Trời tối, Đường Niệm Niệm đi tới chỗ Bát Ca, cô đặt hai chiếc máy làm vớ ở cửa, dùng xe đẩy bằng tay, Bát Ca bảo thuộc hạ nâng vào.
Trong phòng khách bật đèn sáng trưng, Bát Ca cố ý dùng bóng đèn 100W, sáng như ban ngày, trước kia Đường Niệm Niệm đã từng đi tham quan nhà máy sản xuất vớ, xem thử những người thợ làm vớ như thế nào, cũng không khó.
Vớ dệt quan trọng nhất là mẫu thiết kế, cái này cô không biết làm, Tuyên Trân Châu cũng không, nếu Đường Thôn thành lập nhà máy làm vớ, còn phải tìm một sư phụ thiết kế mẫu.
Cô thử thao tác một lúc, động tác càng ngày càng thuần phục, rất nhanh sau đó, một chiếc vớ đã được dệt ra, Bát Ca và thuộc hạ trợn tròn mắt, khuôn mặt đầy hưng phấn.
“Sao lại nhanh như vậy?”
Giọng Bát Ca run rẩy, ông ta từng nhìn thấy công nhân nhà máy vớ làm việc, tốc độ cũng không nhanh tới vậy.
“Sau khi cải tiến, hiệu suất tăng gấp đôi.
”
Giọng điệu của Đường Niệm Niệm nhẹ nhàng bâng quơ, việc này chỉ là chuyện nhỏ như ăn sáng với cô mà thôi.
Bát Ca và thuộc hạ há hốc mồm, khuôn mặt đầy kính phục, vào giờ phút này, sự ngưỡng mộ của bọn họ dành cho Đường Niệm Niệm giống như sông Trường Giang, kéo dài vô tận, chân cũng có hơi mềm, rất muốn quỳ xuống một cái.
“Thu thập máy làm vớ bị hỏng, rửa sạch sẽ rồi gọi điện lại cho tôi!”
Vẻ mặt và giọng nói của Đường Niệm Niệm vẫn lạnh lẽo, trước sau như một.
Nhưng Bát Ca và thuộc hạ lại cảm thấy nên như vậy, nếu đổi thành bọn họ có năng lực lợi hại như vậy, bọn họ chắc chắn không thèm nhìn xuống đất.
“Yên tâm, tôi đã nói trước với Hồng Tú và Lệ Vân rồi, chuyện nhỏ thôi.
”
Bát Ca cười tươi, cười tới mức không khép được miệng, một trăm máy làm vớ, mỗi máy 138, tổng cộng 138 ngàn, ông ta được chia 4, cũng lên tới năm ngàn đấy.
Số tiền này kiếm quá dễ, cô Đường chắc chắn là Bồ Tát Thần Tài của ông ta, sau này ông ta phải cung kính với cô hơn.
Ba ngày tiếp theo, Đường Niệm Niệm luôn ở trong không gian, cô đã mua không ít hạt giống và mầm cây ăn quả về trồng, ba ngày qua không hề rãnh rỗi.
Sáu ngày trôi qua, Đường Niệm Niệm đạp xe tới nhà máy Hồng Tinh để giao hàng.
Toàn bộ linh kiện đều đạt tiêu chuẩn, hơn nữa còn vượt quá yêu cầu của bản vẽ, xưởng trưởng Vũ cười tới mức miệng kéo tận mang tai.
“Tiểu Đường vất vả rồi, tháng sau sẽ phát tiền thưởng.
”
Hiện tại xưởng trưởng Vũ ước gì có thể nâng Đường Niệm Niệm lên, hai lần liên tiếp hoàn thành nhiệm vụ vượt quá tiêu chuẩn, con đường lên mây xanh của ông ấy càng lúc càng gần!
“Lần sau có nhiệm vụ, phải thương lượng kỳ hạn thi công với cháu trước.
”
Đường Niệm Niệm nhắc nhở ông ấy lần nữa, con người của xưởng trưởng Vũ không tệ lắm, nhưng quá dễ quên mất bản thân mình là ai, thỉnh thoảng phải gõ vài cái.
“Đã biết, chú cũng không tự chủ trương, đều sẽ thương lượng với cháu.
”
Xưởng trưởng Vũ gật đầu như gà mổ thóc, thái độ cung kính lạ thường, thư ký Lý và mấy người kiểm tra chất lượng đều nhìn tới mức há hốc mồm, lại càng có ấn tượng hơn về Đường Niệm Niệm.
Đây không chỉ là tâm phúc đâu!
Đây chính là nương nương của xưởng trưởng đại nhân bọn họ!
Đường Niệm Niệm rời đi, sáu ngày không về Đường Thôn, có chút nhớ Cửu Cân và bà cụ nhỏ rồi.
Xưởng trưởng Vũ nhìn linh kiện được đặt ngay ngắn dưới đất, miệng cười toe tóe, lại ngứa họng, muốn hát vang một khúc ca.
“Xưởng trưởng, có cần gọi điện cho xưởng trưởng Tiền không ạ?” Thư ký Lý tri kỷ nhắc nhở.
Xưởng trưởng Vũ vô thức nhấc chân, muốn đi gọi điện thoại, khiêu khích xưởng trưởng Tiền, nhưng tay đã cầm điện thoại lại buông xuống.
Ông ấy lên chức là chuyện đương nhiên, cùng lắm ba năm là ông ấy sẽ trở thành lãnh đạo của xưởng trưởng Tiền, làm lãnh đạo, tầm mắt và suy nghĩ của ông ấy cần phải vươn xa, càng không được lòng dạ hẹp hòi.
“Không gọi, tôi báo cáo công việc cho lãnh đạo.
”
Xưởng trưởng Vũ sửa thành số điện thoại của lãnh đạo, khí chất trên người ông ấy đã thay đổi, ánh mắt cũng trở nên bao dung như biển rộng, thậm chí trên đỉnh đầu Địa Trung Hải sáng bóng của ông ấy còn tỏa ra ‘ánh sáng của mười phương Chư Phật’, đạt tới cảnh giới sâu hơn.
Thư ký Lý sửng sốt, có chút không hiểu được suy nghĩ của xưởng trưởng, nhưng cũng không hỏi.
Lòng xưởng trưởng như đáy biển, còn khó đoán hơn cả suy nghĩ của phụ nữ.
Đường Niệm Niệm chậm rãi đạp xe quay về Đường Thôn, trên đường còn thấy rất nhiều cây ngải cứu, phơi nắng mấy ngày nên đã chuyển thành màu xanh biếc, cô hái rất nhiều, lúc về lại nhờ bà cụ Đường làm bánh ngải cứu ăn.
Vừa rồi cô đi chợ rau mua một miếng thịt ba chỉ to, còn có đậu phụ khô, trong nhà có cải chua và măng mùa đông, cô còn có đậu đỏ, có thể dùng làm hai loại nhân mặn và nhân ngọt.
Cũng không biết người bên quân đội có tới không, cô đang chờ!
Quân khu Thượng Hải.
Thẩm Kiêu vừa hoàn thành nhiệm vụ, đi báo cáo với chỉ huy quân đội, vẻ ngoài lạnh lùng như một tảng băng hình người, suốt cả chặng đường mắt chỉ nhìn thẳng, có mấy nữ binh xinh đẹp chào hỏi với anh, anh thậm chí còn không chớp mắt lấy một cái.
Những người khác hâm mộ vô cùng, lại có chút căm giận, Thẩm Kiêu đẹp trai, nhưng tính chó tới mức chó còn chịu không nổi, không biết những nữ binh đó làm sao, không nhận ra điểm tốt của bọn họ, cứ khăng khăng thích Thẩm Kiêu.
Hiện tại bọn họ chỉ hy vọng, Thẩm Kiêu mau chóng tìm được đối tượng, kết hôn rồi thì những nữ binh đó hẳn là sẽ hết hy vọng nhỉ?
Bọn họ cũng sẽ có cơ hội.
Quân trưởng đang nghe điện thoại, một giọng nói lớn phát ra từ khe hở của cánh cửa đang khép hờ.
“Tề Quốc Hoa của đại đội Đường Thôn nghi ngờ bị vị hôn thê cũ ác ý làm bị thương tới tàn phế? Tề Quốc Hoa này vô dụng như vậy sao? Một người phụ nữ cũng làm anh ta tàn phế được?”
Quân trưởng nhíu mày, mặc dù chưa từng nhìn thấy Tề Quốc Hoa nhưng ấn tượng rất tệ.
Ngay cả cô gái nhỏ cũng đánh không lại, tên đàn ông này còn làm lính gì nữa, lên chiến trường chỉ làm mất mặt tổ tiên!
“Thả rắn độc cắn? Người tên Đường Niệm Niệm này rất có bản lĩnh đẩy, nên tới tham gia quân ngũ của tôi, cái gì mà nhân phẩm không tốt, việc này vẫn chưa có kết luận, ai biết có phải con gái nhà người ta thả rắn hay không, mấy anh nói chỉ đang nghi ngờ, được rồi, tôi sẽ phái người đi điều tra chuyện này.
”.