Xuyên Sách Sau Khi Nữ Chính Nhận Nhầm Sư Tôn

Có lẽ là búp bê cầu nắng của Bạch Miểu có tác dụng, ngày hôm sau, thời tiết liền chuyển tốt.

Liên tục mấy ngày mưa dầm, Bạch Miểu và Đường Chân Chân đều cảm thấy trên người cơ hồ sắp mọc

nấm.

Với ý định ra ngoài phơi nắng, nàng và Đường Chân Chân sáng sớm liền bò dậy, cầm theo kiếm gỗ đến Cầu Tri Đường học.

Dọc theo đường đi đầy các đệ tử trẻ tuổi đi luyện kiếm. Những đệ tử đó vừa thấy Bạch Miểu liền thay đổi ánh mắt, một số còn dừng bước, che miệng nhỏ giọng nghị luận về nàng với người bên cạnh.

Bạch Miểu không phải đồ ngốc, tất nhiên đã nhận ra không khí kỳ quái này.

Nhưng nàng luôn thích ứng trong mọi tình cảnh, chưa bao giờ để phản ứng không thể hiểu được này ở trong lòng.

Lại đi được một đoạn, người nhìn lén nàng càng ngày càng nhiều, ngay cả Đường Chân Chân thần kinh thô cũng cảm thấy không thích hợp.

"Bạch Miểu, những người đó có phải đang nhìn lén tỷ không?"

Bạch Miểu rất bình tĩnh: "Chưa từng thấy mỹ nữ thôi."

Đường Chân Chân: "......"

Cứ như vậy, trong vô số ánh mắt hoặc cố ý hoặc vô tình, hai người đi vào Cầu Tri Đường.

Cầu Tri Đường đã có học sinh ngồi hơn phân nửa. Bọn họ phần lớn là nhập môn cùng Bạch Miểu, cùng nàng quen biết chút, vừa thấy Bạch Miểu tiến vào, lập tức la "Nào nào", giống phát hiện ra đại lục mới.

"Bạch Miểu, nghe nói Kiếm Tôn đại nhân thu cô làm đồ đệ, đây là thật hay giả?"

"Đây là chuyện khi nào, sao chúng ta không biết?"

"Kiếm Tôn còn có ý thu đồ đệ không? Cô có thể giúp ta tiến cử một chút?"

Mọi người vây quanh nàng, biểu tình cuồng nhiệt, mồm năm miệng mười, hâm mộ trong mắt cơ hồ sắp ngưng tụ thành thực chất.

Bạch Miểu: "......"

Là tên khốn nào nhiều chuyện như vậy? Nàng còn chưa tính nói ra đâu.

Không phải muốn làm người điệu thấp, mà là sợ phiền toái.

Thẩm Nguy Tuyết lợi hại như vậy, người muốn bái hắn làm thầy khẳng định nhiều vô kể.

Tu vi hiện tại của nàng chỉ có Luyện Khí, lại không có ưu thế phát huy, bàn tay vàng kiếm cốt linh căn gì đó hoàn toàn không có, nếu như bị những người không phục nhớ thương, chỉ sợ tiền đồ nhiều chông gai.

Hệ thống: 【 Cô chính là nữ chính ngược văn, bàn tay vàng phải đợi về sau bị ngược mới có thể mở ra. 】

Bạch Miểu: "Cút."

Còn về sau bị ngược, sợ nàng sẽ quên chuyện này phải không?

Vẻ mặt Bạch Miểu đen xì, còn bị phân tán với sự oanh tạc thay phiên của những người trước mặt.

"Bạch Miểu, mau nói cho ta biết đi, cô thật sự là đồ đệ của Kiếm Tôn đại nhân sao?"

Bạch Miểu không muốn nói chuyện, dứt khoát gật đầu đáp lại.

Mọi người thấy thế, tức khắc ồ lên, Cầu Tri Đường nháy mắt nổ tung.

Đường Chân Chân liên đới ở một bên cũng cả kinh mở to hai mắt.

Nàng chưa từng nghe Bạch Miểu nhắc tới chuyện này.

"Cái gì? Tỷ thật sự là đồ đệ của Kiếm Tôn đại nhân?"


