Kỳ thật khi Bạch Miểu cởi đạo bào cũng không nghĩ quá nhiều.
Kiếp trước cơ thể nàng không tốt, thường xuyên sinh bệnh, lâu lâu lại vào bệnh viện. Vừa đi bệnh viện liền phải kiểm tra cơ thể, số lần nhiều, đối với mệnh lệnh "Cởi quần áo" này cũng là nghe theo thói quen.
Nhưng một khắc âm thanh sau lưng biến mất, nàng mới đột nhiên phản ứng lại.
Thẩm Nguy Tuyết không phải bác sĩ, cũng không phải y tá.
Hắn là sư tôn nàng, hơn nữa còn là một nam tử trưởng thành khỏe mạnh bình thường.
Nàng như vậy, có thể biểu hiện quá không rụt rè không?
Nghĩ như vậy, Bạch Miểu bỗng nhiên cảm thấy mặt có chút nóng, cũng may mình đưa lưng về phía Thẩm Nguy Tuyết, hắn cũng không nhìn thấy.
Trúc lâu rất an tĩnh, hai người đều không nói chuyện, cũng không làm bất kì hành động gì, trong lúc nhất thời, không khí ở trúc lâu xấu hổ nói không nên lời.
Bạch Miểu có chút rối rắm.
Nên bảo sư tôn về trước tránh một chút không? Kỳ thật chuyện bôi thuốc này, tự nàng cũng có thể làm, tuy rằng vị trí miệng vết thương có chút phức tạp......
Nhưng đây là cơ hội tốt để tạo tiếp xúc cơ thể. Nàng nhớ lúc trước hệ thống cũng nói qua nhiệm vụ đầu tiên của tuyến chính là "Xử lý miệng vết thương", hiện tại nhân cơ hội này hoàn thành, sau cũng có thể chịu bớt đau khổ hơn.
So với sau này bị thương nặng trong chiến đấu, nếu hiện tại ngã một cái là có thể hoàn thành nhiệm vụ, vậy đương nhiên là không thể tốt hơn.
Bạch Miểu phá lệ do dự.
Lúc nàng yên lặng rối rắm, miệng vết thương đột nhiên truyền đến một trận lạnh lẽo.
Bạch Miểu theo bản năng rụt một chút, tiếp theo liền nghe thấy Thẩm Nguy Tuyết nói nhẹ.
"Đừng nhúc nhích."
Thanh âm nhu hòa bình tĩnh, động tác trên tay cũng rất nhẹ.
Bạch Miểu cảm giác hắn dùng đồ như tăm bông rửa sạch miệng vết thương của mình, nước lạnh chạm đến da thịt, tức khắc rùng mình.
"Sư tôn......" Bạch Miểu theo bản năng gọi một tiếng.
Đầu ngón tay Thẩm Nguy Tuyết khựng lại: "Đau sao?"
Bạch Miểu lắc đầu: "Không đau, chỉ là có chút lạnh......"
Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng nói: "Rất nhanh sẽ đỡ, cố chịu một chút."
Động tác của hắn tinh tế, dùng nước sạch lau vết máu trên lưng Bạch Miểu, tiếp theo lấy một bình sứ nhỏ màu trắng, nói với Bạch Miểu: "Ta sẽ bắt đầu bôi thuốc."
Bạch Miểu gật gật đầu: "Vâng......"
Ánh mắt Thẩm Nguy Tuyết rơi trên gáy trắng sứ của nàng, hơi ngơ ngẩn, ngay sau đó lại dời tầm mắt đi.
Sợi tóc đen như dệt như leo phản chiếu trên làn da trắng trẻo trong suốt, đẹp nói không nên lời.
Tầm mắt Thẩm Nguy Tuyết buông xuống, chuyên chú nhìn miệng vết thương trên lưng thiếu nữ, thần sắc bình tĩnh, bên tai lại hơi phiếm hồng.
"Khả năng sẽ có chút đau." Hắn thấp giọng nói, "Con...... nhịn một chút."
"Vâng." Bạch Miểu lại gật đầu, sườn mặt có vẻ vô cùng ngoan ngoãn.
Thẩm Nguy Tuyết không hề lên tiếng, chuyên tâm bôi thuốc cho Bạch Miểu. Nháy mắt thuốc bột dính vào miệng vết thương, Bạch Miểu chợt thẳng sống lưng, hít một hơi thật sâu.
Nào có đau một chút, đây quả thực chính là cực kỳ đau đó!
Nàng nhịn không được nói: "Sư tôn, đây là thuốc gì, cũng quá tàn nhẫn đi......"
"Là kim sang dược* y tiên bí chế, có chút đau, nhưng rất hữu hiệu."
* Kim sang dược: là thuốc điều trị vết bầm
Thẩm Nguy Tuyết chậm rãi bôi thuốc lên miệng vết thương của nàng, động tác cực nhẹ, thanh âm cũng ôn nhu, mang theo chút trấn an.
"Đừng nhúc nhích, rất nhanh sẽ đỡ."
Đau như vậy, sao có thể bất động, kim sang dược này căn bản chính là làm từ bột ớt đi?
Bạch Miểu cảm giác sau lưng nóng rát, nàng đau đến nước mắt cũng chảy ra, đành phải tùy tiện nói chút gì đó, ý đồ dời lực chú ý.
"Sư tôn......" Nàng âm thầm hít sâu, "Lần trước, vì sao người muốn đến đại hội chọn kiếm vậy ạ?"
Lúc trước rõ ràng không thể nào nói nổi, kết quả lại đột nhiên xuất hiện, làm nàng hoảng sợ.
May ngày đó tỷ thí không xấu mặt...... Nếu không nàng đã mất mặt rồi.
"Vốn ta không định đi." Thẩm Nguy Tuyết hơi dừng một chút, "Nhưng Chúc Ẩn nói với ta, phàm là đệ tử, đều hy vọng sư phụ có thể xuất hiện ở đó."
"Cho nên......"
Lý luận vớ vẩn gì thế, Chúc Ẩn này đã điều tra dân ý chưa mà dám lừa sư tôn nàng như vậy?
Bạch Miểu khó chịu nói: "Chúc Ẩn là ai ạ?"
Thẩm Nguy Tuyết: "Là chưởng môn chân nhân."
Bạch Miểu: "......"
Nàng ho hai tiếng che giấu xấu hổ: "Hoá ra là chưởng môn, chả trách nói có lý như vậy......"
Khoé môi Thẩm Nguy Tuyết cong lên, ngón tay thon dài khẽ nâng, nhẹ nhàng bôi thuốc lên miệng vết thương.
"Con cũng cảm thấy hắn nói đúng?"
Bạch Miểu lại bị đau nên rụt người một chút, gian nan trả lời: "Đương nhiên ạ, dù sao cũng là chưởng môn, chưởng môn đại nhân nói cái gì cũng đúng......"
Động tác tay của Thẩm Nguy Tuyết đột nhiên ngừng lại.
Không biết vì sao, hắn nghe câu nói đó, cảm thấy nơi nào không thoải mái.
Đặc biệt là câu "Chưởng môn đại nhân".
Hắn hỏi: "Con thật sự cảm thấy hắn nói cái gì cũng đúng?"
Bạch Miểu do dự trả lời: "Cái kia, nếu con nói thật, sư tôn người sẽ không nói cho ngài ấy chứ?"
"Đây là ta cùng con nói chuyện," Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng nói, "Sao ta lại nói cho người khác?"
"Vậy là tốt rồi." Bạch Miểu lúc này mới yên tâm, "Kỳ thật con cảm thấy chưởng môn nói bừa. Người khác thế nào con không rõ lắm, dù sao con thật sự không muốn người đến đại hội chọn kiếm......"
Thẩm Nguy Tuyết hơi khựng lại: "Vì sao?"
"Con sợ người nhìn thấy con thua." Bạch Miểu thẳng thắn nói, "Sợ người cảm thấy con làm không tốt, khiến người mất mặt."
Thẩm Nguy Tuyết không nghĩ tới nàng sẽ có suy nghĩ này.
Câu trả lời này làm hắn có chút bất ngờ, cũng có chút...... Đột nhiên không kịp phòng ngừa.
Hắn thong thả chớp mắt, đồng tử màu sáng nhìn qua có chút mê mang.
Bạch Miểu thấy phía sau không có thanh âm, vì thế gọi một tiếng: "Sư tôn?"
Thẩm Nguy Tuyết lúc này mới hoàn hồn.
Hắn nhìn tấm lưng đơn bạc của Bạch Miểu, nhớ tới thân ảnh nàng chịu khổ chịu khó luyện kiếm.
Hắn dịu giọng, nói: "Con làm rất tốt."
Bạch Miểu không nghĩ tới Thẩm Nguy Tuyết sẽ đột nhiên khen nàng, trong lúc nhất thời có chút kinh hỉ: "Thật sao ạ?"
"Ừm."
Thẩm Nguy Tuyết thu hồi bình sứ trắng, nhẹ giọng nói: "Đã bôi thuốc xong, mặc quần áo vào đi."
"Vâng." Bạch Miểu nghe lời mặc quần áo xong, Thẩm Nguy Tuyết vẫn luôn rũ mi, đem tầm mắt dừng ở chỗ thấp.
Bên tai vờn quanh tiếng vải cọ xát, đạo bào của thiếu nữ rộng thùng thình rơi trên mặt đất, vạt áo uốn lượn, chuyển động theo động tác của nàng.
Hắn cảm thấy mình nên đi ra ngoài.
"Con ở chỗ này nghỉ ngơi, ta ra ngoài đi dạo." Hắn an tĩnh đứng dậy, tay áo rộng như nước chảy xuống.
"Vâng." Bạch Miểu một bên ngoan ngoãn lên tiếng, một bên vén mái tóc dài từ dưới cổ áo ra.
Chiếc cổ thon dài của thiếu nữ như ẩn như hiện sau tóc, sợi tóc đen nhánh, làm nổi bật da thịt cần cổ tinh tế mà trắng nõn.
Thẩm Nguy Tuyết dời tầm mắt, mím môi, xoay người ra khỏi trúc lâu.
Hắn vừa rời đi, Bạch Miểu lập tức hỏi hệ thống.
"Thế nào thế nào, có phải lại hoàn thành thêm một nhiệm vụ không?"
Hệ thống: 【 Không có......】
Bạch Miểu: "Hả?"
Sao có thể? Vừa rồi rõ ràng thuận lợi bôi xong thuốc, nàng đau đến cắn răng cũng không kêu đau, sao chưa tính hoàn thành nhiệm vụ?
Nếu như vậy không tính hoàn thành nhiệm vụ, vậy như thế nào mới tính?
Hệ thống giải thích: 【 Đầu tiên, cốt truyện chính không có đoạn này. 】
Bạch Miểu: "???"
Nàng không phục: "Sao có thể? Lúc trước ngươi rõ ràng nói có một nhiệm vụ chính là xử lý miệng vết thương......"
【 Đó là cô xử lý vết thương cho nam chính, không phải nam chính xử lý vết thương cho cô. 】
Bạch Miểu: "......"
Nàng thật muốn đánh người.
"Không phải đều giống nhau sao?" Bạch Miểu cũng mặc kệ lưng có đau hay không, vén tay áo cố gắng nói lý với hệ thống, "Dù sao đều là xử lý vết thương, ai xử lý cho ai có gì khác nhau?"
【 Khác nhau rất lớn. 】Hệ thống nghiêm túc nói, 【 Trong nguyên tác, giai đoạn trước nam chính tuyệt đối sẽ không vì nữ chính mà làm loại chuyện này. 】
Bạch Miểu nghi hoặc: "Vì sao?"
【 Bởi vì nam nữ thụ thụ bất thân. 】 Hệ thống nói, 【 Tuy rằng nữ chính thường xuyên bị thương, nhưng hắn chỉ biết đưa thuốc cho nữ chính, để nữ chính tự giải quyết, tuyệt đối sẽ không vượt qua giới hạn. 】
Bạch Miểu càng nghe càng mơ hồ: "Vậy sao hắn đối với ta......"
Hệ thống thở dài thật sâu: 【 Đây là vấn đề của cô. 】
Bạch Miểu: "Hả? Sao lại trách ta?"
【 Cô nghĩ đi, trong nguyên tác, hắn sở dĩ phân rõ giới hạn với nữ chính, là bởi vì hắn cho rằng nữ chính là một nữ nhân, một nữ nhân bắt hắn thời khắc nhắc nhở bản thân chú ý đúng mực. 】
【 Mà cô......】Ngữ khí của hệ thống dần dần hận sắt không thành thép, 【 Hắn nhìn thấy cô cởi quần áo thế nhưng không hề phản ứng, còn có thể bình tĩnh bôi thuốc cho cô, cô cô cô...... Chẳng lẽ cô không cảm thấy thất bại sao?! 】
Bạch Miểu không phản ứng lại: "Vì sao ta phải cảm thấy thất bại?"
【 Điều này chứng minh hắn hoàn toàn không coi cô là nữ nhân!!! 】
Bạch Miểu: "......"
Những lời này quả thực giống như sét đánh giữa trời quang, liền khiến Bạch Miểu khô héo.
Khó có thể tin...... Nàng nỗ lực như vậy, không nghĩ tới trong mắt sư tôn cư nhiên là nữ nhân cũng không tính?
Vậy nàng là cái gì? Đồng bọn của Thanh Loan? Người cho chim ăn? Một đứa trẻ con ngự kiếm cũng học không tốt?
Bạch Miểu chịu đả kích lớn.
Hệ thống: 【 Cho nên tôi mới nói, chăm chỉ đi theo cốt truyện, đừng lúc nào cũng muốn làm chuyện xấu. 】
Bạch Miểu buồn bã ỉu xìu nằm bò lên bàn, lặng lẽ thở dài.
"Hiện tại ngươi nói mấy thứ này thì có ích lợi gì, cho một số kiến nghị thực tế được không?"
Vết thương sau lưng nàng còn ẩn ẩn đau, nhìn dáng vẻ đêm nay là không thể nằm ngủ.
Trả giá nhiều như vậy, kết quả cư nhiên chẳng giúp gì cho nhiệm vụ...... Không đáng nha.
Bạch Miểu càng nghĩ càng bối rối, không khỏi lại thở ngắn than dài.
Hệ thống rốt cuộc không nghe nổi nữa: 【 Mấy ngày trước tôi vẫn luôn kiến nghị cô, mau chóng chuẩn bị cho cốt truyện chính tiếp theo. 】
Bạch Miểu nâng đầu: "Ý ngươi là làm điểm tâm?"
Hệ thống: 【 Đúng. 】
"Được rồi, còn không phải là làm điểm tâm thôi sao." Bạch Miểu dậy từ án, vỗ vỗ nếp nhăn trên vạt áo, "Hiện tại ta liền về thỉnh giáo nhóm bạn cùng phòng của ta, không tin không trị được nó."
Hệ thống không lên tiếng.
Dựa theo tính trở mặt của người này lúc trước, bất luận chuyện gì kết quả cho ra đều khó có thể đoán trước.
Cho nên vẫn không nên yên tâm quá sớm.
*
Ngoài trúc lâu.
Thẩm Nguy Tuyết lẳng lặng đứng ở bên suối, nhíu mày, không chút để ý nhìn đàn cá bơi trong nước, tựa hồ nghĩ đến gì đó.
Thanh Loan ríu rít bên cạnh hắn, hắn cũng không để ý đến.
Kỳ thật một khắc Bạch Miểu cởi đạo bào kia, hắn muốn lảng tránh.
Nhưng không biết vì sao, hắn lại không làm.
Có lẽ là bởi vì nàng bị thương, có lẽ là bởi vì nàng không hề phòng bị mà tín nhiệm hắn.
Dưới loại tình huống này, hắn không nên để ý chuyện khác......
Thanh Loan thấy hắn vẫn luôn xuất thần, rốt cuộc nóng nảy, đột nhiên nhảy dựng lên cắn ống tay áo hắn, dùng sức kéo.
Thẩm Nguy Tuyết kinh ngạc nhìn nó: "Làm sao vậy?"
Thanh Loan: "Pi!"
Thẩm Nguy Tuyết ôn hoà cười nói: "Nơi này chỉ có ta và ngươi, ta không bôi thuốc cho nàng, chẳng lẽ ngươi bôi?"
Thanh Loan gấp đến độ lại gọi bậy, như là đang nhắc nhở, lại như là đang lo lắng.
"Yên tâm......" Thẩm Nguy Tuyết vuốt lông Thanh Loan, "Ta rõ bản thân đang làm gì."
"Sẽ không sao."