Bạch Miểu ra chiêu cực nhanh, người xung quanh đều không kịp phản ứng lại. Chỉ thấy một đạo kiếm quang cuốn theo sương lạnh đánh úp về phía Phó Vân, mày Phó Vân nhăn lại, lập tức lắc mình trốn vào đám người.
Liễu Thiều thấy thế, không nói hai lời, cũng nhanh chóng xuất kiếm.
Sương mù tán dật đuổi theo sương lạnh, phối hợp đến coi trời bằng vung, nháy mắt quấn quanh thân hình Phó Vân, tách nàng ta với đám người xung quanh.
"Làm sao vậy?"
"Từ từ, sao lại động tay?"
"Hiện tại còn chưa tới lúc tỷ thí mà?"
Mọi người xung quanh sôi nổi nhìn bên này, nhóm nữ đệ tử Sơn Quỳnh Cung càng cảnh giác mà nhìn Bạch Miểu và Liễu Thiều, có chút xúc động cầm lấy vũ khí, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Liễu Thiều nhỏ giọng hỏi Bạch Miểu: "Sao đột nhiên ra tay?"
Bạch Miểu cũng nhỏ giọng trả lời: "Ra tay trước thì chiếm lợi thế."
Ánh mắt kia, nàng sẽ không nhận sai. Cho dù Phó Vân không phải ma, cũng có liên quan đến ma, bất luận như thế nào cũng không thể không đề phòng.
Tuyệt đối không thể giống lần trước, thẳng đến khi đối phương ra tay mới vội vàng phát hiện.
Vậy đã quá muộn.
Nói xong, Bạch Miểu cầm kiếm chỉ Phó Vân, cao giọng lạnh lùng nói: "Ta nghi người này là ma."
"Ma? Đây là có ý gì?"
"Chẳng lẽ gian tế của ma đạo trà trộn vào?"
"Sao có thể? Phó Vân vốn là đệ tử Sơn Quỳnh Cung chúng ta......"
Đám người tức khắc ồ lên, thay nhau vang lên tiếng ngờ vực và xôn xao, mặt Phó Vân vô cảm đứng giữa đất trống, bình tĩnh thong dong, phảng phất người bị hoài nghi căn bản không phải nàng ta.
Chưởng môn chân nhân và Sơn Quỳnh Cung chủ, y tiên rất nhanh đuổi tới hiện trường.
Tống Thanh Hoài cũng không xa không gần mà theo ở phía sau, thần sắc lãnh đạm, mày hơi nhăn lại.
Đám người lập tức dẹp đường ra cho bọn họ.
Chưởng môn đi đến bên cạnh Liễu Thiều, trầm giọng nói: "Chuyện gì mà ồn ào như vậy?"
Liễu Thiều nhìn Bạch Miểu, thu kiếm trả lời: "Chưởng môn, chúng con nghi người này là ma."
"Ma?" Chưởng môn nhíu mày nói, "Ý của con là......"
"Chúng con nghi nàng ta có quan hệ với ma đạo." Bạch Miểu nói tiếp.
Lời này vừa nói ra, Sơn Quỳnh Cung chủ còn chưa phát biểu ý kiến, đệ tử Sơn Quỳnh Cung phía sau Phó Vân lại không nhịn được lên tiếng trước.
"Phó Vân là người Sơn Quỳnh Cung chúng ta, vào cùng chúng ta, sao có thể có quan hệ với ma đạo?"
"Đúng rồi, chúng ta cùng tu hành nhiều năm, nếu như nàng là ma đạo, sao chúng ta lại không biết?"
Bạch Miểu: "Nói không chừng nửa đường thành ma thì sao?"
"Nói hươu nói vượn!"
"Uổng công trước đó chúng ta còn chiêu đãi các ngươi, không ngờ các ngươi cư nhiên ngậm máu phun người, còn vu hãm đệ tử Sơn Quỳnh Cung chúng ta......"
Nhóm nữ đệ tử Sơn Quỳnh Cung hiển nhiên rất đoàn kết, cho dù ngày thường không thân với Phó Vân, nhưng giờ khắc này lại không do dự mà đứng ra vì nàng ta.
Chưởng môn nhìn về phía Diệp Tiễn Đồng đứng yên một bên: "Sơn Quỳnh Cung chủ, ngài thấy thế nào?"
Diệp Tiễn Đồng tư thái đạm nhiên, ngữ khí bình tĩnh, lúc nói chuyện khiến cho khăn che mặt hơi động: "Phó Vân là đệ tử Sơn Quỳnh Cung ta, tất nhiên ta nguyện ý tin tưởng nàng. Nhưng sự tình liên quan ma đạo, cẩn thận một chút là không sai."
"Phó Vân, ta cho ngươi cơ hội thẳng thắn, hiện tại ngươi nói cho ta, ngươi có cấu kết với ma đạo hay không?"
Bạch Miểu nghĩ thầm, hỏi như vậy quỷ mới thừa nhận.
Quả nhiên, Phó Vân bình tĩnh nói: "Hồi bẩm cung chủ, đệ tử chưa bao giờ cấu kết với ma đạo."
Xem đi, khẳng định sẽ không thừa nhận.
Bạch Miểu âm thầm lắc đầu, đang định mở miệng, lúc này, đám người xung quanh đột nhiên phát ra tiếng hít vào.
Sao vậy?
Bạch Miểu không rõ nguyên do mà ngước mắt, phát hiện tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm Diệp Tiễn Đồng.
Chỉ thấy Diệp Tiễn Đồng giơ tay nhấc khăn che mặt lên, lụa mỏng chuyển động, lộ ra một khuôn mặt lạnh băng mà tuyệt mỹ.
Bạch Miểu chú ý tới, đôi mắt nàng cũng không phải màu đen thuần túy, ánh nắng chiếu xuống, ngược lại toả một tầng xanh đậm.
"Hiện tại, trả lời ta." Diệp Tiễn Đồng bình tĩnh nhìn chăm chú Phó Vân, trong mắt phảng phất có gợn nước lưu động, "Phó Vân, ngươi có cấu kết với ma đạo hay không?"
Phó Vân đối diện tầm mắt nàng, bỗng dưng khựng lại, tiếp theo như không tự chủ được, lẩm bẩm mở miệng.
"Hồi bẩm cung chủ...... Đệ tử...... Không có......"
Mọi người nhìn thấy một màn này, thần sắc đều khiếp sợ, không thể nói lên lời.
Nghe đồn Sơn Quỳnh Cung chủ Diệp Tiễn Đồng trời sinh dị đồng*, có thể thông qua cách nhìn người đối diện khiến họ nói ra lời nói thật giấu ở trong lòng, hiện tại xem ra, lời đồn này là thật.
* Dị đồng: thường dùng để chỉ những đôi mắt có màu sắc khác thường.
Bạch Miểu cũng khiếp sợ.
Chẳng trách nàng phải đeo khăn che mặt...... Hoá ra không phải vì giữ thần bí, mà là vì che mắt nàng.
Đây rõ ràng chính là máy phát hiện nói dối hình người!
"Chúc Ẩn chân nhân, ta đã xác nhận." Diệp Tiễn Đồng buông khăn che mặt xuống, nhàn nhạt nói, "Phó Vân không nói dối."
Người Sơn Quỳnh Cung nghe vậy, tức khắc không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt chưởng môn phức tạp, chuyển ánh mắt qua Liễu Thiều và Bạch Miểu.
"Hai người các con còn chứng cứ khác?"
Bạch Miểu và Liễu Thiều liếc nhau.
Chứng cứ đương nhiên không có...... Nhưng cách chứng minh thật ra có một cái.
Hiện giờ Diệp Tiễn Đồng đã chứng thực Phó Vân không nói dối, vậy chứng minh Phó Vân không cấu kết với ma đạo —— ít nhất ngoài mặt nàng cho rằng như vậy.
Nhưng nếu ý thức vốn có của nàng chính là sai lầm thì sao? Hoặc là nói, nàng đã bị ma khống chế, mất đi ý thức của bản thân......
Bạch Miểu nghĩ nghĩ, nghiêng đầu nhìn Kinh Phỉ cách đó không xa.
"Y tiên tiền bối."
"...... Hả?" Kinh Phỉ đang xem kịch theo bản năng lên tiếng.
"Có thể nhờ ngài sử dụng thanh ma chú với Phó Vân không?"
Lời này vừa nói ra, mọi người không khỏi nhìn nhau, châu đầu ghé tai.
Có mấy đệ tử trẻ tuổi không biết dùng thanh ma chú, nhưng người lớn tuổi và các đệ tử Thanh Yếu Cốc lại rất rõ ràng.
Thanh ma chú là bí chú cao cấp dùng để thanh trừ ma khí trong cơ thể, yêu cầu với người thi chú cực cao, đệ tử Thanh Yếu Cốc ở đây ít nhiều đã học qua, nhưng nếu đạt đến đỉnh cao, phải là y tiên.
Kinh Phỉ hạ mi: "Được thì được, nhưng chú lực của thanh ma chú hơi mạnh, tùy tiện sử dụng với nàng, sợ là không ổn......"
Đệ tử Sơn Quỳnh Cung cũng lên tiếng phụ họa: "Đúng rồi, cung chủ đã kiểm tra Phó Vân, dựa vào cái gì để nàng vô duyên vô cớ chịu tội?"
Bạch Miểu đoán các nàng sẽ không đồng ý.
Nhưng cho dù thế nào nàng đều không yên lòng Phó Vân, nếu không thể xác định trăm phần trăm Phó Vân an toàn, nàng sẽ không chết tâm.
"Vậy cũng dùng thanh ma chú với ta đi." Bạch Miểu mím môi, nghiêm túc nói, "Nếu Phó Vân không liên quan đến ma đạo, ta cam nguyện bị phạt, cũng nhận lỗi với Phó Vân cũng như Sơn Quỳnh Cung."
Nàng vừa dứt lời, Tống Thanh Hoài vẫn luôn không lên tiếng nhíu mày đến khó phát hiện.
Liễu Thiều nghe vậy, lười biếng giơ tay: "Cũng thêm ta nữa."
Đường Chân Chân và Trình Ý thấy thế, ngay sau đó đứng dậy: "Còn có chúng ta."
Minh Song Dao nhìn bọn họ, lại nhìn Bạch Miểu, cũng khẽ cắn môi tiến lên: "Còn có ta!"
Mắt thấy nhiều người yêu cầu chịu thanh ma chú với Phó Vân, người Sơn Quỳnh Cung ngược lại không tiện mở miệng.
Kinh Phỉ lắc đầu: "Không cần nhiều người như vậy, một người là đủ rồi."
Bạch Miểu lập tức nói: "Vậy một mình ta."
Kinh Phỉ dừng một chút, quay đầu hỏi ý kiến Chúc Ẩn chân nhân và Diệp Tiễn Đồng: "Ta cảm thấy phương pháp này được, các ngươi thì sao?"
"Nếu để chứng minh đệ tử cung ta trong sạch, sao ta lại không đồng ý." Diệp Tiễn Đồng đều rất bình tĩnh từ đầu đến cuối, "Liền làm theo lời nàng nói đi."
Chúc Ẩn chân nhân vẻ mặt bất đắc dĩ: "Ta không có ý kiến."
"Được."
Kinh Phỉ từ từ lên tiếng, một đệ tử tự giác đẩy hắn đến trước mặt Bạch Miểu, Bạch Miểu dư quang đảo qua, phát hiện Tống Thanh Hoài không biết khi nào đã không thấy.
Tên này sao lại xuất quỷ nhập thần?
Bạch Miểu thu hồi tầm mắt, nhìn Kinh Phỉ đang cười nhìn nàng.
"Đừng khẩn trương." Hắn nói, lại hạ giọng, dùng âm lượng chỉ có hai người mới có thể nghe được, "Cũng đừng đến chỗ Thẩm Nguy Tuyết cáo trạng ta."
Bạch Miểu bĩu môi: "Ta sẽ không."
Kinh Phỉ cong khóe miệng, bấm tay niệm thần chú, một ánh sáng dần dần toả ra, hoàn toàn đi vào thân thể Bạch Miểu.
Bạch Miểu mở to hai mắt.
Nàng có thể cảm giác được một lực lượng đang du tẩu trong cơ thể, bá đạo mà hung hãn, gần vài giây, trán liền thấm ra lớp mồ hôi lạnh.
Nàng một người trước nay không tiếp xúc với yêu ma không chịu nổi chú lực này, không dám tưởng tượng trong khoảng thời gian này Thẩm Nguy Tuyết đã chịu bao nhiêu thống khổ......
Bạch Miểu càng nghĩ càng khó chịu, cùng lúc đó, Kinh Phỉ bỗng nhiên thu tay lại, nói: "Không có ma khí, người tiếp theo."
Chú lực bỗng dưng biến mất, ngay sau đó Bạch Miểu đứng vững thân thể, thở phào một hơi.
Kinh Phỉ đi đến trước mặt Phó Vân.
Trên mặt Phó Vân vẫn không có biểu tình như cũ, nhưng ánh mắt nhìn về phía Kinh Phỉ lại ẩn hàm cảnh giác, phảng phất theo bản năng kháng cự hắn.
Kinh Phỉ như suy tư gì mà nhìn nàng, chậm rãi giơ tay, đang định bấm tay niệm thần chú ——
Phó Vân đột nhiên xoay người, cất bước bay về phía đan giao long.
"Không ổn, nàng muốn cướp đan giao long!"
Mọi người sôi nổi phản ứng lại, mấy đạo kiếm khí pháp quyết đồng thời thả ra, nháy mắt liền chế phục Phó Vân.
Phó Vân bị kẹt cách bệ ngọc một thước, tay phải nỗ lực duỗi về phía trước, thân hình không thể nhúc nhích, trên mặt vẫn không có biểu tình như cũ, nhìn qua chật vật lại quỷ dị.
Kinh Phỉ đi đến phía sau nàng ta, trực tiếp thi chú, thanh ma chú hoàn toàn đi vào trong cơ thể nàng ta, nàng ta đột nhiên giãy giụa, ngửa mặt lên trời, phát ra tiếng rít chói tai.
"Sao nàng ta lại phản ứng kịch liệt như vậy?"
"Chẳng lẽ nàng ta thật sự là ma?!"
"Các ngươi mau xem...... Có thứ gì từ toát ra từ đỉnh đầu nàng ta!"
Mọi người kinh nghi bất định mà nhìn Phó Vân đang giãy giụa, trước mắt bao người, một đạo hắc khí vẩn đục dơ bẩn dâng lên từ đỉnh đầu nàng ta.
Ngay sau đó, thân thể của nàng ta chợt nổ mạnh, tứ chi bay ra, máu tươi bắn tung toé, trong tiếng vang lớn bất ngờ, váy áo cùng thịt nàng ta nát cặn rơi rụng đầy đất.
Một màn này quá mức đột nhiên, đám người lâm vào một mảnh tĩnh mịch.
Cư nhiên ma khí khi bị ép ra nháy mắt phá hủy ký chủ, đây là kiểu thủ đoạn đáng sợ gì?
Bạch Miểu cũng nhìn đến ngây người.
Nàng đi đến bên cạnh Kinh Phỉ, nhìn đống hỗn độn trước bệ ngọc, có chút buồn nôn mà che miệng mũi lại: "Cho nên...... Nàng ta là ma sao?"
Kinh Phỉ lắc đầu: "Không tính là ma, chỉ có thể nói là con rối của ma."
Bạch Miểu: "Con rối?"
"Ma khí xâm nhập vào cơ thể nàng ta, lấy chân khí của nàng ta làm chất dinh dưỡng, chậm rãi trưởng thành, dần dần chiếm ý thức nàng ta, sau đó khống chế hành vi của nàng ta......"
Kinh Phỉ không nhanh không chậm giảng giải cho Bạch Miểu, mọi người ở phía sau nghị luận rồi kiểm tra, hai đệ tử Sơn Quỳnh Cung tới dọn phần còn lại của Phó Vân, không ai chú ý tới, trong thịt nát màu đỏ tươi, có một sợi chỉ đỏ đang chậm rãi chui ra ngoài.
Nháy mắt tiếp theo, chỉ đỏ chợt phân nhánh, đồng thời chui vào sau cổ hai đệ tử Sơn Quỳnh Cung. Hai người thân hình chấn động, đồng thời nhìn về bệ ngọc phía sau.
Ánh mắt Bạch Miểu loé lên: "Không ổn!"
Nàng không kịp nhiều lời, lập tức rút kiếm, ai ngờ lần này đối phương phản ứng nhanh hơn nàng, Miên Sương chưa ra khỏi vỏ, một dải lụa trắng đột nhiên phóng tới, thẳng tắp đánh hướng ngực nàng ——
Bạch Miểu trốn không kịp, không khỏi kinh hô: "Tiền bối......"
Lời còn chưa dứt, không trung đột nhiên ngưng tụ mấy đạo bóng kiếm, ngay lập tức đánh tới, sát khí lạnh thấu xương.
Lụa trắng nháy mắt hóa thành vô số mảnh nhỏ, rối tung rơi xuống, cùng lúc đó, hai đệ tử Sơn Quỳnh Cung cũng giống rối gỗ đứt dây, đồng thời ngã xuống mặt đất.
Bạch Miểu đứng không vững, lòng còn sợ hãi, thậm chí chưa thấy rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Một bàn tay đột nhiên đỡ lấy bả vai nàng.
Bạch Miểu cơ hồ đoán được ngay người đến là ai.
Tim nàng đập kịch liệt, lập tức nghiêng đầu nhìn phía sau.
"Khụ khụ......"
Thẩm Nguy Tuyết đứng phía sau nàng, mặt mày trong trẻo, trên mặt hiện lên sự có lỗi nhàn nhạt.
"...... Ta không tới muộn chứ?"