"Thật hâm mộ nha, cư nhiên có thể được Kiếm Tôn đại nhân nhìn trúng......"

"Quái lạ, vì sao Kiếm Tôn đại nhân sẽ thu cô làm đồ đệ? Hay là cô thiên phú dị bẩm, người khác nhìn không ra, chỉ Kiếm Tôn đại nhân có con mắt tinh tường?"

"Dù thiên phú dị bẩm nhưng có thể bằng Liễu Thiều sao? Liễu Thiều cũng là được chưởng môn chân nhân nhìn trúng mà......"

"Lời này của ngươi là ý gì? Chẳng lẽ chưởng môn chân nhân còn phải để mắt đến ngươi?"

"Chưởng môn chân nhân tất nhiên cũng rất tốt, nhưng nếu so với Kiếm Tôn......"

Vốn trong lòng những đệ tử này còn có một tia ăn may, cho rằng đây chỉ là người nhàm chán tung tin vịt. Lúc này nghe Bạch Miểu chính miệng thừa nhận, tức khắc trợn mắt há mồm, tâm tình phức tạp, lời nói cũng mất đúng mực, vừa nói liền cãi nhau.

Bạch Miểu thấy bọn họ ồn ào quá, nhân cơ hội lôi kéo Đường Chân Chân đổi chỗ ngồi. Vừa ngồi xuống, một cành liễu xanh biếc đột nhiên quơ quơ trước mắt nàng.

Bạch Miểu giương mắt, nhìn thấy Liễu Thiều không biết khi nào đã xuất hiện ở bên cạnh nàng, trong miệng ngậm cành liễu tinh tế, một đôi mắt đen nhánh trong trẻo chứa đầy kinh ngạc.

"Không thể nào, sư phụ kỳ kỳ quái quái kia của muội thật sự là Kiếm Tôn?"

Xem ra hắn còn nhớ chuyện Thẩm Nguy Tuyết bảo Bạch Miểu chăm chỉ ăn cơm.

Đường Chân Chân vừa thấy Liễu Thiều ở đây, lập tức tự giác ngồi vào bàn bên cạnh, cười hì hì nói: "Hai người từ từ nói chuyện."

Bạch Miểu: "......"

Nàng vẻ mặt cạn lời nhìn về phía Liễu Thiều: "Huynh lại nghe ai nói?"

"Tất cả mọi người đang nói đó." Liễu Thiều nhún vai, "Về phần từ đầu là ai truyền ra, cũng không biết......"

Bạch Miểu nhịn không được xoa giữa mày.

Biết chuyện này chỉ có Chu Thận và sư huynh đi cùng hắn tới Tê Hàn Phong, hơn phân nửa là bọn họ trở về nói cho đệ tử đồng môn của mình nghe, sau đó lại một truyền mười mười truyền trăm, mới biến thành cục diện hiện giờ.

Những người này miệng thật lớn.

Liễu Thiều thấy nàng thất thần, lắc lắc tay trước mắt nàng: "Muội còn chưa trả lời ta, tên kỳ quái đó thật sự là Kiếm Tôn?"

Bạch Miểu gật gật đầu: "Kỳ thật người cũng không kỳ quái lắm......"

Liễu Thiều nhướng mày: "Đúng đúng đúng, không kỳ quái, chỉ là không có trách nhiệm thôi."

Bạch Miểu: "......"

Cư nhiên nói Kiếm Tôn không có trách nhiệm, hắn thật đúng là dám.

Nhớ tới trong khoảng thời gian này Thẩm Nguy Tuyết đối với nàng chiếu cố và bao dung, Bạch Miểu cảm thấy mình cần làm sáng tỏ một chút.

"Người không phải không có trách nhiệm." Nàng chậm rãi cẩn thận dùng từ, "Người chỉ là...... cách dạy dỗ đồ đệ khác những người khác mà thôi."

Liễu Thiều cắn cành liễu, hàm hồ lên tiếng: "Ồ, không giống chỗ nào?"

Bạch Miểu nghĩ nghĩ: "Tự do, tùy tính hơn......?"

Liễu Thiều nghe vậy, phun cành liễu ra, cười như không cười nhìn nàng.

"Xem ra mị lực của Kiếm Tôn rất lớn nha, lúc này mới mấy ngày, muội liền hướng về ngài ấy như vậy."

