ có lý do này có thể giải thích được, trong lúc nhất thời, cơ hồ mỗi người đều đang thảo luận về cái tên Bạch Miểu.

Vài phút trước, còn có người trào phúng Bạch Miểu không đáng để Kiếm Tôn phá lệ vì nàng, kết quả hiện thực nhanh như vậy liền vả mặt bọn họ, những người này vừa ghen ghét vừa đố kị, không tránh khỏi lại coi thường Bạch Miểu.

"Kiếm Tôn có thân phận cỡ nào, sao có thể phá lệ vì nàng? Hơn phân nửa là bởi vì nguyên nhân khác!"

"Đúng vậy, mấy người các ngươi, không khỏi nghĩ về Kiếm Tôn quá mức nông cạn, Kiếm Tôn hành sự đều có chủ trương, há các ngươi có thể suy đoán?"

Có người không vừa mắt bộ dáng mạnh miệng của đối phương, vì thế cũng trào phúng đáp lại.

"Vậy các ngươi nói xem, Kiếm Tôn tới đây, không phải vì đồ đệ ngài, vậy là vì cái gì?"

"Đúng rồi, chẳng lẽ còn có thể là vì ngươi?"

"Ha ha ha ha ha ha......"

Những đệ tử đó dù sao vẫn trẻ tuổi, hỉ nộ ái ố đều rất trực tiếp, Nguyễn Thành Thù đứng trong đám người, nghe những người này nghị luận về Kiếm Tôn và Bạch Miểu, sắc mặt không tốt.

Đồng bạn bên cạnh hắn thấy vẻ mặt ông ta âm trầm, hơi nhướng mày, vỗ vỗ đệ tử đang cười to bên cạnh.

"Vị bằng hữu này, có thể làm phiền ngươi đừng cười nữa được không?"

Người nọ quay đầu nhìn hắn một cái, khó chịu nói: "Ha? Ngươi dựa vào cái gì bảo ta đừng cười?"

"Còn hỏi dựa vào cái gì......" Hắn thở dài, giơ tay chỉ hướng Nguyễn Thành Thù, "Đương nhiên là bởi vì huynh đệ của ta không muốn nghe."

Người nọ thần sắc không tốt, đang muốn mắng lại, vừa thấy thiếu niên đẹp đẽ đứng nơi đó, tức khắc thay đổi sắc mặt, xám xịt mà câm miệng.

Đó chính là tiểu thiếu gia của Nguyễn gia, không phải người hắn có thể chọc đến.

"Một đám ăn hại." Nguyễn Thành Thù ngữ khí lạnh băng.

Đồng bạn hắn cười nói: "Trong lòng biết là được, hà tất nói ra."

"Cái người họ Bạch kia ở đâu?" Nguyễn Thành Thù càng nghĩ càng giận, duỗi tay rút kiếm, "Hiện tại ta đi giết nàng!"

Một người khác lập tức đè lại bả vai hắn: "Nguyễn huynh, bình tĩnh."

"Nàng là một thùng cơm chỉ biết ăn lẩu, dựa vào cái gì khiến Kiếm Tôn tham dự đại hội chọn kiếm vì nàng?" Nguyễn Thành Thù mày liễu dựng ngược, mắt đào hoa tràn đầy lửa giận.

"Chính là ngày đó chúng ta cũng đi ăn lẩu."


"Câm miệng!"

Tính khí Nguyễn tiểu thiếu gia càng trở nên tồi tệ, mười đầu trâu cũng không kéo được. Ba người bên cạnh bất đắc dĩ nhìn nhau, giơ tay chỉ vào đám người.

"Đó, ở đằng kia."

Nguyễn Thành Thù lập tức nhếch mày nhìn qua.

Chỉ thấy trong biển người mênh mông, thiếu nữ trắng nõn tinh tế đang giống người khác, ngước mắt nhìn chăm chú Kiếm Tôn trên đài.

Điều khác biệt chính là, trên mặt những người khác đều là biểu tình khát khao hưng phấn, chỉ có nàng, mày hơi nhăn lại, không những không có nửa phần kích động, ngược lại có chút khó xử.

Nguyễn Thành Thù hừ lạnh một tiếng: "Xem ra là luyện không được, Kiếm Tôn vừa tới liền luống cuống."

"Nghĩ một cách tích cực, Kiếm Tôn tới cũng là chuyện tốt." Thiếu niên đứng bên trái hắn cười nói, "Như vậy ngươi có thể đánh bại Bạch Miểu trước mặt ngài ấy, chẳng phải là càng tạo ấn tượng cho ngài ấy sao?"

