Bạch Miểu giải thích xong, không lập tức chuyển tới vấn đề tiếp theo, mà kiên nhẫn đợi.
Nàng vốn tưởng rằng Thẩm Nguy Tuyết sẽ khen nàng dụng tâm, không nghĩ tới đợi hồi lâu, Thẩm Nguy Tuyết vẫn an tĩnh, không lên tiếng.
Sao không khen nàng? Nàng làm điểm tâm suốt một buổi trưa thêm cả đêm đấy.
Bạch Miểu kỳ quái nâng mắt, nhìn thấy hắn nhắm nửa mắt, tay chống đầu, khóe môi không hơi giương lên giống thường ngày, mà mím thành một đường thẳng, thoạt nhìn yên tĩnh lại lãnh đạm.
Nhìn qua tựa hồ tâm tình không tốt lắm.
Bạch Miểu không rõ.
Là nàng nói sai sao? Nhưng nàng chỉ là đang trần thuật sự thật thôi mà.
Cửa sổ không mở, trong phòng ánh sáng có chút tối tăm, Thẩm Nguy Tuyết an tĩnh ngồi ở trên ghế, Bạch Miểu đứng trước mặt hắn, không thấy rõ biểu tình hắn.
Bạch Miểu nghĩ nghĩ, đơn giản ngồi xổm xuống, tay đặt trên đầu gối, nghiêng đầu, cẩn thận nhìn hắn.
"Sư tôn?" Nàng nhẹ giọng gọi một tiếng.
Thẩm Nguy Tuyết khẽ nâng hàng mi dài, ánh mắt long lanh rơi xuống mặt nàng.
"...... Hửm?"
Bạch Miểu cảm thấy trạng thái hiện tại của hắn, có chút giống những ngày mưa trước đó.
Lười nhác, không chút để ý, mặt mày lộ ra một loại u sầu không rõ.
Là thời tiết hôm nay không tốt?
Tuy rằng ánh sáng trong phòng xác thật không tốt lắm......
Bạch Miểu chỉ có thể nỗ lực suy đoán, có lẽ là duy trì hóa thân thời gian dài, sinh ra ảnh hưởng không tốt với hắn......
Nàng nằm sấp lên đầu gối Thẩm Nguy Tuyết, hơi ngẩng mặt, có chút lo lắng hỏi hắn.
"Sư tôn, có phải người khó chịu chỗ nào không?"
Thẩm Nguy Tuyết an tĩnh nhìn nàng.
Đồng tử nàng trong trẻo, ngữ khí dịu ngoan, ánh mắt mềm mại mà chuyên chú.
Thẩm Nguy Tuyết không thể trả lời vấn đề này.
Hắn rất ít —— hoặc là nói, chưa bao giờ sinh ra cảm xúc như vậy.
Hắn không xác định được đây là tích cực, hay tiêu cực.
Hắn không xác định mình nên khống chế nó như thế nào.
Nhưng Bạch Miểu còn đang nhìn hắn.
Hắn không nên khiến nàng lo lắng.
Thẩm Nguy Tuyết xoa xoa mi cốt, thấp giọng nói: "Ta không khó chịu chỗ nào cả......"
"Vậy......" Bạch Miểu không xác định hỏi, "Là con làm sai chỗ nào sao?"
Thẩm Nguy Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu: "Con không làm gì sai."
Bạch Miểu nghe vậy, không khỏi hơi chau mày.
Nàng thật sự không thể nghĩ được còn nguyên nhân gì có thể khiến sư tôn không vui.
Thẩm Nguy Tuyết nâng một bàn tay lên, chậm rãi vuốt ve tóc nàng.
"Điểm tâm kia......" Hắn cẩn thận nói, "Tạ Thính Thu ăn bao nhiêu?"
Bạch Miểu không rõ hắn vì sao lại hỏi vấn đề kỳ quái này.
Nàng không nghĩ nhiều: "Con cũng không nhớ, dù sao khẳng định là mười mấy miếng."
Thẩm Nguy Tuyết: "......"
Trong lòng hắn càng thêm phiền muộn.
"Nhiều như vậy, đều là một mình hắn ăn?"
"Đúng ạ." Bạch Miểu nhắc tới những điểm tâm đó lòng còn sợ hãi, "Con làm mệt chết, nhưng mỗi lần hắn cũng chỉ nếm một hai miếng, còn lại ném đi."
Khó ăn như vậy, phỏng chừng đều bị thầy dạy điểm tâm cầm đi cho heo rồi, nghĩ như vậy, Tạ Thính Thu cũng không dễ dàng, ăn đồ giống heo.
Chỉ nếm một hai miếng.
Ánh mắt Thẩm Nguy Tuyết hơi đổi: "Vậy phần điểm tâm con tặng cho ta...... Hắn thử qua chưa?"
Bạch Miểu vừa định đáp "Thử qua ạ", đột nhiên thay đổi suy nghĩ, một tia chớp như linh quang xẹt qua đầu nàng.
Chẳng lẽ sư tôn có thói ở sạch?
Có phải hắn cảm thấy người khác thử qua điểm tâm là không sạch sẽ, cho nên mới để ý như vậy?
Nhưng điểm tâm là từng miếng từng miếng, lại không phải liền vào nhau, mọi người ăn, cũng không ảnh hưởng nha.
Bỏ đi, vẫn là không nên làm trái sư tôn. Dù sao sư tôn không phải người thường, có chút xoi mói cũng có thể lý giải, thuận theo là được.
Bạch Miểu chợt sửa miệng: "Hắn không thử qua. Phần đó là con làm mới."
Thẩm Nguy Tuyết lông mi run rẩy, đang định mở miệng, Bạch Miểu lại bổ sung: "Hơn nữa phần làm mới cho người cũng là tốt nhất, hương vị đều đầy đủ, so với những phần trước căn bản không cùng cấp bậc."
"Đúng không......"
Thẩm Nguy Tuyết cảm thấy cảm xúc của mình hơi bình phục chút.
Sắc mặt hắn khá hơn, ngữ khí có chút không để ý: "Hắn còn tặng mặt dây cho con?"
Bạch Miểu có chút kinh ngạc.
Lúc trước Tạ Thính Thu cũng chỉ là thuận miệng nhắc tới, bản thân nàng cũng đã quên việc này, không nghĩ tới sư tôn còn nhớ.
Nàng gật đầu: "Hắn tặng con một mặt dây, nói là làm từ linh ngọc, mang trên người có thể bổ huyết dưỡng khí."
Thẩm Nguy Tuyết: "Mặt dây đâu?"
Hắn nhớ trước đó nàng nói là, để ở trong nhà.
Hắn muốn biết cụ thể nàng để ở đâu.
Bạch Miểu: "Con ném đi rồi."
Thẩm Nguy Tuyết hơi giật mình: "...... Ném?"
"Đúng vậy, lúc con lên núi thuận tay ném đi." Bạch Miểu thản nhiên nói, "Con cảm thấy, đồ người lạ đưa không thể tùy tiện nhận. Nhưng lúc ấy đã khuya, con không muốn lãng phí thời gian với hắn, cho nên liền nhận trước, chờ hắn không thấy, ném đồ đi......"
Nàng nói như vậy, cảm giác hành vi của mình hình như có chút quá đáng.
Nếu đối phương xác thật có ý tốt thì sao? Vậy nàng làm như thế chẳng phải là giẫm đạp tâm ý của người ta.
Nhưng nàng nghĩ lại, Tạ Thính Thu người này, thứ trân quý như hóa linh châu cũng có thể tùy tay đưa cho ca cơ, một mặt dây nhỏ với hắn mà nói cũng không tính là gì.
Hơn nữa nàng trả cho hắn một trăm linh thạch mà.
Nàng đang muốn dùng lý do tương tự thuyết phục Thẩm Nguy Tuyết, bỗng nhiên nghe thấy hắn nói một câu:
"Con làm rất đúng."
Hả?
Vì sao đột nhiên lại khen nàng?
Bạch Miểu cảm thấy hoang mang. Nàng nâng mắt, đối diện với tầm mắt Thẩm Nguy Tuyết.