Bạch Miểu: "......"

Đó chính là Kiếm Tôn, chẳng lẽ muốn nàng nói bậy về hắn trước công chúng sao?

Bạch Miểu nhìn Liễu Thiều một cái, tức giận nói: "Huynh vẫn nên câm miệng đi."


"Được được được, không nói về sư tôn bảo bối của muội nữa." Liễu Thiều duỗi người, đĩnh đạc ngồi xuống bên cạnh nàng, "Chắc muội đã nghe về đại hội chọn kiếm rồi, thế nào, có suy nghĩ gì không?"

Bạch Miểu vẻ mặt nghi hoặc: "Đại hội chọn kiếm? Đại hội chọn kiếm gì?"

"Chính là đại hội chọn kiếm mỗi năm một lần đó......" Liễu Thiều dừng một chút, ngay sau đó dùng ánh mắt trẻ con không thể dạy đánh giá Bạch Miểu, "Nói đi, có phải lại trốn học hay không?"

Hắn một ngày ba bữa trốn học đi câu cá còn không biết xấu hổ nói người khác.

Bạch Miểu trực tiếp trợn trắng mắt: "Ít nói nhảm, nói trọng điểm."

Liễu Thiều nhún vai, ra vẻ lại phải dạy nàng.

Hoá ra đại hội chọn kiếm mỗi năm sẽ tổ chức một lần, chỉ có đệ tử năm đó nhập môn mới có thể tham gia, xem như hạn định của học sinh mới.

Đại hội chọn kiếm nhìn tên đoán nghĩa, chính là tặng kiếm cho người thắng cuối cùng.

Các đệ tử tham gia tuyển chọn tiến hành một chọi một, kiếm tu đấu kiếm tu, đan tu đấu đan tu, phù tu đấu phù tu, các đánh các, không quấy nhiễu lẫn nhau, cuối cùng chọn ra hai người thắng, có thể lần lượt vào Kiếm Các chọn vũ khí vừa ý.

Bạch Miểu: "Đan tu và phù tu cũng có thể vào Kiếm Các chọn đồ?"

"Đương nhiên, Kiếm Các tuy rằng tên Kiếm Các, nhưng bên trong cũng không hẳn đều là kiếm." Liễu Thiều vuốt cằm, "Mấy thứ như lò luyện đan, hẳn là cũng có....."

Bạch Miểu nghĩ thầm, đây còn không phải là một nhà kho sao.

"Ta đã hỏi qua, hai thanh kiếm tốt nhất Kiếm Các năm nay tên Miên Sương, Thùy Vụ." Liễu Thiều búng tay một cái, "Ta khẳng định lấy một thanh cho ta, một thanh khác, sẽ để lại cho muội."

"Vì sao hai thanh kiếm tốt nhất, mà không phải một thanh?" Bạch Miểu khó hiểu nhìn hắn, "Hơn nữa huynh dựa vào cái gì mà chắc chắn mình có thể xếp thứ nhất, đại hội còn chưa bắt đầu, huynh đã biết không có hắc mã*?"

* Hắc mã: ngụa đen, ám chỉ người có năng lực

"Vấn đề của muội đúng là nhiều." Liễu Thiều lắc đầu, "Còn may ta kiên nhẫn, đổi là người khác sớm đã không phản ứng lại muội."

Bạch Miểu hừ lạnh một tiếng, lười so đo với hắn.

Sư tôn có kiên nhẫn hơn hắn nhiều, cũng không thấy người ta thổi phồng bản thân như vậy.

"Vấn đề thứ nhất rất đơn giản, bởi vì hai thanh kiếm đó là đều do cùng một vị kiếm sư đúc ra, hai thanh kiếm giống như song sinh, không thể phân biệt được, cho nên đều là tốt nhất."

"Về phần vấn đề thứ hai......" Liễu Thiều rũ mi, khuôn mặt sáng ngời tràn đầy phù phiếm, "Vị trí thứ nhất vốn là của ta, chuyện tới hiện giờ, còn có gì dị nghị gì không?"

Khẩu khí không nhỏ.