Nguyễn Thành Thù nhìn chằm chằm Bạch Miểu: "Hiện tại ta chỉ muốn đánh cô ta quỳ rạp trên đất, khiến cô ta chính miệng nhận thua."

"Chặc chặc, chấp niệm quá sâu."

"Nguyễn huynh, cẩn thận lật thuyền trong mương......"

"Các ngươi đều câm miệng cho ta!"

*

Bạch Miểu cũng không biết bởi vì Thẩm Nguy Tuyết xuất hiện, Nguyễn Thành Thù đã coi nàng là cái đinh trong mắt, lúc này trong lòng nàng đều là khó xử và khó hiểu, thậm chí không chú ý tới người xung quanh đang nghị luận gì.

Rõ ràng lúc trước nói không tới, sao lại lật lọng rồi?

Chẳng lẽ thật sự muốn nàng tỉ thí với người khác dưới mí mắt hắn? Vậy nếu nàng làm sai chỗ nào, hắn làm sư tôn chẳng phải liếc mắt một cái là có thể nhìn ra?

Hơn nữa nàng vốn còn tính đánh những người nói bậy nàng một trận ra bã, hiện tại hắn tới, nàng ngược lại không dám ra tay.

Xấu hổ nha.

Tâm tình Bạch Miểu phức tạp, chỉ nhìn Thẩm Nguy Tuyết vài giây liền dời tầm mắt.

Nàng vừa dời tầm mắt, Thẩm Nguy Tuyết liền rũ mi, ánh mắt như mây như sương, xa xa rơi xuống người nàng.

Nàng nhỏ bé như vậy, giống như một ngọn cỏ yếu ớt, cơ hồ bị đám người bao phủ.

Nhưng hắn vẫn liếc mắt một cái liền thấy được nàng.

"Kiếm Tôn," chưởng môn ở một bên dò hỏi, "Có thể bắt đầu chưa?"

Thẩm Nguy Tuyết thu hồi tầm mắt, trầm giọng nói: "Bắt đầu đi."

Tiếng chuông bạc vang vọng toàn bộ lôi đài, một mình trưởng lão tiến lên đọc quy tắc tỷ thí.

Nói lưu loát nửa ngày, kỳ thật tổng kết rất đơn giản, chính là rút thăm lên sân khấu. Kiếm tu và kiếm tu phân một nhóm, đan tu và đan tu phân một nhóm, phù tu và phù tu phân một nhóm, một chọi một, thua liền đi xuống, thắng liền thăng cấp, tiếp tục chờ trận tiếp theo.

Trình Ý gật đầu cười nhạt với ba người Bạch Miểu: "Ta đi trước."

"Ừm, Ý tỷ tỷ cố lên!" Bạch Miểu và Đường Chân Chân cùng nhau cổ vũ cho nàng.

Nàng là đan tu, không rút thăm cùng bọn họ.

Trình Ý đi rồi, ba người Bạch Miểu rất nhanh cũng bốc thăm xong. Đường Chân Chân lên sân khấu trước, tuy rằng đánh có chút khó khăn, nhưng cuối cùng vẫn thắng hiểm đối phương.


"Hô, muội thật không nghĩ tới muội cư nhiên có thể thắng......" Sau khi xuống lôi đài, nàng còn đang vỗ ngực cảm thấy may mắn.

Bạch Miểu: "Dù sao cũng là đối thủ của ta mấy ngày nay, đừng tự coi nhẹ mình."

Đường Chân Chân trợn mắt với nàng: "Sao tỷ càng ngày càng giống Liễu Thiều thế?"

Liễu Thiều: "Cái này gọi là gần đèn thì sáng chăng......"

Đang nói, trên lôi đài truyền đến tiếng kêu tên vang dội.

"Số 57, Liễu Thiều, vào sân!"

Liễu Thiều nhướng mày cười: "Ta lên!"

Hắn nhẹ nhàng nhảy lên lôi đài, thần thái sáng láng nhìn đối thủ, ánh mặt trời chiếu vào, trong mắt đuôi mày đều là kiêu ngạo cùng tự tin.

Bạch Miểu vốn định cẩn thận quan sát một chút, lúc này bên kia lại truyền đến tiếng kêu tên.

"Số 23, Bạch Miểu, vào sân!"