Mắt hắn đã khôi phục ôn hòa và bình tĩnh, đồng tử trong sáng, phản chiếu khuôn mặt đang hơi mê mang của nàng.
"Con làm rất đúng." Hắn nhẹ giọng lặp lại một lần, ánh mắt bình thản mà thân thiết, "Đồ của người lạ đích xác không thể nhận bừa, con nghĩ như vậy, là phán đoán hoàn toàn chính xác."
Bạch Miểu nghe vậy, nội tâm đã được cổ vũ, đôi mắt dần dần sáng lên.
"Vậy......"
"Nhưng ta hy vọng......" Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng đánh gãy nàng, "Con có thể tin ta hơn một chút."
Bạch Miểu chớp chớp mắt.
Nàng không rõ ý Thẩm Nguy Tuyết.
Nàng cảm thấy mình vẫn luôn tin hắn, bằng không cũng sẽ không giao lưng mình cho hắn, càng sẽ không tùy ý để hắn ôm về từ suối nước nóng.
Thẩm Nguy Tuyết nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng: "Chuyện Tạ Thính Thu...... con hẳn là nên nói cho ta."
Bạch Miểu nghĩ nghĩ: "Nhưng con chỉ gặp hắn một lần, loại chuyện bé không đáng kể này, cũng phải nói với người sao?"
Thẩm Nguy Tuyết chỉ ra: "Hắn thoạt nhìn không an toàn."
Bạch Miểu cẩn thận nghĩ.
Xác thật, Tạ Thính Thu vừa thấy chính là loại công tử bột tình trường già đời, cả ngày chính sự không làm chỉ biết trêu chọc tiểu cô nương, gặp phải loại người này, khẳng định không chiếm được tiện nghi.
"Con hiểu rồi, sư tôn." Bạch Miểu ngoan ngoãn tiếp thu, "Về sau con nhất định giữ khoảng cách với hắn, tuyệt đối không cho hắn có cơ hội thừa nước đục thả câu."
Nàng rất kiên định, ánh mắt cũng rất trong sáng, không nhìn ra một tia giấu giếm và do dự.
U sầu không rõ nơi đáy lòng Thẩm Nguy Tuyết rốt cuộc tiêu tán.
Bạch Miểu thấy thần sắc hắn hòa hoãn, tiểu tâm tư lại ngo ngoe rục rịch.
"Sư tôn, con muốn......"
Thẩm Nguy Tuyết nhàn nhạt lên tiếng: "Hửm?"
Bạch Miểu nâng một tay lên, làm động tác vuốt.
Nàng trông mong nhìn Thẩm Nguy Tuyết, nói: "Con muốn sờ một chút."
Nàng không nói rõ, nhưng Thẩm Nguy Tuyết lại hiểu ý nàng.
Nàng muốn sờ mèo.
Bạch Miểu cũng không ý thức được, nàng yêu cầu càng ngày càng quá mức. Không có đệ tử nào dám đưa ra loại yêu cầu này với sư tôn mình, càng không cần phải nói, sư tôn nàng còn là Kiếm Tôn tối cao toàn bộ Tu chân giới.
Nhưng Thẩm Nguy Tuyết cũng không trách cứ nàng.
Hắn nhẹ nhàng thở dài: "Chỉ có thể sờ lưng."
Bạch Miểu cảm thấy một chút tiếc nuối. Xúc cảm khi sờ lưng tuy rằng cũng rất sướng, nhưng vẫn không bằng cổ và bụng......
Nhưng nàng cũng ngại cò kè mặc cả.
Dù sao phải tôn sư trọng đạo......
"Được ạ, người nói sờ chỗ nào liền sờ chỗ đó." Bạch Miểu liên tục gật đầu, ánh mắt dịu ngoan mà khẩn thiết.
Bên tai Thẩm Nguy Tuyết vi diệu đỏ một chút.
Hắn không nói gì nữa, thân hình toát ra ánh sáng nhạt, thu nhỏ lại, dần dần biến thành một con mèo trắng an tĩnh.
Mắt Bạch Miểu sáng như tuyết, gấp không chờ nổi mà vươn tay.
Thật tốt quá, lại có thể sờ mèo!
*
Ăn xong cơm trưa, mọi người bắt đầu sắp xếp lại những manh mối.
Trên bàn để một hũ vải tươi, lần này vẫn là Đường Chân Chân mua.
Nàng thật sự rất thích ăn vải, lần trước mua nhiều như vậy, cuối cùng đều là một mình nàng ăn hết.
Giang Tạ: "Hiện tại xem ra, người hồng y hẳn là người khởi xướng chuyện này."
Tông Nguyên đưa ra nghi vấn: "Hắn làm chuyện này có mục đích gì?"
Đường Chân Chân ánh mắt sáng lên: "Vì hóa linh châu?"
Trình Ý lắc đầu: "Hắn đã có được."
Đường Chân Chân cố gắng phân tích: "Cũng không chắc, nói không chừng đây là hắn cố ý mượn danh nghĩa mà thôi?"
Tông Nguyên dừng lại: "Đúng vậy."
Mọi người đều vào trước là chủ*, đều cho rằng người áo đỏ đã lấy được hóa linh châu, nhưng thật ra lại xem nhẹ suy nghĩ này.
* Vào trước là chủ: tư tưởng, quan niệm bảo thủ, cho cái trước là đúng, phủ nhận tư tưởng hoặc quan niệm mới
"Giả thiết hắn không có được hóa linh châu," Nguyễn Thành Thù phân tích, "Vậy chứng minh người có được hóa linh châu thật hẳn là còn ở Phong Đô?"
Liễu Thiều để tay trái bên hông, gõ liên tục vào vỏ kiếm: "Hơn nữa người kia nghe được tin, nhất định sẽ hoài nghi hoá linh châu mình mua đến tột cùng là thật hay giả."
Tiêu Trường Bình: "Cho nên hắn cũng sẽ tìm người hồng y."
"Còn có một vấn đề." Giang Tạ nói, "Người hồng y vì sao phải bày ra ảo giác phường quỷ ở Phong Đô?"
Đường Chân Chân tích cực trả lời: "Vì vây khốn người có hóa linh châu?"
"Có khả năng này, nhưng chỉ vì vây khốn người kia mà làm ra trận lớn như vậy, không khỏi có chút gióng trống khua chiêng." Giang Tạ nói.
Bạch Miểu đang hết sức chuyên chú ăn vải, nghe đến đó, đột nhiên ngẩng đầu.
"Chẳng lẽ là vì hấp thu linh khí trời đất nơi này?"
Đường Chân Chân hiếu kỳ nói: "Ảo giác cũng có thể hấp thu linh khí trời đất?"
"Ta cũng không biết......" Bạch Miểu trộm nhìn mèo trắng ngồi ở một bên.
Mèo trắng hơi nhắm mắt lại, cự tuyệt cho nàng nhắc nhở.
Ặc, không thể gian lận.
Bạch Miểu mếu máo, tiếp tục bóc vải.
"Ảo giác không thể hấp thu linh khí trời đất, nhưng lại có thể hội tụ linh khí trên người người sống trong đó."
Nguyễn Thành Thù mày liễu nhíu lại, nghiêm túc nói: "Hắn đây là vì dự trữ linh khí vào hóa linh châu."
Nói như vậy......
Bạch Miểu ngộ ra: "Nói cách khác, những người lầm tưởng rơi vào ảo giác, đều là thức ăn dự trữ cho hóa linh châu?"
Mọi người nghe vậy, sắc mặt đều không tốt.
Hóa linh châu vốn là linh châu có thể hấp thu linh khí điềm lành của vạn vật, hiện giờ lại bị dùng làm công cụ ăn người.
Hoá linh châu dơ bẩn như vậy, cuối cùng sẽ bị loại người gì sử dụng?
"Vậy vấn đề là......" ngón tay Liễu Thiều gõ vỏ kiếm tạm dừng, "Sư Thanh Thanh có bản lĩnh gì, có thể khiến người hồng y đá nàng ta ra khỏi hàng ngũ thức ăn dự trữ chứ?"