"Ông nội của Đường Niệm Niệm từng giết tiểu quỷ tử?" Chu Kình bị khơi gợi hứng thú rồi.
Thảo nào cô gái xinh đẹp đó dám đối đầu trực diện với tên giết người bi3n thái, hóa ra là con cháu anh hùng!
Sắc mặt Tề Quốc Hoa thay đổi liên tục, trong lòng thầm thấy bực bội.
Vừa rồi anh ta cuống quá nên lỡ lời tiết lộ sự tích anh hùng của nhà họ Đường, tự dưng lại thành giúp con đi3m kia!
"Tôi cũng chỉ nghe phong thanh vậy thôi, chứ tình huống cụ thể thì tôi cũng không rõ."
Tề Quốc Hoa lấp li3m.
Chu Kình mỉm cười, nhưng ánh mắt lại nhiều chút khinh thường.
Anh ta từng tham gia vào công tác chính trị và tuyên giáo trong quân đội nên tự cảm thấy tư tưởng của anh lính này có vấn đề; anh ta cần được giác ngộ đúng đắn, chứ mấy cái mánh khóe của Tề Quốc Hoa có giấu ký đến mấy cũng không qua mắt anh ta được đâu.
"Vậy nghĩa là anh không thể đưa ra bất kỳ chứng cứ nào, chỉ dựa vào suy đoán của bản thân mà đã kết tội Đường Niệm Niệm, Tề Quốc Hoa, anh không xứng làm một người lính!"
Giọng nói của Thẩm Kiêu hết sức lạnh lùng, anh cứ tưởng Tề Quốc Hoa nắm chứng cứ gì nên phải cẩn thận chuẩn bị trước phòng tình huống xấu nhất xảy ra.
Nhưng tên khốn kiếp này lại làm anh thất vọng quá, muốn kết tội gia đình của Niệm Niệm nhà mình mà trong tay không có bất kỳ chứng cứ nào, đúng là vừa ngu vừa ác!
"Đâu có, những gì tôi nói đều là thật, tôi đảm bảo, tôi chưa bao giờ nói dối, tôi có thể lấy nhân cách của bản thân ra để thề!"
Giọng nói của Tề Quốc Hoa càng lúc càng lớn, trong lòng lại càng lúc càng hoảng, diễn biến câu chuyện hoàn toàn khác với những gì anh ta thiết tưởng.
Không phải mọi người nên bênh vực anh ta rồi lên án Đường Niệm Niệm sao?
Cái đám dân đen mà dám đối đầu với quân nhân khác gì con kiến đòi kiện củ khoai, sao chúng nó thắng được?
Nhưng ba người này lại ra sức bảo vệ Đường Niệm Niệm, câu nào cũng đang buộc tội, làm khó anh ta, nếu không phải thấy cả ba người này đều khá lạ mặt thì anh ta phải đặt câu hỏi liệu đối phương có bị Đường Niệm Niệm mua chuộc hay không đấy.
"Anh chưa bao giờ nói dối?" Thẩm Kiêu lạnh giọng hỏi lại.
"Vâng, tôi chưa bao giờ nói dối!"
Tề Quốc Hoa nghiến răng trả lời, tm anh ta đang đập thình thịch nhưng vẫn lớn giọng khẳng định.
Thẩm Kiêu cười khỉnh, anh cúi người xuống, cầm máy ghi âm từ dưới gầm bàn lên, sau đó lấy cuộn băng từ trong túi ra, nhét vào máy ghi âm, cuối cùng là nhấn nút phát.
Cuộn băng bắt đầu chạy, một loạt tiếng “xẹt xẹt...” vang lên giữa căn phòng yên tĩnh nghe vô cùng chói tai.
Mồ hôi lạnh trên trán Tề Quốc Hoa túa ra như tắm, anh ta thở gấp từng hồi, bàn tay bất giác siết chặt thành đấm, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Anh ta không biết Thẩm Kiêu định làm gì, nhưng trực giác nói cho anh ta biết nhất định không phải là việc có lợi cho bản thân.
Tề Quốc Hoa hít sâu một hơi, thầm an ủi mình, ngày thường anh ta làm việc rất cẩn thận, cũng không để ai nắm được điểm yếu gì của mình, cùng lắm thì lần này không thể kết tội Đường Niệm Niệm thôi, kết quả tồi tệ nhất cũng chỉ là về nhà làm ruộng.
Núi xanh vẫn còn thì lo gì không có củi đốt, anh ta vẫn còn cơ hội!
"Tề Quốc Hoa hả? À, tôi biết, anh ta là bạn cấp ba với tôi, ngồi ngay bàn trên tôi thôi, nhưng mà tôi với anh ta là bạn bình thường thôi chứ không thân.
Anh ta là kiểu người bụng nam mô miệng một bồ dao găm ấy, lòng dạ thâm sâu, còn kiểu hơi hám lợi nữa, tôi biết anh ta coi thường đám bạn xuất thân nông thôn như chúng tôi; mà anh ta còn giỏi nịnh hót nữa cơ, nên các thầy cô quý anh ta lắm.
Nói chung là kiểu người đấy thì cũng lăn lộn được, nghe nói anh ta nhập ngũ rồi, chậc chậc, bị cận thị mà cũng vào bộ đội được thì cũng lạ thật!"
Giọng nói của một người đàn ông xuất hiện trong máy ghi âm, người đó nói giọng địa phương vùng Chư Thành, do Chu Kình và Ngụy Chương Trình Thành đều nghe hiểu nên ánh mắt của họ khi nhìn Tề Quốc Hoa bắt đầu thay đổi, có thể thấy trong mắt cả hai một cơn giận đang ấp ủ.
Tề Quốc Hoa tái hết cả mặt, mồ hôi lạnh tí tách lăn khắp khuôn mặt.
Nhưng anh ta vẫn cố ra vẻ bình tĩnh, không thể tự dọa mình được.
"Tề Quốc Hoa hả, tôi nhớ chứ, bây giờ cậu ấy là quân nhân rồi, tôi cũng biết chuyện kiểm tra sức khỏe của quân đội rất lỏng lẻo mà, tại tôi cũng đi lính chứ sao.
Thị lực của tôi tốt hơn Tề Quốc Hoa nhiều, thằng khỉ đấy ngồi ở hàng sau còn không đọc được chữ trên bảng cơ mà!"
"Thị lực của Tề Quốc Hoa kém mà, các bạn trong lớp chúng tôi ai cũng biết chuyện này hết, cậu ta cũng thích cái trò mách lẻo sau lưng lắm nên giáo viên mới thích cậu ta đấy, lúc nào cũng xếp cho cậu ta ngồi bàn đầu.
Có thánh mới biết cậu ta làm sao mà vào quân đội được với hai con mắt cận thị đấy, há, chắc chắn là đi cửa sau rồi!"
"Chuyện này em là người biết rõ nhất đấy, bởi vì lúc đó em cũng đang kiểm tra thân thể cùng với Tề Quốc Hoa mà, em không cận thị nhưng ngặt cái lại mắc bệnh mù màu.
Ơ nhưng mà sếp nghe em nói, đến hồi đấy em mới biết hoa đỗ quyên không phải màu xám đấy...!À à vâng, em lỡ nói xa quá rồi, quay lại chuyện của Tề Quốc Hoa nào, cậu ta có trí nhớ khá tốt nên nhân lúc mấy người đang kiểm tra sức khỏe thì cậu ta đã nhớ hết hướng xoay của các ký hiệu trên bảng kiểm tra thị lực đấy.
Sếp hỏi sao em lại biết á, thì lúc đó em đứng ngay bên cạnh cậu ta mà, em tận mắt nhìn thấy luôn!"
......
Mười tám người xuất hiện trong đoạn ghi âm bao gồm cả nam lẫn nữ, tất cả đều là bạn học hồi cấp ba của Tề Quốc Hoa, hôm qua Thẩm Kiêu đã đến Chư Thành, việc đầu tiên anh làm sau khi đến trường cấp ba của Tề Quốc Hoa là tìm danh sách bạn học cùng lớp với anh ta cũng như địa chỉ nhà của họ, nhưng có người đã rời khỏi Chư Thành nên anh chỉ tìm được mười tám người này.
Vốn dĩ anh muốn tìm ra những việc làm xấu của Tề Quốc Hoa khi còn đi học, để chứng minh người này là người có tính cách rất tệ hại, nhưng kết quả thu được lại khiến anh vô cùng ngạc nhiên.
Tề Quốc Hoa cố tình lừa dối để vượt qua bài kiểm tra sức khỏe, trà trộn vào quân đội, kẻ có hành vi đáng ngờ như vậy thì những gì anh ta nói ra cũng không đáng tin.
"Tôi không quen đám người này, bọn nó đang nói dối đấy, mắt của tôi khỏe lắm, chẳng qua bị rắn cắn xong thì nó mới kém thôi!"
Tề Quốc Hoa vẫn cứng miệng, nhưng mồ hôi lạnh trên mặt đã tiết lộ sự hoảng loạn của anh ta.
Ngụy Chương Trình và Chu Kình cũng không thèm che lấp sự khinh thường của mình nữa, may mà bọn họ phát hiện kịp thời, nếu không lỡ mà phải làm nhiệm vụ chung với kẻ có tính tiểu nhân như này thì ai chịu trách nhiệm cho nổi?
Ai dám đảm bảo Tề Quốc Hoa không bày mưu đặt kế sau lưng đồng đội?.