Nhưng hắn nói cũng là sự thật, hắn chính là thiên tài Liễu Thiều, đều có tư cách nói câu này hơn bất kì kẻ nào.

Bạch Miểu bội phục giơ ngón tay cái lên: "Không hổ là huynh." Liễu Thiều đắc ý cong khóe môi, vỗ vỗ bả vai Bạch Miểu: "Cho nên vị trí thứ nhất muội đừng suy nghĩ đến, nỗ lực đạt vị trí thứ hai đi."

Bạch Miểu lắc đầu: "Ta mới lười so, tùy tiện đi ngang qua sân khấu là được."

Liễu Thiều kinh ngạc nói: "Muội không muốn hai thanh kiếm kia sao?"

"Ta lại không phải huynh, muốn là có thể được." Vẻ mặt Bạch Miểu không chút để ý, "Huống chi ta còn chưa xác định phải đi con đường nào, ta cảm thấy dốc lòng luyện đan cũng khá tốt."

Không cần đánh đánh giết giết, có thể bán đan dược đổi tiền, chắc chắn kiếm mà không lỗ.

Lần này đổi lại Liễu Thiều dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nhìn nàng.

"Nhưng sư phụ muội là Kiếm Tôn đấy." Hắn nói, "Thân là đệ tử của Kiếm Tôn lại không học kiếm, nghĩ sao cũng rất kỳ quái đi?"

Bạch Miểu: "......"


Hình như cũng đúng?

Liễu Thiều tiếp tục hướng dẫn từng bước: "Hơn nữa hiện tại mọi người đều biết muội là đồ đệ của Kiếm Tôn, bây giờ muội không chỉ đại biểu cho mình muội, càng là thể diện và thanh danh của Kiếm Tôn. Nếu ở đại hội chọn kiếm thua quá khó coi......"

Hắn còn chưa dứt lời, biểu tình của Bạch Miểu lại càng ngày càng nghiêm túc.

Bản thân nàng mất mặt cũng không sao, nhưng Thẩm Nguy Tuyết đối với nàng tốt như vậy, nếu bởi vì nàng hại hắn mất mặt, vậy tội nàng có thể to lắm.

Biểu tình trên mặt Bạch Miểu rốt cuộc nghiêm túc.

"Huynh nói đúng." Nàng lập tức ngồi thẳng người, hướng Liễu Thiều khiêm tốn thỉnh giáo, "Vậy Liễu lão sư, ngài xem hiện tại ta nỗ lực còn kịp không?"

"Đương nhiên kịp." Liễu Thiều kiêu ngạo cười, "Ta hiểu rõ đầu óc của muội, từ giờ trở đi, nghiêm túc luyện kiếm đi!"

Bạch Miểu: "Được!"

*

Trong điện Thượng Thanh Phong, trống trải quạnh quẽ, chưởng môn đứng trước mặt Thẩm Nguy Tuyết, thần sắc xấu hổ.

"Huyền Hư trưởng lão nói như thế nào?" Thẩm Nguy Tuyết ngữ khí bình đạm.

"Nói là tên đệ tử kia tâm tư bất chính, còn ở trước mặt hắn nói hươu nói vượn, hiện tại đã bị hắn kéo về nhốt lại......"

Chưởng môn đã hỏi rõ ràng tiền căn hậu quả việc của Chu Thận, cũng một năm một mười nói cho Thẩm Nguy Tuyết.

Loại việc nhỏ này vốn không nên một chưởng môn như ông ta tới làm, chỉ là đến hỏi chính là Kiếm Tôn, nếu để người khác làm, ông ta ngược lại không yên tâm.

Thẩm Nguy Tuyết chống đầu, tóc đen buông xuống như nước chảy: "Hắn đã là trưởng lão rồi, bản thân không có một chút sức phán đoán sao?"

Chưởng môn thở dài nói: "Trước đó vài ngày mưa dầm liên miên, ma khí tăng thêm, hắn không đúng mực như vậy về tình cảm có thể tha thứ......"

Nghe thấy hai chữ "Ma khí", thần sắc Thẩm Nguy Tuyết khẽ nhúc nhích, lại không nói gì nữa.

"Ta đã an bài Vô Ngôn và Nguyên Ngạn xem đại trận hộ sơn, vẫn ổn, không có dấu hiệu tà ma xâm lấn." Chưởng môn chấp hai tay sau lưng, muốn nói lại thôi, "Chỉ là......"