"...... Ta cũng lên." Nàng không tình nguyện nói với Đường Chân Chân một tiếng, xoay người đi lên lôi đài.

Đứng đối diện nàng chính là một đệ tử biểu tình có chút vi diệu.

Bạch Miểu nhạy bén ý thức được, vi diệu trên mặt hắn là nhằm vào mình.

"Sao?" Nàng chỉ chỉ bản thân, "Ngươi quen ta?"

Người nọ do dự mở miệng: "Cô là đồ đệ của Kiếm Tôn......?"

Bạch Miểu cảm thấy giọng hắn có chút quen tai. Nàng hơi suy tư, ngay sau đó lộ ra biểu tình bừng tỉnh.

Người này là một trong số những người lúc trước nói bậy về nàng.

Thật là không trùng hợp, liền để nàng đụng phải.

Bạch Miểu tức khắc lên tinh thần: "Khỏi lôi kéo làm quen, ra chiêu đi!"

Đối phương: "......"

Nàng đã nói như vậy, nếu người khác lại mở miệng ngược lại có vẻ như là đang lôi kéo làm quen. Ánh mắt người nọ trầm xuống, rút kiếm ra khỏi vỏ, động tác dứt khoát mạnh mẽ, Bạch Miểu tinh thần dâng cao đánh về phía trước.

Bạch Miểu cũng bất động, nàng chuyên chú nhìn kiếm quang, đột nhiên thấp người, chạm vào lưỡi kiếm, nháy mắt kiếm gỗ trong tay thay đổi, quét về phía cổ đối phương như lá rụng.

Người nọ cả kinh, nhanh chóng lắc mình tránh né, ai ngờ Bạch Miểu lại trước một bước đoán được động tác của hắn.

Mũi kiếm trong tay thiếu nữ quay cuồng, nhanh như điện, không có một tia dừng lại, thẳng tắp hướng ngực hắn. Đối phương thấy thế, cuống quýt nâng kiếm đỡ, thiếu nữ nháy mắt chuyển từ thủ sang công, chỉ nghe "Đinh" một tiếng, đối phương liền lảo đảo, kiếm gỗ trong tay đã bị đánh bay ra ngoài.

Người nọ khó tin mà té ngã trên mặt đất, ánh mắt nhìn về phía Bạch Miểu tràn ngập kinh nghi.

"Ngươi, không phải ngươi không luyện kiếm sao?!"

"Ai nói ta không luyện kiếm?" Bạch Miểu cạn lời nhìn hắn, "Ta chỉ là khiêm tốn, không luyện kiếm trước mặt các ngươi mà thôi."

Đối phương trợn mắt há mồm, phẫn nộ hô to: "Đáng giận, ngươi cư nhiên lừa chúng ta!"

Bạch Miểu: "Đồ điên."

Người nọ chật vật nằm trên mặt đất, còn muốn tiếp tục khiển trách Bạch Miểu, bên ngoài đột nhiên vang lên một âm thanh rõ ràng vang dội.

"Số 23, Bạch Miểu thắng!"

Bạch Miểu làm bộ làm tịch chắp tay hành lễ: "Đa tạ."

Người nọ không kịp mắng, đã bị đỡ xuống.

Bên nàng vừa mới kết thúc, trên lôi đài lại vang lên một tiếng thông báo.

"Số 57, Liễu Thiều thắng!"

Bạch Miểu nhìn về phía lôi đài khác, phát hiện đối thủ của Liễu Thiều đã thay đổi, đang bị hắn đánh bò trên mặt đất, không thể đứng lên.

Hắn cũng nghe thấy kết quả bên Bạch Miểu, xoay người vẫy tay với Bạch Miểu, vẻ mặt nhẹ nhàng vô tư.


Dưới lôi đài, các đệ tử vây xem nghị luận sôi nổi.

"Liễu Thiều cư nhiên lợi hại như vậy, người khác một hồi còn chưa đánh xong, hắn đã đánh xong hai trận!"

"Dù sao cũng là đệ tử thân truyền của chưởng môn, lại đột phá Trúc Cơ, lợi hại như vậy cũng là đương nhiên mà?"

"Nói thì nói vậy, nhưng hắn đánh cũng quá nhẹ nhàng......"

"Ai, không hổ là thiên tài......"

Hào quang của Liễu Thiều quá mạnh, đến nỗi mọi người vây xem cũng không phát hiện ra, kỳ thật Bạch Miểu đánh cũng rất nhẹ nhàng.

Ngay cả các trưởng lão phong chủ trên khán đài cũng đang đàm luận Liễu Thiều.

"Tư chất của đứa nhỏ này xác thật tốt, trong thời gian ngắn liền có thể có trình độ như vậy, sau này tất thành châu báu." Kinh Trúc phong chủ cảm khái nói.

"Tư chất tuy tốt, lại quá mức nóng nảy." Thương Viễn phong chủ hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt thon gầy kéo dài ra, thoạt nhìn rất nghiêm túc, "Nếu không thể tĩnh tâm tu luyện, về sau thành châu báu hay không còn chưa biết."

Thúy Vi phong chủ ngước đôi mắt đẹp lên, tựa trào phúng mà liếc nhìn ông ta: "Cái gọi là tĩnh tâm tu luyện của ngươi, chính là giống ngươi sao?"

Thương Viễn phong chủ: "Ngươi!"

Mắt thấy hai người lại sắp ầm ĩ, chưởng môn Chúc Ẩn chân nhân đành phải bất đắc dĩ ngăn lại.

"Được rồi, Kiếm Tôn còn đang ở đây, các ngươi đều phải chú ý một chút."

Ba vị phong chủ nghe vậy, tức khắc im lặng.

Bọn họ ngày thường tùy ý đã quen, nhất thời đã quên hôm nay Kiếm Tôn cũng ở đây.

Vẫn may Thẩm Nguy Tuyết đang rũ mắt nhìn chăm chú tình huống trên lôi đài, cũng không chú ý tới phiên tranh luận vừa rồi của bọn họ.

Kinh Trúc phong chủ nhớ tới mục đích hôm nay Kiếm Tôn tham dự đại hội chọn kiếm, ôn hoà cười nói: "Lại nói tiếp, tiểu đồ tôn của Kiếm Tôn là vị nào? Lên đài chưa?"

Tuy rằng các đệ tử Phù Tiêu Tông không biết quan hệ của Bạch Miểu và Kiếm Tôn, nhưng một số phong chủ và đệ tử tham dự đại điển thu đồ đệ lại rất rõ ràng.

"Chính là tiểu cô nương vừa mới thắng chăng?" Thúy Vi phong chủ môi đỏ hơi cong, trong đôi mắt xinh đẹp nheo lại có ánh sáng dao động, "Thoạt nhìn yếu đuối, xuất kiếm rất nhanh nhẹn, không trách được lúc trước Thanh Hoài nhìn trúng nàng."

Vua nịnh nọt.

Thương Viễn phong chủ âm thầm hừ lạnh trong lòng, tay chấp sau lưng, một lời không nói.

Chưởng môn thấy Thẩm Nguy Tuyết không nói lời nào, dứt khoát cũng không nói. Lúc này, Thẩm Nguy Tuyết đột nhiên mở miệng.

"Người đang vẫy tay kia, chính là Liễu Thiều?"

Chưởng môn không nghĩ tới hắn cư nhiên cũng sẽ cảm thấy hứng thú với Liễu Thiều, vội vàng trả lời: "Đúng vậy."

"Quan hệ của bọn họ tựa hồ rất tốt." Thẩm Nguy Tuyết thình lình nói một câu.

Chưởng môn theo ánh mắt hắn nhìn xuống.

Trên lôi đài rộng lớn, Liễu Thiều đang liên tiếp phất tay với Bạch Miểu. Thiếu niên phấn khởi, khí phách hăng hái, mặt mày rạng rỡ sáng lạn như đá quý.

Chưởng môn suy đoán: "Có lẽ là quen biết."

Hắn cũng chưa bao giờ hỏi đến quan hệ giữa các đệ tử, cho nên cũng không rõ quan hệ của Liễu Thiều và Bạch Miểu.

Nhưng...... Chỉ từ một màn này, quan hệ hẳn là không tồi.

Kinh Trúc phong chủ ở phía sau vui tươi hớn hở nói: "Xem bộ dáng này, hai đứa nhỏ phỏng chừng còn là bạn tốt."

Thẩm Nguy Tuyết như suy tư gì: "Đúng là bạn tốt."

Hoá ra đây là bằng hữu tốt dạy nàng luyện kiếm, Liễu Thiều.

Thẩm Nguy Tuyết không khỏi nhìn thêm vài lần.

—————————

Tác giả có lời muốn nói:

Sự quan tâm đã lệch quỹ đạo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận