Người vây xem xung quanh đều cảm thấy Thẩm Kiêu có hơi không biết tốt xấu.
Đây chính là thiên kim nhà họ Chu đấy, chỉ cần cưới cô ta, có thể bỏ qua ba mươi năm phấn đấu, nếu là bọn họ chắc chắn sẽ đồng ý.
Huống chi Chu Tư Khiết lại xinh đẹp, dịu dàng phóng khoáng, thông minh biết lễ nghĩa, còn là con nhà thượng lưu, không một người đàn ông nào từ chối.
“Cô nghe không hiểu tiếng người sao? Thiếu đàn ông thì đi tìm chó làm chồng đi!”
Thẩm Kiêu phát cáu, mẹ nó ai cũng không hiểu tiếng người, anh ghét nhất là phải nói lại.
Hơn nữa Thẩm Kiêu đang tức giận nên nói chuyện cũng độc miệng hơn cả thường ngày, hoàn toàn không quan tâm tới thân phận của đối phương, thuộc tính thương hoa tiếc ngọc, chỉ khi nào đối mặt với Đường Niệm Niệm, anh mới có.
“Hít! ”
Mọi người vây xem đều hít một hơi lạnh, càng hiểu biết về Thẩm Kiêu hơn.
Tên nhóc này thật độc mà!
Mặt mày Chu Tư Khiết trắng bệch, mặc dù lòng dạ cô ta thâm sâu, nhưng cũng không chặn được tính công kích trong lời nói sắc bén của Thẩm Kiêu, hơn nữa cô ta cũng không phải là không tìm được bạn trai, cần gì phải ở đây bị Thẩm Kiêu sỉ nhục!
“Thẩm Kiêu, coi như tôi mắt mù, sau này anh chắc chắn sẽ hối hận!”
Chu Tư Khiết dậm chân, nước mắt lưng tròng chạy đi.
Nhưng chạy chưa được bao xa, nước mắt trong mắt cô ta đã biến mất, khuôn mặt dịu dàng cũng vặn vẹo đi, ánh mắt độc ác, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thẩm Kiêu, Đường Niệm Niệm, các người đều đáng chết!”
Nếu Thẩm Kiêu đã không chịu hợp tác, vậy cô ta lại đi tìm bạn trai khác, vẫn còn rất nhiều người đàn ông lợi hại hơn cả Thẩm Kiêu.
Cô ta cần phải nhân lúc ông còn sống, tìm một người chồng tốt cho mình, cháu gái của một Chu Hồng Xương còn sống có giá trị cao hơn so với cháu gái của Chu Hồng Xương đã chết.
Thẩm Kiêu lạnh lùng nhìn sang đám người vây xem, mọi người đều ớn lạnh, nhanh chóng gục đầu tản đi.
Đường Niệm Niệm nhìn theo bóng lưng Chu Tư Khiết rời đi, bảo Thẩm Kiêu về ký túc xá trước, cô đi xử lý chút việc.
“Thu dọn xong, anh tới nhà khách tìm em.
”
Thẩm Kiêu đoán ra cô muốn làm gì, cũng không ngăn cản, cho dù Đường Niệm Niệm có chọc thủng trời, anh cũng sẽ giúp cô vá lại.
Chỉ cần Đường Niệm Niệm vui là được.
Đường Niệm Niệm tách ra khỏi Thẩm Kiêu, cô đuổi theo hướng Chu Tư Khiết rời đi, cô sẽ không để bất kỳ nhân tố có khả năng gây ra nguy hiểm nào được tồn tại, nếu phát hiện, phải bóp ch ết ngay từ trong trứng nước.
Mặc dù Chu Tư Khiết là phụ nữ, nhưng nếu cô ta nghe theo lời ông cụ Chu, tới cướp Thẩm Kiêu nhà cô, vậy đừng trách cô không khách khí.
Đường Niệm Niệm đuổi kịp Chu Tư Khiết ở ký túc xá của đoàn văn công, người phụ nữ này đang gọi điện thoại.
“Ông ơi, Thẩm Kiêu quá ngu, anh ta không xứng với cháu, cháu muốn gả cho con trai của Minh Chấn Hưng, ông giới thiệu giúp cháu đi!”
Chu Tư Khiết bình tĩnh nói chuyện quan trọng cả đời mình giống như chuyện cơm ngày ba bữa.
Cô ta đã suy nghĩ kỹ càng, so với việc gả cho Thẩm Kiêu, không bằng gả cho con trai của Minh Chấn Hưng, mặc dù gia thế của Minh Chấn Hưng không bằng nhà họ Chu, nhưng đang ở thời kỳ phát triển, hơn nữa con trai của Minh Chấn Hưng lại thật thà và chững chạc, chắc hẳn sẽ là một người chồng tốt.
Chu Tư Khiết đương nhiên không hề thích con trai của Minh Chấn Hưng, cô ta chỉ muốn đặt cược.
Minh Chấn Hưng vẫn còn trẻ, sau này chắc chắn sẽ được thăng chức, thậm chí vào Bắc Kinh, đến lúc đó cô ta cũng có thể đi theo quay về Bắc Kinh, tiếp tục vinh quang trước kia.
Hơn nữa Chu Tư Khiết còn muốn mượn quyền thế của Minh Chấn Hưng để chèn ép Thẩm Kiêu, báo mối thù hôm nay.
Đường Niệm Niệm vừa nghe đã biết con khốn này muốn bàn mưu tính kế gì, hừ, nghĩ đẹp đấy!
Chu Tư Khiết cúp máy, cũng không quay về ký túc xá mà ra ngoài dạo phố, càng hợp ý Đường Niệm Niệm, cô lặng lẽ đi theo phía sau Chu Tư Khiết.
Lúc này Minh Chấn Hưng cũng nhận được điện thoại từ Chu Hồng Xương, không biết phải nói Chu Hồng Xương già nên hồ đồ, hay là ông ta không còn nhiều thời gian nên mới sốt ruột, vì vậy sau khi cháu gái gọi điện tới, còn chưa đầy mười lăm phút đã gọi điện sang đây, thẳng thừng nói ra suy nghĩ liên hôn.
Minh Chấn Hưng vừa uống một ngụm trà, suýt chút nữa đã sặc chết, ông ấy không thể nào ngờ được, ông già này lại đánh ý đồ lên đầu con trai ông ấy.
“Lão lãnh đạo, không phải đang bàn bạc với Thẩm Kiêu sao? Con trai tôi rất vụng về, không xứng với cháu gái ông đâu.
”
Trong lòng Minh Chấn Hưng chửi cha mắng mẹ, nhưng ngoài mặt vẫn phải cung kính.
“Tư Khiết vừa nói với tôi, thật ra con bé không thích Thẩm Kiêu, lại có ấn tượng rất tốt với con trai cậu, cũng do tôi hồ đồ, không hiểu rõ đã mai mối bậy bạ, may mắn vẫn chưa thành, Chấn Hưng, sức khỏe của tôi bây giờ ngày càng yếu đi, điều vướng bận duy nhất chính là hôn sự của Tư Khiết, tôi muốn được nhìn thấy Tư Khiết kết hôn trước khi buông xuôi, cậu giúp tôi đi!”
Chu Hồng Xương hiếm khi thể hiện mềm yếu, giọng nói khàn đặc yếu ớt, còn không ngừng ho khan, giống như có thể tắt thở bất cứ lúc nào.
Trong lòng Minh Chấn Hưng cũng không hề dễ chịu, dù sao ông ấy cũng từng đi theo lãnh đạo, nhưng chuyện liên quan tới con trai ruột ông ấy, ông ấy không thể nào chọn sai được.
Hơn nữa nếu ông ấy dám bán con trai đi, vợ chắc chắn sẽ không tha cho ông ấy, tối nào cũng bắt ông ấy phải ngủ sô pha.
“Lãnh đạo, chuyện hôn nhân trọng đại không phải việc nhỏ, tôi phải bàn chuyện này với vợ tôi, sức khỏe ông chắc chắn sẽ không sao cả, không chừng ngày mai là tốt lên đấy!”
Minh Chấn Hưng nói năng lậm lờ, sống chết không chịu trả lời câu hỏi này.
Chu Hồng Xương cũng không muốn ép quá, bảo ông ấy về thương lượng với vợ, ba ngày sau trả lời ông ta.
“Chấn Hưng à, tôi thật sự không thể chờ nổi, mong cậu hãy thông cảm cho ông già gần đất xa trời tôi đây, làm ơn!”
Ông cụ Chu lại chơi bài tình nghĩa, khiến trong lòng Minh Chấn Hưng khó chịu hơn cả nuốt phải ruồi bọ, sau khi cúp máy, uống một hơi ba ly trà nhưng vẫn không nguôi giận.
Ông ấy cũng muốn mắng một trận thật đã giống như Thẩm Kiêu, nhưng ông ấy không dám.
Chu Hồng Xương còn sống, có thể dễ dàng gây khó dễ cho ông ấy, ông ấy không thể hành động theo cảm tính.
Kéo dài đi, ông cụ này cùng lắm chỉ sống thêm được nửa năm!
Minh Chấn Hưng dự định sẽ kéo dài, còn định bảo con trai cứ ra ngoài chấp hành nhiệm vụ trong suốt khoảng thời gian này, không thể để Chu Tư Khiết có cơ hội.
Minh Chấn Hưng hờn dỗi một hồi, chuẩn bị về nhà xả hơi với vợ thì tiếng chuông điện thoại reo lên dồn dập, Minh Chấn Hưng tức giận nghe máy: “A lô, tôi là Minh Chấn Hưng!”
“Lãnh đạo, Chu Tư Khiết trúng độc, đang cấp cứu ở bệnh viện!”.