Thẩm Nguy Tuyết: "Cái gì?"

"Hiện giờ trong tông môn đều đang truyền Bạch Miểu là đồ đệ ngài, tuy không quá đáng ngại, nhưng không khỏi rối loạn bối phận, Thanh Hoài lại còn đang bế quan, muốn ta đi xử lý việc này hay không?" Chưởng môn trầm giọng nói.

Sư tôn và sư tổ khác nhau rất lớn, Thẩm Nguy Tuyết và Tống Thanh Hoài cũng không thể đánh đồng, ở ý nghĩa nào đó, hiểu lầm này quả thực sai đến thái quá.

Thẩm Nguy Tuyết thật ra không biết tin tức truyền nhanh như vậy.

Hắn thần sắc hòa hoãn, lông mi nhẹ rũ: "Ta ngẫm lại......"

Hắn luôn không câu nệ việc tục lễ, mặc kệ nói như thế nào, Bạch Miểu hiện giờ cũng là đệ tử của Tê Hàn Phong hắn, mặt kệ những chuyện khác, điểm này không sai được, cũng không cần sửa.

Nếu nói sai thì cũng chỉ sai ở xưng hô, theo lời chưởng môn chân nhân nói chính là rối loạn bối phận. Bọn họ không giống hắn, cực kỳ coi trọng điểm này, cho rằng như vậy không hợp quy củ cũng có thể hiểu.

Chỉ là Bạch Miểu mới quen liền gọi hắn là sư tôn, hiện giờ đột nhiên nói cho nàng xưng hô "Sư tôn" là sai......

Nàng tuổi còn nhỏ, da mặt mỏng, nói không chừng sau này sẽ không được tự nhiên, từ đây xa lạ với hắn cũng không phải không có khả năng.

Tưởng tượng như vậy, Thẩm Nguy Tuyết cảm thấy không cần sửa cũng khá tốt.

"Thôi, kệ bọn họ truyền." Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng nói, "Để bọn họ có chút kiêng kị cũng tốt, đỡ phải đi tìm đứa trẻ kia gây phiền toái......"

Như đồ đệ Chu Thận, còn không phải vì nhìn thấy Bạch Miểu ở đại điển thu đồ đệ nhận hết vắng vẻ, cho rằng nàng bị bỏ lại, không ai để ý, cho nên mới dám không kiêng nể gì mà khinh nhục nàng như thế.

Hiện tại bọn họ cũng đều biết Bạch Miểu là đệ tử hắn, cho dù trong lòng không phục, cũng phải nhìn mặt hắn mà cân nhắc.

Chưởng môn gật đầu đồng ý: "Đó là tất nhiên, những đệ tử đó hâm mộ còn không kịp, ai dám đi tìm nàng gây phiền toái?"

Trong lòng lại âm thầm ngạc nhiên, lúc trước Kiếm Tôn chưa bao giờ quản đồ đệ thiên tài kia của hắn, ném nam tử mười mấy tuổi ở một bên tự sinh tự diệt, hiện giờ chỉ thay đổi thành nữ tử, sao đột nhiên để bụng như thế?

Chẳng lẽ Kiếm Tôn trọng nữ khinh nam?

Nếu thật là như vậy, Thanh Hoài lại quá ủy khuất, đây là thua từ trong bụng mẹ nha......

*

Dưới sự đôn đốc của Liễu Thiều, Bạch Miểu bắt đầu nghiêm túc tu hành, cần cù luyện kiếm.


Mỗi ngày không phải đang thiền để ngộ đạo thì chính là đang cùng Đường Chân Chân luyện thực chiến, không quá mấy ngày Đường Chân Chân liền đánh không lại nàng, vì thế nàng lại đổi đối tượng luyện thành Liễu Thiều, mỗi ngày huynh tới ta, kiếm gỗ đều bị luyện đến chặt đứt vài khúc.

Nửa tháng ngắn ngủn, kiếm pháp của nàng đã tiến bộ vượt bậc.

Hệ thống kinh ngạc trước sự chuyển biến của nàng: 【 Hoá ra cô cũng không ngốc......】

Bạch Miểu khó chịu: "Cái gì mà hoá ra ta cũng không ngốc, ta vốn dĩ không ngốc được không?"

Hệ thống: 【 Vậy vì sao một cái tua kiếm đơn giản như thế cô cũng không bện nổi......】

Bạch Miểu: "Ta không am hiểu thủ công không được à?"

Điểm này nàng không nói dối, nàng từ nhỏ không có kiên nhẫn, cũng không am hiểu mấy việc tinh tế, yêu cầu tĩnh tâm.

Cái gì thêu chữ thập, đan len, xếp Lego...... Người khác có thể ngồi ở đó chuyên chú nửa ngày, nàng không làm được.

Nàng không thêu chữ thập lên người khác là tốt lắm rồi.

Hệ thống khó hiểu: 【 Nhưng tôi thấy lúc cô luyện kiếm rất chuyên tâm mà? 】

"Ngươi không hiểu." Bạch Miểu lau mồ hôi trên trán, tiếp tục giơ kiếm gỗ lên, "Luyện kiếm giống học tập, chỉ cần lĩnh ngộ sẽ có hiệu quả."

Tư chất của nàng tuy không phải tốt nhất, nhưng đầu óc lại không kém hơn Liễu Thiều.

Học tập cũng được, luyện kiếm cũng được...... Những thứ này đối với nàng mà nói, đều là chuyện muốn làm tốt là có thể làm tốt.

Ở khía cạnh nào đó, chúng so với bện tua kiếm đơn giản hơn nhiều —— đối với nàng mà nói.

Hệ thống rốt cuộc hiểu, vì sao những pháp thuật kỳ kỳ quái quái, trêu cợt người, Bạch Miểu vừa học liền biết.

Không phải bởi vì chúng đơn giản, mà là bởi vì Bạch Miểu thông minh.

Khó trách nàng có thể chơi với Liễu Thiều, thật đúng là ứng với câu vật họp theo loài, người phân theo nhóm.

Tưởng tượng đến ký chủ quỷ lười phấn khởi vì nam chính, hệ thống không khỏi cảm thấy vui mừng.

Xem ra cốt truyện vẫn đang tiến hành thuận lợi, nó hẳn là không cần quá nhọc lòng...... Đi?

*

Hoàng hôn buông xuống phía tây, trên Tê Hàn Phong sương mù mờ mịt, màu vàng của chiều tà bao phủ trúc lâu.

Thẩm Nguy Tuyết ngồi trước bàn, an tĩnh lật xem điển tịch, Thanh Loan ở một bên đi tới đi lui, ríu rít, ồn ào hơn ngày thường rất nhiều.

Thẩm Nguy Tuyết không để ý tới nó, nó liền duỗi cổ, "phụt" một tiếng, phun ra một thứ.

Thẩm Nguy Tuyết dùng dư quang nhìn lướt qua, phát hiện là một con sâu chết.

Thanh Loan rụt cổ về, lại bắt đầu đi qua đi lại trước mặt hắn, thỉnh thoảng phát ra động tĩnh muốn phun nhưng không phun.

Thẩm Nguy Tuyết biết, Thanh Loan đây là nhàm chán, cố ý tìm việc trước mặt hắn, hấp dẫn lực chú ý của hắn.

Hắn nhẹ thở dài, khép quyển sách lại: "Làm sao vậy?"

Ánh mắt Thanh Loan lập tức sáng lên, hùng hổ nâng cánh, đầu cánh màu xanh chỉ thẳng ra ngoài cửa sổ.

Dưới mái hiên ngoài cửa sổ, búp bê cầu nắng màu trắng đang lắc nhẹ theo gió.

Bạch Miểu đã hơn nửa tháng không tới Tê Hàn Phong.

Thanh Loan quen cùng nàng chơi đùa, hiện giờ lâu như vậy không thấy nàng, ngược lại cảm thấy có chút tịch mịch.

Cũng không biết nàng đang bận gì.

Thẩm Nguy Tuyết thu hồi tầm mắt, nhẹ giọng cười nói: "Nhớ nàng rồi?"

—————————————

Tác giả có lời muốn nói:

Thanh Loan: Ai nhớ, ta không nhớ:(


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận