Xuyên Sách Sau Khi Nữ Chính Nhận Nhầm Sư Tôn

Là giọng sư tôn?

Bạch Miểu hơi sửng sốt, ngay sau đó ý thức được không thích hợp.

Nơi này là Phong Đô, lại không phải Phù Tiêu Tông, sao sư tôn có thể đột nhiên xuất hiện ở đây?

Nhất định là có người giả danh sư tôn, tới mê hoặc nàng......

Bạch Miểu trong lòng chắc chắn, trên mặt lại không có lộ ra. Nàng vẫn không nhúc nhích, ra vẻ kinh ngạc lên tiếng: "Sư tôn?"

Miệng nàng bị bịt lại, khi nói chuyện cánh môi khép mở, nhẹ nhàng cọ xát lòng bàn tay đối phương, mang theo nhiệt độ như có như không.

"...... Ừm." Người phía sau phát ra tiếng cực nhẹ.

Ngữ khí nói chuyện cũng rất giống, người này, nhất định rất hiểu sư tôn.

Xem ra còn là nhân vật lợi hại.

Bạch Miểu trong lòng càng thêm cảnh giác, vì thế giả vờ thuận theo: "Sư tôn, sao người lại ở chỗ này?"

"...... Nói ra thì rất dài." Người phía sau tựa hồ không muốn nhiều lời.

Bạch Miểu âm thầm hừ lạnh.

Còn nói chuyện dài...... không bịa ra liền dùng chiêu này phải không?

Tầm mắt nàng tiếp tục hạ xuống, bất động thanh sắc nhìn về phía sau.

Chân rất dài, eo nhìn cũng rất nhỏ, không biết khoẻ như thế nào.

Vẫn may, người này chỉ bịt miệng nàng, thân thể cũng không gần sát nàng. Dưới loại tình huống này, nàng vẫn có cơ hội phản kích, chỉ cần chuẩn bị......

Bạch Miểu yên lặng đoán nhược điểm của đối phương, ngoài miệng vẫn nói thuận theo hắn.

"Sư tôn, có người ở đây liền dễ dàng hơn. Người có biện pháp phá giải thứ này không ạ?"

"Có, nhưng ta không thể......"

Hắn còn chưa dứt lời, Bạch Miểu đột nhiên nâng khuỷu tay, đánh mạnh về phía sau, vừa nhanh vừa tàn nhẫn đánh úp về phía cằm hắn!

Người phía sau ngẩn ra, lập tức giơ tay, phản ứng nhanh chóng nắm lấy cổ tay nàng.

Thân hình hắn cao hơn Bạch Miểu rất nhiều, lúc này tay trái bịt miệng nàng, tay phải chế trụ cổ tay nàng, rõ ràng là tư thế giam cầm chế phục, nhưng bóng dán chặt lấy nhau trên mặt đất, lại có loại ái muội nói không nên lời.

Bạch Miểu nghe thấy người phía sau phát ra một tiếng than nhẹ: "Vẫn rất có sức sống......"

Còn dám châm chọc nàng?

"Đa tạ khích lệ!"

Bạch Miểu dùng hết sức xoay người, đang chuẩn bị húc đầu vào tên này, nhưng khi chạm phải ánh mắt của đối phương, liền nháy mắt ngây ngẩn người.

"Sư...... Sư tôn?"

Đối phương có đôi mắt màu hổ phách nhạt, lúc này dịu dàng nhìn nàng, còn sáng trong hơn ánh trăng rọi xuống.

Ánh mắt này thật sự rất giống sư tôn, cơ hồ giống sư tôn như đúc.

Trên mặt Bạch Miểu toát ra mê hoặc rất nhỏ.

"Là ta." Thẩm Nguy Tuyết bất đắc dĩ than nhẹ, "Ta là thật."

"Ta không tin." Bạch Miểu nhanh chóng khôi phục cảnh giác, "Trừ phi ngươi có thể chứng minh."

Chứng minh sao......

Thẩm Nguy Tuyết nghĩ nghĩ, cẩn thận nói: "Con thích ăn móng heo kho tàu, cái này tính là chứng minh không?"

Bạch Miểu: "...... Không đủ."

Thẩm Nguy Tuyết lại suy nghĩ: "Con từng đưa ta một cái kiếm tuệ, gọi là búp bê cầu nắng."

Bạch Miểu: "...... Vẫn không đủ."

Thẩm Nguy Tuyết: "Con từng đọc một cuốn thoại bản, tên......"

"Đủ rồi đủ rồi, con tin!" Trong lòng Bạch Miểu rơi lộp bộp, lập tức ngăn hắn.

"......"

Thẩm Nguy Tuyết môi mỏng khẽ nhúc nhích, không nói thêm gì nữa.

Vẫn may nàng phản ứng kịp thời, không để hắn nói ra tên cuốn sách đáng xấu hổ kia.

Bạch Miểu lòng còn sợ hãi, nhỏ giọng nói: "Sư tôn, người có thể buông con ra......"

Khoảng cách này quá gần, khí lạnh từng đợt từng đợt nhè nhẹ quấn quanh nàng, khiến nàng có chút thần chí không rõ.

Lúc này Thẩm Nguy Tuyết mới phản ứng lại, lập tức buông tay lui về phía sau, giữ khoảng cách với nàng.

"Xin lỗi......" Thẩm Nguy Tuyết mắt chứa sự có lỗi, "Có khiến con bị thương không?"

Bạch Miểu lắc đầu: "Không có."

Tuy rằng bịt miệng nàng, cũng nắm cổ tay nàng, nhưng lực đạo rất nhẹ, cũng không có làm nàng cảm thấy đau.

Chỉ là đột nhiên xuất hiện, xuất quỷ nhập thần, giống một con mèo, khiến nàng hoảng sợ......

Đúng rồi, mèo!


Bạch Miểu đột nhiên nhớ ra mèo trắng bị nàng thả xuống đất, vội vàng cúi đầu tìm kiếm.

Thẩm Nguy Tuyết hơi kinh ngạc: "Con đang tìm gì thế?"

"Mèo ạ, một con mèo lớn đâu rồi?" Bạch Miểu một bên tìm một bên khoa tay múa chân, "Vừa rồi còn ở đây, sao đột nhiên không thấy tăm hơi......"

Thẩm Nguy Tuyết giơ tay che miệng, nhẹ giọng nói: "Không cần tìm."

Bạch Miểu ngẩng đầu: "Hả?"

"Con mèo kia...... Là ta." Hắn ngữ khí bình tĩnh lộ ra một tia xấu hổ.

Cũng có thể là ngượng ngùng, thẹn thùng.

Tóm lại, tai trắng nõn của hắn dưới ánh trăng có vẻ hồng.

Khiến Bạch Miểu nhớ tới đôi tai hồng nhạt của mèo trắng mềm mại.

Bạch Miểu yên lặng vài giây.

Vài giây này tựa hồ vô cùng dài, trong vài giây ngắn ngủi này nàng ở đây nhanh chóng nhớ lại hành động của mình đối với mèo trắng, bao gồm vuốt mèo, hít mèo, nói lời cợt nhả với mèo......

Nàng đã không dám nhớ lại, nàng sợ nhớ lại, bản thân sẽ nổ tại chỗ.

Tại sao lại như vậy.

Chỉ là thuận tay nhặt được một con mèo con mà thôi, ai có thể nghĩ con mèo cư nhiên là sư tôn nàng?

Đến tột cùng là nàng xảy ra vấn đề hay là thế giới này xảy ra vấn đề?

Đại não Bạch Miểu trì độn.

Nàng hiện tại cảm thấy may mắn duy nhất, chính là mình còn chưa kịp xem bi mèo, cũng chưa kịp triệt sản cho mèo.

Vẫn may vẫn may......

Cái gọi là lợn chết không sợ nước sôi, chuyện xấu hổ trải qua quá nhiều, cũng dần dần quen.

Chỉ là, mỗi lần xấu hổ đối tượng đều là một người, ít nhiều vẫn có chút......

Bạch Miểu giả vờ bình tĩnh hỏi: "Sư tôn, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ạ?"

Thẩm Nguy Tuyết nhìn thoáng qua phía trước.

Ba người Nguyễn Thành Thù đã đi xa, tựa hồ không có ai phát hiện đồng bạn biến mất, bóng dáng ba người càng lúc càng xa, rất nhanh biến mất trong bóng đêm đen nhánh.

Hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Là như này......"

Thẩm Nguy Tuyết tinh tế giải thích nguyên nhân vì sao mình xuất hiện ở đây một lần.

Bạch Miểu nghe xong ngọn nguồn, mày dần dần nhăn lại: "Nói cách khác, con chim ngày hôm qua, cũng là người?"

Tuy rằng trọng điểm có chút lệch...... Nhưng Thẩm Nguy Tuyết vẫn là hơi gật đầu.

Bạch Miểu: "......"

Trời đất quỷ thần ơi, nàng cư nhiên trợn trắng mắt với chim nhỏ sư tôn biến thành, còn ngay trước mặt hắn nói hắn đen đủi.

Nàng đây là chán sống rồi?

Bạch Miểu yên lặng che mặt: "Sư tôn, cái kia, con không phải cố ý......"

"Ta biết." Thẩm Nguy Tuyết sờ tóc nàng, ôn nhu nói, "Con là đứa trẻ ngoan."

Sư tôn, tiêu chuẩn người đối với đứa trẻ ngoan hình như có chút thấp nha.

Bạch Miểu tâm tình phức tạp, lại nghĩ tới một chuyện: "Đúng rồi...... Nếu người nói không thể can thiệp thí luyện, vậy vừa rồi vì sao hiện thân chứ?"

Lại còn bịt miệng nàng, ngăn nàng hô tên người khác, dựa theo cách nói của hắn, loại hành vi này hẳn là cũng coi như là can thiệp đi?

"Nếu ta không hiện thân," Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng nói, "Con sẽ chết."

Bạch Miểu: "?!"

Nghiêm trọng như vậy?

Thẩm Nguy Tuyết chỉ tay, một đạo kiếm phong lạnh thấu xương đánh úp về phía trước, nhưng nháy mắt tiêu tán khi đụng phải rào cản vô hình.

"Đây không phải kết giới bình thường." Hắn nói, "Đây là ảo giác thêm vào trói âm chú."

"Con bị nhốt bên trong, một khi cầu cứu bên ngoài, ngay khi phát ra âm thanh, sẽ bạo huyết mà chết."

Bạch Miểu: "......"

Nàng khiếp sợ đến nói không nên lời.

Thật tàn nhẫn.

"Trói âm chú này, hẳn là nhằm vào ta." Thẩm Nguy Tuyết bình tĩnh nói, "Chắc là có người ẩn nấp trong bóng tối phát hiện ta không phải mèo thật, lại không thể nhìn ra chân thân của ta, liền nghĩ ra cách này, giải quyết cả ta và con."

Chẳng trách......

Tưởng tượng vừa rồi mình thiếu chút nữa biến thành thịt nát, Bạch Miểu nháy mắt nghiêm túc: "Chúng ta hiện tại nên làm gì bây giờ ạ?"

Thẩm Nguy Tuyết thấy nàng thần sắc ngưng trọng, một bộ như lâm đại địch, không khỏi cười khẽ.


"Trói âm chú đã được ta giải trừ, con không cần sợ." Hắn sờ tóc nàng, ôn hòa nói, "Kế tiếp, chỉ cần thoát khỏi ảo giác này, kết giới sẽ tự biến mất."

Thoát khỏi ảo giác này...... như thế nào?

Bạch Miểu sờ sờ phía trước, phát hiện rào chắn vẫn còn. Nàng rút Miên Sương ra, chém vào không khí vài cái, rào chắn không có sinh ra bất kỳ dao động nào, vẫn không thể phá.

Bạch Miểu đành phải ngẩng đầu, hướng Thẩm Nguy Tuyết cầu cứu.

Thẩm Nguy Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta không thể giúp con."

Bạch Miểu: "Hả......"

Nàng biết sư tôn là một người rất có nguyên tắc, nói không thể giúp khẳng định sẽ không giúp.

Nàng đành phải tự mình tìm đường ra.

Bạch Miểu mang theo kiếm Miên Sương, chọc chọc dọc theo rào chắn vô hình này, xoay hơn nửa vòng bốn phía.

Đột nhiên, Miên Sương chọc vào không khí, nàng chớp mắt, lập tức chọc về hướng đó.

Kiếm Miên Sương không ngần ngại đâm thủng không khí, mang theo kiếm phong rất nhỏ.

Bạch Miểu lập tức quay đầu nhìn về phía Thẩm Nguy Tuyết: "Sư tôn, nơi này có thể đi!"

Thẩm Nguy Tuyết hơi gật đầu, không nói thêm.

Bạch Miểu thu hồi Miên Sương, đi tới xem thử, sau khi xác định hướng này là đường ra duy nhất, đi đến trước mặt Thẩm Nguy Tuyết, dắt tay hắn.

"Sư tôn, chúng ta đi thôi."

Tay nàng rất mềm mại, ngón tay tinh tế, so với khi mới gặp, tựa hồ thêm chút thịt, tinh tế hơn chút.

Thẩm Nguy Tuyết không cự tuyệt.

Hắn để Bạch Miểu tùy ý lôi kéo mình, tầm mắt trượt xuống, rơi xuống đầu vai đơn bạc của nàng.

Cũng đã cao hơn.

Màn đêm đen nhánh, trăng sáng sao thưa, trên đường phố không có một bóng người.

Sư đồ hai người an tĩnh đi trên đường phố, tần suất tiếng bước chân cơ hồ đồng đều, chỉ là Bạch Miểu uyển chuyển nhẹ nhàng hơn, tựa như tâm tình nàng lúc này.

Nàng kỳ thật còn rất vui.

Bởi vì trước khi đi chưa kịp từ biệt sư tôn, trong lòng nàng vẫn luôn loáng thoáng có chút lo lắng.

Dù sao Thanh Loan cũng không phải con chim tốt lành gì, nếu không chuyển tờ giấy của nàng cho Thẩm Nguy Tuyết, vậy Thẩm Nguy Tuyết khẳng định sẽ cho rằng nàng đi không từ giã, không để sư tôn là hắn vào mắt.

Hiện tại xem ra, Thanh Loan vẫn đưa tờ giấy đó.

Nếu không hắn sẽ không chủ động tới tìm nàng, còn biến thành mèo bảo vệ nàng.

Bạch Miểu nghiêng mắt nhìn Thẩm Nguy Tuyết, vừa vặn bị hắn bắt được.

"Sao vậy?" Hắn hỏi.

"Không có gì ạ." Bạch Miểu nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định xác nhận một chút, "Sư tôn, cái kia...... Người không giận con chứ?"

Thẩm Nguy Tuyết hơi rũ mắt: "Giận?"

"Vâng, chính là, trước khi con đi, không từ biệt người......" Bạch Miểu cảm thấy mình nên giải thích một chút, "Kỳ thật lúc ấy con muốn đi tìm người, nhưng đúng lúc có chuyện khác phải xử lý, cho nên liền......"

Ngày thường nàng nói chuyện nhanh mồm dẻo miệng, nhưng khi đối diện với hắn, lại luôn là do dự, luôn cẩn thận.

Thẩm Nguy Tuyết nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay nàng, ôn nhu trấn an nàng: "Ta không giận."

Bạch Miểu ánh mắt sáng lên: "Thật sao?"

Thẩm Nguy Tuyết "Ừm" một tiếng.

"Ta chỉ có chút tiếc nuối." Hắn chậm rãi nói, "Ta cũng chuẩn bị mấy pháp khí, đáng tiếc, chưa kịp tặng cho con......"

Bạch Miểu không nghĩ tới hắn cư nhiên để ý chuyện này.

Là bởi vì tối hôm qua mọi người so nhau sao?

Nàng vội vàng nói: "Con không để bụng, kỳ thật có pháp khí hay không đều giống nhau......"

"Không giống nhau." Thẩm Nguy Tuyết nhìn nàng, nói, "Người khác có, con cũng nên có."

Bạch Miểu ngẩn ra, đột nhiên nói không lên lời.

Nhìn ra được, hắn đúng là một sư tôn tốt.

Tốt đến mức khiến người ta rất khó sinh ra suy nghĩ không an phận với hắn.

Bạch Miểu hậu tri hậu giác mà ý thức, vừa rồi nàng bị bịt miệng, cũng coi như một lần tiếp xúc thân mật khó có được.

Nhưng Thẩm Nguy Tuyết lại không hề phản ứng.

Hắn bình tĩnh đến mức ôm trong lòng không phải một nữ tử, mà là một khúc gỗ.

Bạch Miểu: "......"


Quê nha.

Lòng tự tin của Bạch Miểu lại một lần nữa chịu đả kích xưa nay chưa từng có.

Nếu hệ thống còn ở đây, nhất định sẽ lại dùng ngữ khí hận sắt không thành thép tiến hành giáo dục tư tưởng nàng.

Nghĩ đến hệ thống, Bạch Miểu liền cảm giác nhiệm vụ gian khổ, nàng lập tức nhanh bước chân, một bên đi lên trước, một bên quan sát động tĩnh bốn phía.

Thẩm Nguy Tuyết không rõ vì sao cảm xúc của nàng bỗng nhiên thay đổi.

Hắn cong cong môi, đang định mở miệng, Bạch Miểu đột nhiên giơ tay chỉ về phía trước ——

"Sư tôn, người xem, chúng ta đến chợ đêm rồi!"

Hai người đi trên đường phố yên tĩnh không người hồi lâu, rốt cuộc nhìn thấy phía trước một ngọn đèn dầu minh diệt.

Phố phường ồn ào náo động xen lẫn trong gió đêm, cùng mùi đồ ăn, xa xa truyền tới.

Bạch Miểu theo bản năng nuốt nước miếng: "Sư tôn, chúng ta đi xem đi."

Thẩm Nguy Tuyết bình tĩnh nhìn chăm chú vào con đường dài, không nói thêm gì: "Ừm."

Chợ đêm đông đúc người qua lại, tiếng rao hàng hết đợt này đến đợt khác, nhìn qua còn náo nhiệt hơn ngày thường.

Khác chợ ban ngày, sau khi vào đêm chủ yếu là người bán rong đồ ăn khuya và ăn vặt, các loại mùi trộn lẫn vào nhau, vô cùng mê người.

Bạch Miểu nhìn thoáng qua, có mì Dương Xuân, xiên que nướng, bánh hoa mai, hoành thánh......

Nàng cảm thấy dạ dày mình như thèm ăn đến mấp máy.

Bạch Miểu mạnh mẽ nhịn xuống, đi cùng Thẩm Nguy Tuyết trong dòng người. Hai người tuy thấy có chút không hợp nhau, nhưng cũng không ai để ý, hoặc là ánh mắt khác thường với bọn họ.

Bạch Miểu không khỏi cảm khái: "Xem ra án mất tích đối với bọn họ cũng không ảnh hưởng lớn......"

Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng nói: "Phong Đô là tòa thành rất lớn."

Bạch Miểu ngay sau đó hiểu ý hắn, gật gật đầu.

Xác thật. Phong Đô quá lớn, dân cư cũng quá đông, gần mười mấy người mất tích, đối với bọn họ căn bản không ảnh hưởng gì.

Vừa thấy như vậy, thành chủ Phong Đô vẫn rất có trách nhiệm, ít nhất không mặc kệ, biết mình không có biện pháp giải quyết, liền sớm tìm Phù Tiêu Tông trợ giúp.

Bạch Miểu nhìn các màu mỹ thực trên chợ đêm, đột nhiên một ông lão đầu bạc từ bên cạnh gọi nàng.

"Cô nương, ăn hồ lô đường không?"

Bạch Miểu hoàn hồn nhìn ông ta.

Trong lòng ông lão khiêng một cây gậy đầu bọc cỏ khô, bên trên cắm đầy hồ lô đường. Hồ lô đường vừa to vừa tròn, đỏ rực, bên trên bọc nước đường trong suốt, nhìn liền chảy nước miếng.

Bạch Miểu nhìn đến nước miếng sắp chảy ra, vừa muốn chọn một cây, đột nhiên nhớ tới Sư Thanh Thanh chính là vì mua hồ lô đường mới mất tích, lập tức đánh bay suy nghĩ này.

"Không ăn, cảm ơn." Nàng uyển chuyển cự tuyệt ông lão.

Trong mắt trong trẻo của Thẩm Nguy Tuyết hiện lên một tia vui mừng.

Bạch Miểu chịu đựng cơn thèm ăn, vừa đi được vài bước, lại bị một phụ nữ trung niên nhiệt tình gọi lại.

"Tiểu cô nương, muốn ăn đậu hủ không? Đậu hủ nhà ta rất ngon, vừa thơm vừa mềm, ai ăn cũng khen!"

Đậu hủ......

Bạch Miểu nhìn phụ nữ trước sạp, trong miệng lại bắt đầu tiết nước bọt.

"Sư tôn," nàng quay đầu nhìn về phía Thẩm Nguy Tuyết, "Con có thể ăn đậu hủ không?"

Thẩm Nguy Tuyết thần sắc ôn hòa: "Tự con quyết định."

Bạch Miểu: "......"

Nàng đi đến trước sạp, tìm chỗ ngồi xuống, nói với người phụ nữ bán đậu hủ: "Phiền cho ta một chén."

"Được rồi!"

Người phụ nữ mở nắp nồi, múc từ trong nồi ra một chén đậu hủ nóng hôi hổi, rắc gia vị và hành thái lên, lại để vào một cái thìa sứ, đưa đến trước mặt Bạch Miểu.

"Đây, đậu hủ của cô."

Bạch Miểu nhìn đậu hủ trắng nõn mềm trong chén, đầu tiên dùng thìa trộn đều, tiếp đó cúi đầu lại gần, cẩn thận ngửi ngửi.

Nhìn thì ổn, chỉ là, ngửi mùi, tựa hồ có mùi tanh như có như không.

Bạch Miểu đột nhiên hỏi: "Bà chủ, đậu hủ của bà làm từ gì?"

Bà chủ nghe vậy cười nói: "Đương nhiên là làm từ đậu hủ rồi."

Bạch Miểu: "Làm từ đậu hủ, vì sao có mùi máu tươi?"

Bà chủ khựng lại: "Đậu hủ ta làm sao có thể có mùi máu tươi, khách nhân, là cô ngửi nhầm rồi chăng?"

"Có nhầm hay không, để ta xem một chút sẽ biết."

Bạch Miểu đột nhiên đứng dậy, bước nhanh đến trước nồi, mở nắp nồi, tập trung nhìn vào ——

Trong nồi có thứ trắng đỏ quỷ dị chảy ra, mấy sợi tóc màu đen xen lẫn trong đó, bên trên còn dính một chút màng cơ.

Đây nào phải đậu hủ, rõ ràng là óc người đó!

Bạch Miểu cả kinh, vừa nhấc đầu, đụng phải tầm mắt âm u của người phụ nữ.

"Tiểu cô nương, ngươi muốn phá sạp ta sao?"

Ồ, bà ta còn rất hăng hái.

Bạch Miểu phát hiện không ổn, nàng kéo Thẩm Nguy Tuyết, xoay người rời đi.

Còn chưa đi xa được hai bước, ông lão bán hồ lô đường đột nhiên xuất hiện, giống như quỷ mị chắn đường nàng.

"Cô nương, ăn hồ lô đường không?"

Sao lại tới rồi?!

Bạch Miểu không kiên nhẫn ngẩng đầu, phát hiện gậy hồ lô trong lòng hắn đã thay đổi.

Hồ lô đường không phải là hồ lô đường, mà là từng tròng mắt dữ tợn. Nước đường theo tròng mắt nhỏ giọt, lạch tách lạch tách, biến thành máu tươi sền sệt.


Bạch Miểu lập tức nhìn bốn phía.

Nam nhân bán mì Dương Xuân đang vớt mì từ trong nồi, những sợi mì nhanh chóng biến sắc, giống tóc người chết. Đại hán cường tráng bán xương hung hăng vung xương đùi trong tay, trên thớt là thi thể máu chảy đầm đìa, huyết nhục mơ hồ, phần còn lại của chân tay đã bị cụt khắp nơi......

Này...... Là ảo giác? Hay là thực?

Bạch Miểu không suy nghĩ lâu lắm.

Nàng lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ, một kiếm chém về ông lão hồ lô đường chặn đường phía trước ——

Nháy mắt ông lão hóa thành bộ xương khô, bộ xương rơi rụng đầy đất, lại nhanh chóng ghép lại, lắc lư nhằm về phía Bạch Miểu.

Bạch Miểu lập tức nâng kiếm đỡ: "Sư tôn, người tìm chỗ trốn đi!"

Thẩm Nguy Tuyết nghe vậy, ánh mắt khẽ nhúc nhích, tựa hồ muốn nói gì, nhưng cái gì cũng không nói.

Hắn chỉ an tĩnh đứng ở ven đường, thần sắc bình đạm mà thanh lãnh, vạt áo cũng không lay động, những thứ tựa người tựa quỷ lại giống như bị ngăn cách đến một thế giới khác, không đến gần được hắn.

Hắn không thể can thiệp Bạch Miểu thí luyện, cho nên chỉ có thể lựa chọn phương thức khoanh tay đứng nhìn.

Đáng tiếc.

Bá tánh ở chợ đêm trong nháy mắt hóa thành xương trắng, bọn họ gào rống, kêu khóc nhằm phía Bạch Miểu, trong tay giơ hết thảy thứ có thể làm vũ khí, thế tới rào rạt, âm trầm làm cho người ta sợ hãi.

Bạch Miểu tay cầm Miên Sương, vung chém chắn, động tác nhanh khiến người ta không kịp nhìn.

Kiếm phong màu bạc cắt qua màn đêm, trên mũi kiếm sắc nhọn kết một lớp sương khí lạnh băng, khi tiếp xúc với xương khô, băng sương lạnh thấu xương đột ngột bốc lên từ mặt đất.

"A a a ——"

Đám xương khô phát ra tiếng kêu rên thống khổ, rất nhanh chúng liền bị băng sương đông lại, lần lượt trở thành tượng băng.

Bạch Miểu càng đánh càng thuận tay, kiếm mang chiết quang phản chiếu đôi mắt sáng ngời của nàng, sương lạnh bốn phía, nàng thân hình linh hoạt, thế như chẻ tre.

Nàng đơn phương nghiền áp, chợ đêm rất nhanh biến thành nơi băng giá.

Liếc mắt một cái, giống như trời đông giá rét.

Nhưng vẫn chưa đúng.

Đám xương khô chỉ bị đông cứng, nhưng không biến mất. Nếu chúng không biến mất, thì ảo giác này cũng sẽ không biến mất.

Bạch Miểu một bên vung kiếm chém xương khô, một bên đại não nhanh vận động.

Chẳng lẽ chỉ xuyên qua chúng, đánh bại chúng còn chưa đủ, phải hoàn toàn tiêu diệt chúng mới được?

Tiêu diệt, tiêu diệt......

Có rồi!

Bạch Miểu nhớ Thẩm Nguy Tuyết dạy cho nàng trụy tinh quyết, tức khắc dừng động tác.

Nàng vận hành chân khí trong cơ thể, đầu ngón tay xoa thân kiếm sắc bén, sương khí nhàn nhạt đọng lại.

Tại đây trong sương khí như sương trắng, lại có tinh quang ngưng tụ lập loè, càng ngày càng nhiều, dần dần thắp sáng bóng đêm thâm ám.

Thẩm Nguy Tuyết đứng ở nơi xa, nhìn thấy thân hình nàng tinh tế mà đĩnh bạt, sườn mặt được tinh quang chiếu sáng, đầu ngón tay lấp lánh, tóc đen bị gió đêm thổi bay.

Hắn lẳng lặng nhìn nàng.

Bạch Miểu nhắm mắt lại, ngưng khí giơ kiếm. Đợi kiếm quang bạo trướng đến tràn ra, nàng đột nhiên mở hai mắt, vung kiếm lên ——

Muôn vàn tinh quang từ trên trời rơi xuống, giống như mấy vạn ngôi sao trời bị kiếm chặt đứt, mảnh vỡ ánh sao đột nhiên rơi xuống, lộng lẫy bắt mắt, không thể đỡ.

Giữa bầu trời đêm vang lên tiếng kết giới vỡ vụn.

Đầu tiên là tiếng vỡ vụn vang lên, tiếp theo ảo giác lần lượt xuất hiện vết rách. Những bộ xương bị đóng băng và tử thi hoá thành tinh quang trong tiếng vỡ vụn, cuối cùng không trung vang lên một tiếng rít mơ hồ, chợ đêm theo đó sụp đổ.

Đám đông, bữa ăn khuya, người bán rong...... Toàn bộ biến mất.

Thay vào đó, là một nghĩa địa hoang vu.

Bạch Miểu như tỉnh từ trong mộng, nàng nhìn quanh một vòng, nhanh chóng chạy đến trước mặt Thẩm Nguy Tuyết.

"Sư tôn, lần này hẳn là không phải ảo giác chứ?" Nàng hô hấp hơi dồn dập, tóc mái có chút rối, ánh mắt lại hưng phấn trong trẻo.

"Ừm." Thẩm Nguy Tuyết nhẹ nhàng vén tóc mái trên trán nàng, "Ảo giác đã được con giải trừ."

Bạch Miểu: "!"

Nàng vực dậy tinh thần, trong đầu giống như mở máy đọc lại, không ngừng quanh quẩn những lời này.

Được nàng giải trừ, được nàng giải trừ, được nàng giải trừ......

Trọng điểm là "Nàng"!

Ảo giác khổng lồ như vậy, là được một mình nàng giải trừ!

Cái này gọi là gì? Cái này gọi là một mình kéo cả tiểu đội, cái này gọi là phi cơ kéo tàu sân bay, đây là thời khắc tỏa sáng của nàng nha!

Này có được thêm trực tiếp vào điểm không?

Bạch Miểu kích động đến mặt đỏ lên, Thẩm Nguy Tuyết rũ mi nhìn nàng, ánh mắt nhu hòa, thanh âm thanh nhuận.

"Rất nóng sao?"

Bạch Miểu ánh mắt sáng lên: "Có chút ạ."

Thẩm Nguy Tuyết vươn tay, khẽ chạm vào mặt nàng.

Đầu ngón tay hắn thon dài, trắng nõn như ngọc, sờ lên cũng lạnh lạnh giống ngọc, lúc này chạm da thịt nàng, sinh ra một độ ấm đặc biệt.

Bạch Miểu nao nao.

Bỗng nhiên, nơi xa truyền đến tiếng hô nôn nóng của Đường Chân Chân.

"Bạch Miểu, tỷ ở đâu ——"

"Bạch Miểu ——"

Đầu ngón tay Thẩm Nguy Tuyết khựng lại, bên môi tràn ra tiếng thở dài thấp thấp.

"...... Đến nhanh thật đấy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận