Dương Hồng Linh cúi đầu húp cháo, ăn tới mức cô ta ọe ra nước chua, cho tới tận bây giờ cô ta vẫn không thể nào hiểu được, vì sao lại biến thành như vậy?
Rõ ràng em họ Tịnh Lan đã nói, Tề Quốc Hoa là rồng phượng trong loài người, sau này tiền đồ vô lượng, rõ ràng những gì em họ nói từ trước đến nay đều vô cùng linh nghiệm, chưa từng bỏ lỡ, sao bây giờ lại Tề Quốc Hoa lại xảy ra vấn đề?
Cô ta lạnh lùng nhìn người đàn ông bên cạnh mình, khuôn mặt vốn dĩ tuấn tú, bây giờ lại trở nên âm trầm đáng ghét, vẻ mặt tiều tụy, cô ta không muốn sống cả đời với một tên què.
Ly hôn!
Dương Hồng Linh đưa ra quyết định, đợi người của quân đội đến, xét tội Đường Niệm Niệm, bồi thường tiền rồi ly hôn, cô ta có thể hưởng ít nhất một nửa, hiện tại ly hôn quá thiệt.
Tề Quốc Xuân cũng cúi đầu, cô ta vốn đang nghĩ, đợi sau khi anh trai được đề bạt là có thể gả cho cán bộ trong thành, hiện tại đều tan thành mây khói.
Trong nhà thiếu một đống nợ, bây giờ cô ta đang vô cùng lo lắng cha mẹ sẽ đổi cô ta lấy lễ hỏi để trả nợ, người trả nổi lễ hỏi cao không phải kẻ góa vợ thì cũng là mấy ông lão độc thân, cô ta không thèm gả.
Tề Quốc Xuân nghiến chặt răng, cô ta phải phải mau chóng tìm được một người đàn ông cho mình rồi gả đi trước khi cha mẹ kiếm được.
Đường Niệm Niệm và Cửu Cân đã tới nhà đại đội trưởng, Đường Hồng Hạnh đang giặt quần áo trong sân, vẻ mặt đờ đẫn, nhìn thấy bọn họ thì kéo khóe miệng, định chào hỏi.
Đối với việc Đường Niệm Niệm cứu mình, Đường Hồng Hạnh cũng không quá cảm kích, không thể gả cho anh Xuân Vinh, cô ấy không còn muốn sống nữa, cứu cô ấy cũng vô dụng.
Đường Niệm Niệm không để ý đến cô ấy, nếu không phải vì phá hủy hậu cung của Liễu Tịnh Lan, cô cũng không thèm quản sống chết của đồ ngu ngốc này.
“Bác ba gái ơi!”
Đường Niệm Niệm lập tức đi vào nhà, vợ đại đội trưởng đang rửa chén bên bệ bếp, nhìn thấy cô thì vô cùng nhiệt tình, lau khô tay lên tạp dề, nói: “Con bé Niệm tới rồi!”
“Cháu tới đưa khoai lang, còn có cả hạt mè!”
Đường Niệm Niệm ôm ba túi khoai lang vào, lại lấy ra một túi hạt mè, cỡ hai ba cân, cô thích rắc nhiều hạt mè.
“Cháu ăn nhiều như vậy sao?”
Bác ba gái hoảng sợ, ở đây có ít nhất năm sáu trăm cân, phơi khô xong cũng còn lại khoảng trăm cân, con bé Niệm ăn hết không?
“Ăn được ạ, bác ba gái, cho bác tiền công.
”
Đường Niệm Niệm lấy ra một tờ đại đoàn kết, đưa sang.
Phơi khoang lang tốn thời gian lại tốn sức, mười đồng nhất định phải đưa.
“Không cần nhiều như vậy, đưa bác một đồng thôi.
’
Bác ba gái hoảng sợ, mười đồng tiền có thể mua được mấy trăm cân khoang lang, con bé này ra tay quá hào phóng.
Chẳng trách bác hai gái (bà cụ Đường) luôn nói tay con bé Niệm còn lỏng hơn cả móng gà, là một đứa cháu phá của.
Thật sự nói không sai.
“Bác phơi ăn ngon lắm ạ.
”
Đường Niệm Niệm nhét tiền vào trong túi bác ba gái, kéo Cửu Cân rời đi.
Cô không thiếu tiền nên muốn ăn thứ gì đó ngon.
Bác ba gái chạy theo, nhưng hai cô nhóc đã sớm chạy đi xa, bà ấy dở khóc dở cười nhìn mười đồng trên tay, vui vẻ cất đi, chuẩn bị ngày mai sẽ phơi khoai lang.
Mấy hôm nay nắng đẹp, đem khoai lang đi luộc, cắt thành từng miếng, đặt lên rổ phơi, thỉnh thoảng lật mặt lại, còn phải hun ngải cứu đuổi sâu bọ, nếu có sâu bò qua, ăn khoai lang sẽ bị tiêu chảy.
Bác ba gái là người thận trọng, làm thức ăn vừa sạch sẽ lại ngon miệng, nhưng cũng tốn rất nhiều công sức, người bình thường không đủ kiên nhẫn như bà ấy.
Bà ấy nhìn con gái đang giặt quần áo với vẻ mặt đờ đẫn trong sân, tâm trạng vui vẻ tiêu tan toàn bộ, không nhịn được thở dài.
Trước kia Hồng Hạnh là kiểu người ai gặp cũng khen, con bé Niệm ai gặp cũng ghét bỏ, bây giờ lại đảo ngược, con bé Niệm lãnh lương 98 đồng, biết đối nhân xử thế lại còn hiểu chuyện, con gái bà ấy lại bị rót phân vào đầu, bị thằng nhóc con nhà địa chủ mê hoặc tới mức người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Haiz!
Bác ba gái không muốn nói chuyện với con gái, lòng yêu thương con gái trước đây cũng phai nhạt không ít, chỉ vì thằng nhóc nhà địa chủ mà từ mặt cả cha mẹ anh em, con gái làm bà ấy quá thất vọng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Niệm Niệm thức dậy, ăn bánh gạo xào rau của bà cụ Đường, còn chiên hai cái trứng lòng đào rồi đạp xe lên huyện thành.
Bánh gạo xào rau, ăn ngon vô cùng.
Cuộc thi tuyển dụng của nhà máy máy kéo bắt đầu lúc chín giờ rưỡi.
“Cháu cầm thêm trứng gà đi, giữa trưa có đói bụng thì ăn.
”
Bà cụ Đường đuổi theo, nhét cho cô ba quả trứng gà luộc, còn lải nhải: “Đừng vào tiệm cơm, ăn một món có thể mua được mấy cân thịt, đắt muốn chết.
”
“Bà ơi, để cháu mang thịt kho tàu về cho bà.
”
Đường Niệm Niệm ông nói bà gà nói vịt, trả lời một nẻo.
“Không cần, cũng không phải chưa từng ăn, cháu ăn một mình đi!”
Bà cụ Đường quả quyết từ chối, đồ ăn trong tiệm cơm đắt muốn chết, bà ấy không thèm ăn, cũng không phải thịt Đường Tăng, ăn vào là thành tiên.
Đường Niệm Niệm cất trứng gà vào trong túi, lái xe rời đi, dù bà cụ Đường có nói gì, cô cũng chỉ nghe có chọn lọc, lát nữa lại mang một chén thịt kho tàu về cho bà cụ, thêm một chén cá hố om cho bà.
Trên đường gặp được Cửu Cân đang cắt cỏ cho lợn ở ven đường.
“Cho em này!”
Đường Niệm Niệm đưa hết ba quả trứng gà cho cô bé.
“Chị hai ơi, em yêu chị chết mất!”
Câu từ của Cửu Cân vẫn như cũ, nhưng giọng lại ngày một lớn hơn, Đường Niệm Niệm nhếch khóe miệng, đạp nhanh hơn, không bao lâu sau đã rời khỏi Đường Thôn.
Chín giờ, cô tới nhà máy máy kéo, rút ra hai điếu thuốc cho bác bảo vệ rồi tiến vào.
Trường thi cũng ở phòng họp, quả nhiên bắt gặp mấy người Kim Ba trên hành lang, cô gái mặc áo khoác len màu xanh ngọc hôm nay đã đổi thành chiếc áo khoác màu đỏ, buộc hai bím tóc, quàng một chiếc khăn màu đỏ.
Mấy người đó nhìn thấy Đường Niệm Niệm đều ngơ ngác.
“Không phải cô ta thi đậu nhà máy bông vải số hai rồi sao? Sao vẫn còn tới đây thi vậy?”
“Cô ta bán công việc ở nhà máy số hai cho Dương Hiểu Hồng rồi.
”
Có cô gái khá thân thiết với Dương Hiểu Hồng nên biết được nội tình, giọng điệu vô cùng hâm mộ.
.