Bạch Miểu mặc quần áo xong liền từ trúc lâu đi ra.
Thẩm Nguy Tuyết thấy nàng mặc chỉnh tề, kiếm cũng treo bên hông, có chút kinh ngạc: "Sao lại ra rồi?"
Bạch Miểu nói: "Con đột nhiên nhớ tới bạn cùng phòng còn đang đợi con về ăn cơm......"
"Vậy con trở về sớm đi." Thẩm Nguy Tuyết nghĩ nghĩ, từ trong tay áo móc ra bình sứ trắng, "Đem cái này về bôi."
Bạch Miểu vừa thấy bình thuốc, liền phản xạ có điều kiện mà cảm thấy nóng rát đau đớn.
Nàng vội vàng cự tuyệt: "Không cần không cần, con cũng có thuốc."
Nói giỡn à, có thuốc của Ý tỷ tỷ, ai phải dùng cái bột ớt y tiên đặc chế này chứ.
"Được, vậy con cẩn thận chút."
Thẩm Nguy Tuyết nhìn ra nàng không thích dùng thuốc này, cũng không bắt ép. Hắn thu hồi bình sứ, như là nhớ tới cái gì, hơi nghiêng đầu, "Kỳ thật, nếu con không muốn dùng thuốc......"
Hắn muốn nói lại thôi, Bạch Miểu nghiêng đầu nhìn hắn, chớp mắt.
"Sư tôn, sao vậy?"
"...... Không có gì." Thẩm Nguy Tuyết sờ tóc nàng, dịu dàng nói, "Gần đây không cần luyện tập ngự kiếm, chờ dưỡng thương xong rồi nói sau."
"Vâng, được."
Bạch Miểu ngoan ngoãn lên tiếng, vẫy vẫy tay với hắn rồi rời Tê Hàn Phong.
*
Chiều hôm buông xuống, các đệ tử Phù Tiêu Tông kết thúc một ngày học và luyện tập, sôi nổi hướng thiện đường.
Bạch Miểu và Đường Chân Chân không đi, bởi vì Trình Ý từ Thúy Vi Phong mang về rất nhiều đồ ăn, một mình nàng ăn không hết, cho nên liền lôi kéo hai nàng cùng nhau giải quyết.
Đường Chân Chân một bên ăn một bên khen đồ ăn không dứt miệng: "Ăn ngon thật, đây đều là tự tỷ làm sao?"
Trình Ý lắc đầu: "Ta từ nhỏ một lòng luyện đan, nào biết nấu ăn? Đây đều là một vị sư tỷ làm, tay nghề tỷ ấy tốt, thường xuyên xuống bếp làm đồ ăn cho bọn ta."
Bạch Miểu vừa nghe nàng nói mình không biết nấu ăn, vội vàng hỏi: "Vậy tỷ biết làm điểm tâm không?"
Trình Ý tiếp tục lắc đầu: "Cũng không, ta chỉ biết làm đan dược."
Xong rồi.
Bạch Miểu đành phải đem hy vọng ký thác lên người Đường Chân Chân: "Vậy còn muội?"
Đường Chân Chân gãi gãi mặt: "Muội khẳng định không biết nha, muội khi còn nhỏ vẫn luôn đi theo cha mẹ học tính sổ, cái khác muội cũng chưa học qua."
Bạch Miểu sợ ngây người.
Nàng vốn tưởng rằng có thể hốt được một sư phụ dạy làm điểm tâm trong hai người này, không ngờ một người cũng không biết!
Đường Chân Chân thấy vẻ mặt nàng khó có thể tin, hiếu kỳ nói: "Tỷ hỏi cái này làm gì? Tỷ muốn ăn điểm tâm hả?"
"Không, là ta muốn học làm điểm tâm......" Bạch Miểu nói, "Ta vốn dĩ muốn hai người dạy ta, không ngờ hai người đều không biết."
Nàng từ đáy lòng thở dài: "Nên làm gì bây giờ?"
Không thể theo đầu bếp thiện đường học đi? Bọn họ nấu đều khó ăn như vậy, điểm tâm cũng không ra gì đâu.
Huống chi nàng cũng chưa từng thấy thiện đường có điểm tâm.
Đường Chân Chân và Trình Ý nhìn nhau, hiếu kỳ nói: "Muội học cái này làm gì?"
Bạch Miểu: "Tặng người."
Đường Chân Chân trừng lớn: "Tặng cho ai?!"
Bạch Miểu lười biếng nói: "Sư tôn."
"Haiz, muội còn tưởng là Liễu Thiều chứ......" Đường Chân Chân giống bóng hết hơi, tức khắc không có hứng hỏi nữa.
Nhưng Trình Ý vẫn ôn nhu: "Kiếm Tôn muốn ăn điểm tâm sao?"
"Không, là chủ ý của ta." Bạch Miểu bình tĩnh, "Hai người cũng biết, lúc trước sư tôn dạy ta kiếm quyết, cho nên ta muốn tự làm một phần điểm tâm đưa cho người, lấy đó để biểu đạt sự biết ơn của ta với người."
Trình Ý trầm ngâm: "Tặng điểm tâm cũng không tồi, đáng tiếc ta và Chân Chân đều không biết. Như vậy đi, ta trở về hỏi sư tỷ một chút, nếu tỷ ấy biết làm......"
"Ai nha, sao phiền toái như vậy!" Đường Chân Chân đánh gãy nàng, "Còn không phải là điểm tâm thôi sao, trực tiếp xuống tiệm điệm tâm dưới chân núi học là được rồi? Những đầu bếp làm điểm tâm chuyên nghiệp, còn không cần nợ nhân tình!"
Trình Ý nhăn mày liễu: "Nói thì nói vậy, nhưng chắc gì người ta đã nguyện ý dạy......"
"Chỉ cần đưa tiền, có cái gì không muốn?" Nhà Đường Chân Chân làm buôn bán, ở phương diện này, nàng hiểu hơn bất kì ai, "Tỷ cho bọn họ 300 linh thạch, bảo bọn họ tận tâm tận lực dạy tỷ, một chút cũng không suy nghĩ."
Điểm tâm của mấy tiệm ở phường dưới chân núi có giá phổ biến là mấy linh thạch hoặc một lượng, trừ phi nghỉ, nếu không một ngày cũng không bán được trăm phần. 300 linh thạch, tương đương với toàn bộ doanh thu của cửa hàng trong một ngày.
Trên mặt Bạch Miểu toát ra vẻ tán đồng: "Chủ ý này của muội rất tốt. Nhưng vấn đề là, ta lấy 300 linh thạch ở đâu?"
Đường Chân Chân nghe xong, tức khắc thần bí đứng dậy, đi đến trước tủ, từ bên trong lấy ra một cái bình gốm trông bình thường.
Nàng mờ bình gốm ra, Bạch Miểu và Trình Ý thò tới gần, nhìn bên trong đầy linh thạch.
"Đây là ta mang từ nhà đến, hai người đừng nói cho người khác nha." Đường Chân Chân đổ linh thạch trong bình gốm ra, toàn bộ đẩy đến trước mặt Bạch Miểu, "Cho tỷ, cầm đi học làm điểm tâm đi!"
Bạch Miểu khiếp sợ: "Đều cho ta?"
Đường Chân Chân gật gật đầu: "Đương nhiên."
"Nhưng......"
"Ai nha, còn không phải là một chút linh thạch thôi sao, không cần khẩn trương như vậy." Đường Chân Chân chẳng hề để ý mà xua xua tay, "Nhà muội không thiếu tiền, thiếu lại bảo quản gia mang đến là được."
Trình Ý cũng cười khuyên Bạch Miểu: "Muội ấy đã nói như vậy, thì muội nhận đi."
Nhìn biểu tình chân thành tha thiết của hai người, Bạch Miểu biết nếu mình lại thoái thác ngược lại sẽ xấu hổ, vì thế liền cất toàn bộ linh thạch vào túi giới tử, tiếp theo giơ ngón cái với Đường Chân Chân.
"Bả chủ ngầu nhất!"
Đường Chân Chân đắc ý nâng cằm.
Có học phí, có phương án, hết thảy chuẩn bị ổn thoả, ngày hôm sau Bạch Miểu liền trốn học, một mình đi xuống phố dưới chân núi.
Phố có nhiều tiệm điểm tâm, nhưng tiệm kinh doanh tốt nhất, là Diệu Phương Trai.
Bạch Miểu đi thẳng đến Diệu Phương Trai, giữ chặt bà chủ đang chào khách trước tiệm: "Xin hỏi ta có thể học đầu bếp của các người làm điểm tâm không?"
Bà chù nhìn nàng một cái: "Tiểu cô nương, cô có thể mua điểm tâm tiệm chúng ta, học thì không thể."
Bạch Miểu lắc lắc túi giới tử, linh thạch phát ra tiếng va chạm: "Không học không công."
Bà chủ hồ nghi nói: "Cô đưa bao nhiêu?"
Bạch Miểu: "Bà muốn bao nhiêu?"
Tròng mắt bà chủ chuyển động, nói: "Một trăm linh thạch, không tính là nhiều chứ? Đầu bếp làm điểm tâm của tiệm chúng ta có tay nghề hàng đầu, học tuyệt đối không lỗ!"
Mới một trăm, Đường Chân Chân cho nàng ước chừng 300 linh thạch đấy, đủ học ba lần.
Bạch Miểu sảng khoái nói: "Thành giao."
Nói xong, lấy linh thạch từ túi giới tử đưa cho bà chủ.
"Đây là tiền đặt cọc."
Bà chủ thấy nàng ra tay rộng rãi như thế, đôi mắt tức khắc mở to. Bà nhiệt tình đón Bạch Miểu vào tiệm, đi qua phòng ngoài, trực tiếp dẫn nàng vào bếp.
Trong bếp, hai đầu bếp điểm tâm đang bận rộn, bà chủ cùng bọn họ chào hỏi, bảo bọn họ cẩn thận dạy vị tiểu cô nương này, tiếp theo liền vui vẻ đi ra ngoài.
Hai đầu bếp nhìn thiếu nữ trắng nõn non mịn, hỏi: "Cô muốn học gì?"
Bạch Miểu nghĩ nghĩ: "Trước tiên nói tên một số điểm tâm này đi."
Mỗi lần nàng chỉ lo ăn mà mặc kệ nhớ, hiện tại ngẫm lại, cư nhiên tên điểm tâm đều không kể được.
Hai đầu bếp liếc nhau: "Chúng ta có sữa chua chưng đường, bánh mẫu đơn, quả cát tường, đậu phụ vàng, bánh hoa quế chưng đường, bánh đậu xanh, bánh mứt táo củ mài......"
Bạch Miểu: "Dừng dừng dừng."
Nói nhanh như vậy làm gì, nói một hơi sao?
Nàng trực tiếp hỏi: "Các ngươi nói cái nào bán tốt nhất?"
"Vậy tất nhiên là bánh hoa quế chưng đường." Đầu bếp đắc ý nói, "Đây chính là chiêu bài tiệm chúng ta."
"Vậy học cái này." Bạch Miểu vén tay áo, nhiệt tình mười phần, "Thời gian không đợi người, hiện tại chúng ta liền bắt đầu đi!"
*
Thượng Thanh Phong, chủ điện.
Chưởng môn cùng ba vị phong chủ ngồi song song nhau, thương nghị những vấn đề liên quan đến thí luyện năm nay.
Chưởng môn: "Đừng nói nữa, Nguyên Ngạn, hai người các ngươi gần đây kiểm tra đại trận hộ sơn, có phát hiện gì không?"
Kinh Trúc phong chủ Lý Bất Ngôn mặt mày giãn ra, vẫn vui tươi hớn hở: "Chưởng môn xin yên tâm, đại trận hộ sơn rất vững chắc, cho dù một con ruồi của Ma Vực cũng không vào được."
Thương Viễn phong chủ Đặng Nguyên Ngạn cũng nghiêm mặt nói: "Chúng ta đã thêm cho đại trận ban đầu một cấm chế, hiện tại rất an toàn."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Chưởng môn vui mừng gật gật đầu.
Đặng Nguyên Ngạn nhíu mày nói: "Chỉ là......"
Chưởng môn: "Chỉ là cái gì?"
Đặng Nguyên Ngạn và Lý Bất Ngôn liếc nhau, nghiêm túc nói: "Một tháng qua, ma khí ở thế gian rõ ràng tăng thêm, sợ là có tà ma quấy phá."
Chưởng môn nghe vậy, thần sắc ngược lại trở nên ngưng trọng: "Điều này, ta cũng chú ý tới."
Thúy Vi phong chủ Khương Nhược Thủy cầm tẩu thuốc trong tay, hút một hơi dài, chậm rãi nói: "Nói vậy yêu ma ngủ đông ở thế gian cũng sẽ lần lượt thức tỉnh? Như vậy có chút phiền toái."
Đặng Nguyên Ngạn vừa thấy bà hút thuốc liền tức giận: "Sao ngươi lại mang cái tẩu tới đây?"
"Ngươi lại không phải Kiếm Tôn, dựa vào cái gì không cho ta mang?" Khương Nhược Thủy hướng hắn phun ra làn khói lượn lờ, "Lần trước là vì Kiếm Tôn cũng ở, cho nên ta mới chịu đựng không lấy ra. Ngươi còn tưởng rằng ta là vì ngươi hả?"
Đặng Nguyên Ngạn chán ghét xua khói: "Phiền chết đi được, cách xa ta một chút!"
Chưởng môn nói: "Nhược Thủy nói đúng. Không thể để những yêu ma thức tỉnh, phải mau chóng diệt trừ, không thể để chúng gây hại cho nhân gian."
Trảm yêu trừ ma, bảo hộ thương sinh, vốn là chức trách của người tu đạo bọn họ.
Ba vị phong chủ lâm vào trầm tư, Lý Bất Ngôn đột nhiên mở miệng: "Có rồi."
Chưởng môn cùng hai người khác đồng thời nhìn về phía ông ta.
Lý Bất Ngôn đề nghị: "Nhiệm vụ thí luyện năm nay không phải còn chưa bắt đầu sao? Không bằng liền nhân cơ hội này, coi như đây là nhiệm vụ thí luyện?"
Ý của ông ta là cử hành nhiệm vụ thí luyện trước, để các đệ tử trẻ tuổi lấy phương thức cạnh tranh đi giải quyết yêu ma tác loạn ở thế gian.
Như vậy có thể điều động sự tích cực của các đệ tử, lại có thể gia tăng kinh nghiệm thực chiến cho bọn họ.
Chưởng môn gật đầu nói: "Là ý kiến hay. Nhưng dù sao năm nay khác năm trước, nếu vẫn tiếp tục sử dụng quy tắc cũ, sợ là có chút không ổn."
Nhiệm vụ thí luyện năm vừa rồi là dựa vào điểm nhóm, bốn đến năm người phân cùng một nhiệm vụ, căn cứ vào số điểm mỗi người đạt được, nhóm có điểm cao nhất sẽ được khen thưởng.
Lý Bất Ngôn: "Chưởng môn nói đúng, chỉ sợ thí luyện năm nay sẽ khó hơn năm trước một chút, phải cẩn thận đối đãi."
Mọi người trầm tư không nói, Khương Nhược Thủy phun ra một vòng khói, đột nhiên nói: "Không bằng thế này? Lần này lấy nhóm điểm cao nhất, để hai nhóm cạnh tranh nhau một nhiệm vụ thí luyện, như vậy cho dù gặp yêu ma khó giải quyết, nhiều người ở bên nhau như vậy, dễ dàng hỗ trợ lẫn nhau."
"Như vậy cũng không tồi." Lý Bất Ngôn ha hả cười nói, "Chỉ là...... Dù sao quy tắc thí luyện đã lâu không thay đổi, hay là hỏi ý kiến của Kiếm Tôn?"
Đặng Nguyên Ngạn một bên xua khói, một bên nhếch mày hỏi: "Kiếm Tôn chưa bao giờ quản những việc này, ngươi cần gì phải nhiễu ngài ấy?"
"Năm trước mặc kệ, nhưng năm nay......" Khương Nhược Thủy hít tẩu một ngụm sâu, mặt mày quyến rũ giữa làn khói, "Không phải có tiểu đệ tử của ngài ấy sao?"
Nàng vốn định nói tiểu đồ đệ, nghĩ cẩn thận, Bạch Miểu căn bản không phải đồ đệ của Kiếm Tôn, vì thế lại sửa miệng.
"Kiếm Tôn đích xác rất chiếu cố đứa trẻ đó." Chưởng môn như suy tư gì, "Vậy các ngươi đi về trước, ngày mai ta lại mời Kiếm Tôn tới đây cùng thương nghị."
"Đúng vậy."
"Làm phiền chưởng môn."
Ba vị phong chủ liên tiếp lui ra.
*
Bạch Miểu không biết thời gian đã qua bao lâu.
Nàng chỉ biết mình vẫn luôn loay hoay với nhào, hấp, nếm, phun, cứ luẩn quẩn như vậy, nàng không kêu dừng, đầu bếp điểm tâm đã gục trước.
"Tiểu cô nương, nếu không cô vẫn nên từ bỏ đi......"
Bạch Miểu mặt đầy tuyệt vọng: "Ta cũng muốn nha!"
Chẳng lẽ nàng muốn lặp lại không ngừng những động tác buồn tẻ này sao? Chẳng lẽ nàng muốn khiêu chiến khuyết điểm của mình sao?
Không, kỳ thật nàng đã sớm chết lặng!
Là hệ thống vẫn luôn tiêm máu gà* trong đầu nàng, cưỡng chế nàng phải tự tay làm ra điểm tâm ngon, không thể mượn tay người khác, ngay cả giúp nàng một chút cũng không được, nếu không nhiệm vụ liền tính là thất bại.
* Tiêm máu gà: Trước đây ở TQ cho rằng lấy máu gà bơm vào cơ thể sẽ có lợi cho sức khỏe; mỗi khi bơm xong thì người lâng lâng, trạng thái hưng phấn, phấn khích. Chỉ người đang có trạng thái hưng phấn, phấn khích, sức lực tràn đầy.
Đồ điên!
Bình tĩnh xem xét, Bạch Miểu ở phương diện này thật sự hoàn toàn không có một chút thiên phú. Nàng thậm chí trình độ của người thường cũng không đạt được, nếu Tu chân giới cũng có nhóm phá phòng bếp, nàng tất nhiên xuyên đến nhân vật cấp tổ trưởng.
"Tiểu cô nương, không phải chúng ta không giúp cô." Đầu bếp khó xử nói, "Nhưng là cô làm quá khó ăn, nếu chúng ta cứ nếm như vậy, vị giác sẽ không nhạy!"
Bạch Miểu vô lực nói: "Ta cũng vậy......"
"Nếu không mấy ngày nữa cô lại đến!"
"...... Không được!" Bạch Miểu kiên định, "Cho dù thế nào, hôm nay ta nhất định phải làm ra điểm tâm có thể ăn, khi nào làm ra được thì sẽ đi, nếu vẫn không làm được, hôm nay ta liền ở đây!"
Lần này đến phiên hai đầu bếp điểm tâm tuyệt vọng.
"Vậy cô đem đồ cô làm cho người khác đi, đừng bảo chúng ta ăn nữa......"
Bạch Miểu: "Được."
Nàng không nói hai lời, bưng điểm tâm mới ra lò đi ra ngoài.
Mười lăm phút sau, nàng bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ cho cửa tiệm.
"Muốn thử ăn không? Đây là điểm tâm mới ra của Diệu Phương Trai đó."
"Tới nếm thử đi, không cần trả tiền."
Nàng thái độ nhiệt tình, lại đứng ở cửa Diệu Phương Trai, không bao lâu, liền lừa được một mâm điểm tâm.
Đáng tiếc mỗi người ăn xong đều là biểu tình táo bón, còn có thành phần cá biệt khoa trương mắng Diệu Phương Trai ngay tại chỗ, vẫn may bà chủ không có ở tiệm, nếu không nhất định sẽ không bỏ qua cho Bạch Miểu.
Bạch Miểu đành phải tiếp tục quay về một vòng nếm thử mới.
Sau vài lần nếm thử nữa, rất nhanh, cửa Diệu Phương Trai đều không có khách đi qua.
Bạch Miểu thấy rất có lỗi.
Không ai giúp nàng ăn thử, sao nàng biết mình làm ngon hay hỏng chứ?
Lúc nàng đang buồn rầu, một người trong tay cầm quạt xếp đứng xa xa chú ý tới nàng, cong khóe miệng, không nhanh không chậm đi tới.
"Cô nương."
Bạch Miểu đang bưng mâm, nghe một tiếng gọi nhẹ, ngẩng đầu nhìn người đang tới ——
Đây là một thanh niên diện mạo tuấn tú.
Hắn tay cầm quạt xếp, thân hình đĩnh bạt. Mày như tranh mực, mắt như điểm sơn. Đứng dưới ánh mặt trời, quả nhiên là phong lưu phóng khoáng, tuấn mỹ vô song.
Bạch Miểu lập tức đưa mâm ra: "Công tử, muốn ăn thử không?"
Thanh niên rất có hứng thú nói: "Nghe nói điểm tâm này rất khó ăn?"
Bạch Miểu: "Ai nói? Đây rõ ràng là người đối diện cố ý hắc chúng ta!"
"Ồ?" Thanh niên lắc lắc cây quạt, "Nói như vậy, cô là không cảm thấy điểm tâm này khó ăn?"
Bạch Miểu thành khẩn nói: "Khó ăn hay là ngon, ngài tự mình nếm thử chẳng phải sẽ biết? Chúng ta làm buôn bán, sao có thể đem đồ khó ăn cho khách chứ?"
Thanh niên gật gật đầu: "Nói cũng có lý, ta đây liền nếm một miếng vậy."
Nói xong, hắn cầm lấy một miếng điểm tâm, bỏ vào miệng.
Bạch Miểu: "Như thế nào?"
Thanh niên thong thả ung dung ăn hết miếng điểm tâm, sau đó cong mắt, cười tủm tỉm nói: "Hương vị không tồi."
Bạch Miểu tức khắc hoảng sợ nhìn hắn: "Ngài không bình thường chăng?"
Thanh niên: "?"
Hắn hoang mang nói: "Ta nói như vậy, cô nương chẳng lẽ không vui sao?"
Bạch Miểu dùng ánh mắt như nhìn đồ ngốc nhìn hắn: "Ta cần chính là phản hồi chân thật, ai lại muốn nghe ngài nói dối."
"Thì ra là thế." Thanh niên tốt tính gật gật đầu, nói, "Vậy ta đây nói thẳng, rất khó ăn."
Bạch Miểu: "Loại chuyện này ta lại không biết? Cần ngài nói cho ta?"
Thanh niên lại một lần nữa lộ ra biểu tình hoang mang.
"Nói ngon cũng không được, nói khó ăn cũng không xong, tiểu cô nương bây giờ thật đúng là khó dỗ......" Hắn hơi suy tư, đột nhiên đóng quạt xếp, "Có rồi."
Bạch Miểu ánh mắt hồ nghi: "Cái gì?"
"Điểm tâm này khó ăn là vì, thời gian chưng quá ngắn, bánh không đủ mềm, nước lại thêm quá nhiều, hòa tan hương ngọt của hoa quế, mặt khác......"
Bạch Miểu nghe được đôi mắt càng ngày càng sáng, đột nhiên đánh gãy hắn: "Ngài chờ một chút."
Thanh niên theo tiếng dừng lại, Bạch Miểu lập tức kéo hắn thẳng ra sau bếp, chỉ vào bột mì trên thớt nói với hắn: "Hiện tại ngài nói, ta làm, ta cho ngài một trăm linh thạch, sau mỗi lần ăn thử liền phản hồi cho ta giống vừa rồi, được không?"
Thanh niên sửng sốt một lúc, sau đó cười nói: "Nghe rất thú vị, được, ta đây liền thử xem."
Hai đầu bếp điểm tâm đã bị Bạch Miểu tra tấn đến không thể đứng dậy, thấy nàng lại kéo kẻ xui xẻo tới đây, hai người dứt khoát nhân cơ hội này trốn đi.
Sau bếp chỉ còn lại Bạch Miểu và thanh niên tay cầm quạt xếp.
Bạch Miểu thử đi thử lại, hết lần này đến lần khác bảo hắn phản hồi, hết lần này đến lần khác căn cứ vào phản hồi của hắn để điều chỉnh......
Thẳng đến khi bà chủ vài lần thúc giục muốn đóng cửa, cuối cùng Bạch Miểu mới làm ra một phần bánh hoa quế chưng đường bình thường.
Thanh niên ăn xong một miếng điểm tâm mới ra lò, vừa lòng cười khẽ: "Lần này được đó."
Bạch Miểu rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
"Cảm ơn ngài, ngài quả thực chính là phụ mẫu tái sinh của ta." Nàng đổ linh thạch từ túi giới tử ra, đếm đủ một trăm đưa cho hắn, "Đây là thù lao của ngài, một trăm, ngài có thể đếm xem."
"Không cần đếm, ta tin cô." Thanh niên cười, hỏi, "Đúng rồi, cô nương, cô tên là gì?"
Bạch Miểu vốn không thích tiết lộ thông tin của mình với người lạ, nhưng thấy đối phương vừa mới giúp nàng công phá một cửa ải khó, nàng vẫn thành thật trả lời: "Ta tên Bạch Miểu."
"Tên rất hay." Thanh niên nói cười, "Tại hạ Tạ Thính Thu, Thính trong Đế Thính*, Thu trong xuân thu."
* Đế Thính: lắng nghe, còn là một sinh vật thần thoại thần thánh và là chiến mã của Bồ tát Địa Tạng Vương trong Phật giáo Trung Quốc.
Bạch Miểu có lệ nói: "Tên hay tên hay."
"Hôm nay kiếm được của cô nương một trăm linh thạch, còn ăn nhiều điểm tâm như vậy không cần trả tiền, thật sự hổ thẹn."
Tạ Thính Thu gỡ mặt dây treo ở quạt xếp xuống, đưa cho Bạch Miểu.
"Nếu không chê, liền nhận lấy cái này đi."
Bạch Miểu cầm lấy mặt dây nhìn nhìn: "Đây là cái gì?"
"Linh ngọc." Tạ Thính Thu nhẹ lay động quạt xếp, ý cười trong sáng, "Nữ tử mang trên người, có tác dụng bổ khí dưỡng huyết."
Nghe ra tựa hồ là thứ tốt.
Bạch Miểu nhận lấy mặt dây, hành lễ với Tạ Thính Thu: "Đa tạ công tử. Sắc trời đã tối, ta về trước, chúng ta sau này có duyên gặp lại."
Tạ Thính Thu cong môi cười khẽ: "Có duyên gặp lại."
*
Bóng đêm đen nhánh, thân hình Bạch Miểu uyển chuyển nhẹ nhàng, bay xuyên qua đường núi.
Đi được nửa đường, nàng đột nhiên dừng bước chân, suy nghĩ một lúc, lấy mặt dây linh ngọc kia ra, cẩn thận xem xét.
Không phải nàng ham món lợi nhỏ, càng sẽ không bởi vì đối phương lớn lên đẹp liền tùy tiện nhận đồ lai lịch không rõ.
Cho dù hôm nay Tạ Thính Thu giúp nàng một đại ân, nhưng đã thanh toán xong, giữa hai người không còn nhân tình gì đáng nói nữa.
Đồ của người lạ, phải cẩn thận chút.
Nàng nhìn thoáng qua, ném mặt dây vào bụi cỏ, tiếp theo lấy lại tinh thần, tiếp tục lên đường.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Bạch Miểu về tới Phù Tiêu Tông. Nàng không về đệ tử uyển, mà ngựa không dừng vó chạy tới Tê Hàn Phong.
Thời điểm tốt nhất ăn điểm tâm chính là vừa làm ra, điều này nàng vẫn biết.
Nàng cực khổ cả ngày, chính là vì làm ra điểm tâm ngon, không ai chê được.
Chỉ có như vậy, hệ thống mới có thể tính nàng nhiệm vụ thành công.
Cho nên nàng phải mau chóng đưa điểm tâm cho Thẩm Nguy Tuyết, xong đoạn cốt truyện này, tránh tới ngày mai, điểm tâm không thể ăn, hệ thống lại bắt đầu lên giọng.
Cái sắc mặt kia, quả thực còn ác hơn mẹ chồng.
Ánh trăng trên cao, Bạch Miểu xuyên qua sương đêm, đi vào trúc lâu, đầu tiên bình phục hơi thở hỗn loạn, sau đó nâng tay, gõ cửa.
Một lát sau, cửa mở.
Thẩm Nguy Tuyết đứng ở bên trong cánh cửa, thân khoác áo bào mỏng, vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng.
"Đã trễ thế này, sao con lại tới đây?"
Bạch Miểu sửng sốt, lúc này mới bất tri bất giác nhìn bầu trời đêm.
Nàng một lòng nghĩ đưa điểm tâm cho Thẩm Nguy Tuyết, lại quên hiện tại đã là đêm khuya, Thẩm Nguy Tuyết ngày thường không có việc gì, lúc này nói không chừng đã ngủ.
Nàng đến như vậy, không phải lại lôi hắn từ trên giường dậy sao!
Hơn nữa còn là vì loại việc nhỏ râu ria này!
Bạch Miểu hoài nghi bản thân làm điểm tâm đến đầu óc mơ hồ.
"Con, con đột nhiên nhớ ra......"
Nàng định bịa ra một cái cớ không thái quá.
Thẩm Nguy Tuyết nhìn nàng chăm chú, ôn hòa nói: "Vào đây đi."
"...... Vâng." Bạch Miểu thất bại mà đi vào.
Hai người ngồi trước án, Thẩm Nguy Tuyết rót cho nàng một ly trà, ánh mắt quan tâm mà bao dung.
"Con xuống chân núi?"
Bạch Miểu đang cúi đầu nhìn chằm chằm ly trà nghĩ lý do thoái thác, nghe câu nói vậy, tức khắc kinh ngạc nâng mặt: "Sao người biết?"
Thẩm Nguy Tuyết chống đầu, cẩn thận nhìn nàng: "Trên người của con có mùi pháo hoa dưới chân núi."
Mùi pháo hoa?
Là nói trên người nàng có mùi dầu khói bếp sao?
Bạch Miểu đột nhiên có chút thẹn thùng, nàng cúi đầu vò quần áo mình, nhỏ giọng nói thầm: "Không có ạ......"
"Không phải mùi khó ngửi."
Thẩm Nguy Tuyết an ủi nàng, hơi hơi cúi người, đầu ngón tay thon dài vén một lọn tóc của nàng.
"Là vị ngọt của hoa quế." Hắn nói.
Bạch Miểu nhìn sợi tóc kia, ánh mắt rơi xuống trên tay hắn.
Thon dài, trắng nõn, sạch sẽ, giống ngọc đẹp không tì vết.
Khiến người ta không thể bỏ qua.
Nàng lấy lại bình tĩnh: "Bởi vì con làm bánh hoa quế chưng đường."
"Bánh hoa quế chưng đường?" Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng lặp lại một lần.
"Là con học cùng đầu bếp điểm tâm." Bạch Miểu thuận thế móc túi giới tử ra, từ bên trong lấy ra một hộp đồ ăn tinh xảo.
Hộp đồ ăn cũng là nàng bỏ hai mươi linh thạch ra mua, bên trên khắc hoa văn đơn giản và màu sắc trang nhã, thoạt nhìn tương đối giống khí chất của Thẩm Nguy Tuyết.
Thẩm Nguy Tuyết nhìn hộp đồ ăn, ánh mắt có chút mê hoặc: "Hôm nay cũng là ngày nghỉ sao?"
Bạch Miểu: "Á......"
Trọng điểm của người không đúng nha sư tôn!
"Hôm nay không phải ngày nghỉ, nhưng con tương đối nhàn, cho nên......" Nàng tránh nặng tìm nhẹ mà đổi đề tài, "Tóm lại, con làm một ít bánh hoa quế chưng đường, mới ra lò, sư tôn muốn nếm thử không?"
Thẩm Nguy Tuyết còn đang suy nghĩ lời nàng nói.
Nếu hôm nay không phải ngày nghỉ, đã nói lên nàng trộm xuống núi.
Trộm xuống núi, còn muộn như vậy mới về, chính là vì làm một hộp bánh hoa quế chưng đường......
Thẩm Nguy Tuyết nhịn không được suy nghĩ, nàng vì sao phải làm như vậy.
"Sư tôn?" Bạch Miểu mở hộp đồ ăn, mắt trông mong nhìn hắn, "Thật sự không nếm một miếng sao?"
Mấy miếng bánh hoa quế chưng đường chỉnh tề nằm trên đĩa, miếng bánh xốp mềm, hoa quế vàng óng, một mùi ngọt xông vào mũi.
Kỳ thật Bạch Miểu biết Thẩm Nguy Tuyết sẽ không nếm.
Lúc trước hệ thống đã nói đoạn cốt truyện này cho nàng, Thẩm Nguy Tuyết không thích đồ ngọt, cho nên hắn khẳng định sẽ không ăn hộp điểm tâm này trước mặt nàng.
Nhưng dù sao nàng vì thế nỗ lực một ngày, cho dù biết Thẩm Nguy Tuyết không ăn, nàng cũng hy vọng hắn có thể khen vẻ ngoài của điểm tâm.
Ít nhất khẳng định thành quả lao động của nàng.
Bạch Miểu nhìn thẳng Thẩm Nguy Tuyết, ánh mắt tràn ngập chờ mong.
Trong ánh mắt chuyên chú của nàng, Thẩm Nguy Tuyết vươn tay, cầm lấy một miếng bánh.
Hắn đưa đến bên môi, nhẹ nhàng cắn một miếng.
Bạch Miểu: "???"
Hệ thống: 【??? 】
Hệ thống ngốc: 【 Sao hắn lại ăn lúc này?! 】
Bạch Miểu cũng ngốc: "Ta không biết!"
Ánh mắt Bạch Miểu nhìn Thẩm Nguy Tuyết nháy mắt từ chờ mong biến thành khiếp sợ.
Mà Thẩm Nguy Tuyết còn đang nghiêm túc nhấm nháp miếng bánh, sau khi hắn thong thả ung dung ăn xong, mới dùng khăn lau khô tay, ngước mắt nói với Bạch Miểu:
"Ăn rất ngon."
Bạch Miểu yên lặng nuốt nước miếng.
Chẳng những ăn trước mặt nàng, lại còn nói ăn rất ngon......
Đây đã không thể nói là cốt truyện lệch khỏi quỹ đạo, rõ ràng là hoàn toàn khác!
【 Không thích hợp, này không thích hợp......】
Hệ thống bắt đầu nói thầm lặp lại trong đầu Bạch Miểu.
Vài lần trước còn có thể giải thích là vấn đề của Bạch Miểu, lần này lại không thể đem vấn đề đổ trên đầu Bạch Miểu.
Nàng làm điểm tâm, không có vấn đề. Lời nói, cũng không có vấn đề. Thời điểm nàng tới, cũng không có vấn đề.
Chính là phản ứng của nam chủ đi ngược lại cốt truyện gốc.
Vậy vấn đề rốt cuộc ở đâu?
Bạch Miểu cũng không nghĩ ra.
Nàng thần sắc mê mang, Thẩm Nguy Tuyết còn đang dịu dàng hỏi nàng: "Con không ăn sao?"
"A...... Con cũng ăn một miếng." Bạch Miểu vực lại tinh thần, lấy một miếng điểm tâm bỏ vào trong miệng.
Bánh vào miệng là tan, đường hoa quế ngọt thanh tinh tế, vị tổng thể xác thật không tồi.
Không hổ là nàng.
Thẩm Nguy Tuyết ôn nhu nói: "Nếu muốn ăn điểm tâm, trực tiếp mua là được. Vì sao phải tự mình làm?"
Bạch Miểu vừa ăn vừa trả lời: "Bởi vì con muốn làm cho sư tôn ăn."
Thẩm Nguy Tuyết nghe xong, lông mi nhẹ nhàng động đậy, như cánh bướm uyển chuyển.
"...... Làm cho ta ăn?"
"Vâng......" Bạch Miểu lại lấy một miếng bánh bỏ vào miệng, "Lúc trước không phải người dạy con kiếm quyết sao? Cho nên con liền muốn làm điểm ăn ngon cảm tạ người......". Đam Mỹ Hài
Nàng không nói tiếp, bởi vì nàng đột nhiên ý thức được, dường như mình cảm tạ còn ăn nhiều hơn người được cảm tạ.
Liền có chút xấu hổ.
Nhưng ánh mắt Thẩm Nguy Tuyết lại ngày càng ôn nhu.
Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm: "Hoá ra là vì ta sao......"
Bạch Miểu liên tục gật đầu.
Thẩm Nguy Tuyết cong khóe môi, sờ tóc nàng: "Đứa trẻ ngoan."
Bạch Miểu: "?"
Sao lại thế này? Ngữ khí vui mừng này là chuyện như thế nào? Vuốt ve thân thiết sao lại thế này? Còn nói không ăn đồ ngọt, vừa rồi không phải ăn rất vui vẻ sao?
Bạch Miểu bối rối, lại không hiểu.
Thẩm Nguy Tuyết vẫn ôn hòa nhìn nàng: "Ta hiểu tâm ý của con, nhưng gần đây...... Không an toàn."
"Tu vi con còn thấp, nếu không phải ngày nghỉ, tốt nhất đừng xuống núi."
Bạch Miểu đang hoài nghi bản thân, nghe thấy hắn nói như vậy, cũng chỉ gật đầu có lệ.
Thẩm Nguy Tuyết nhìn ra nàng thất thần.
Hắn thầm than một tiếng, ngón tay hạ xuống, theo sợi tóc nàng rơi xuống mặt, sau đó ngón cái hơi cong, nhẹ nhàng xẹt qua khóe môi nàng.
Xúc cảm hơi lạnh giây lát lướt qua.
Lông mi Bạch Miểu run lên, theo bản năng giương mắt, nhìn thấy vụn điểm tâm dính trên ngón tay hắn.
"Đừng xuống núi," Thẩm Nguy Tuyết đối với tầm mắt nàng, thanh âm thấp mà kiên nhẫn, "Được không?"