Xuyên Sách Thành Pháo Hôi Chống Lại Mệnh Xui Xẻo FULL


Động tĩnh ở nhà họ Thẩm không nhỏ, hàng xóm xung quanh đã sớm chạy ra hóng náo nhiệt rồi, bây giờ là giờ cơm trưa, mọi người đều đang bưng bát, vừa ăn cơm vừa hóng chuyện, Đường Niệm Niệm gào lên như vậy, người trốn trong sân cũng chạy ra.

Hắt nước bẩn vào bài vị?
Vợ cũ đã mất của nhà họ Thẩm ngày ngày vào trong giấc mơ của con trai khóc than?
Người vợ sau của Thẩm Chí Viễn trông có vẻ rất hiền lành, thế mà lại làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy?
Thẩm Chí Viễn tức tới trợn trừng mắt, nhịn đau bò dậy, muốn kéo Đường Niệm Niệm vào sân dạy dỗ, không thể để con nhỏ này rêu rao bừa bãi bên ngoài, phá hỏng danh tiếng của ông ta.

“Thẩm Kiêu, nếu mẹ chúng ta biết, sau khi bà ấy mất, người chị gái khẩu phật tâm xà đó của bà ấy ngày ngày ngược đãi anh, còn cố ý ném anh vào rừng cho sói ăn, mẹ chúng ta chắc chắn sẽ không tha cho người đàn bà độc ác này!”
Đường Niệm Niệm càng nói to, cái gì mà chuyện xấu trong nhà không bêu rếu ra ngoài, đều là rắm chó!
Cô cứ muốn bêu rếu ra, để cả thủ đô đều biết chuyện tốt do đôi cẩu nam nữ Phó Bạch Lan và Thẩm Chí Viễn làm.

Hàng xóm hít một ngụm khí lạnh, Thẩm Kiêu thế mà lại bị mẹ kế vứt bỏ?
Chẳng trách có mấy năm không ở nhà, nhà họ Thẩm nói là đến phương nam ở nhà họ hàng, Phó Bạch Lan này cũng thâm thật!
“Im miệng!”
Thẩm Chí Viễn cà nhắc xông tới, ánh mắt ngập tràn sát ý, bây giờ ông ta hận không thể bóp ch ết Đường Niệm Niệm, nhưng ông ta bị Thẩm Kiêu ngăn lại.

Thẩm Kiêu chỉ dùng một tay đã khống chế được ông ta rồi.

“Đừng làm ồn Niệm Niệm nói chuyện!”
Thẩm Kiêu lạnh giọng cảnh cáo.

Khi Niệm Niệm nói chuyện, không thích bị người khác quấy rầy.

“Súc sinh, tao và mẹ mày vất vả nuôi lớn mày, mày lại thông đồng với người ngoài, ở bên ngoài hủy hoại danh tiếng của tao và mẹ này, mày báo đáp ơn dưỡng dục của tao như vậy sao?”
Tiếng quát của Thẩm Chí Viễn truyền khắp cả con ngõ, ai cũng có thể nghe thấy.

Hàng xóm lại rối bời, nghe lời của Thẩm Chí Viễn nói, hình như có ẩn tình khác, khoan vội đứng về phe ai, nghe ngóng thêm thử.

“Ông còn có mặt mũi nào nói lời này? Thẩm Kiêu bị vứt trong núi là thật nhỉ? Suýt chút bị sói hoang ăn thịt là thật nhỉ? Nếu không phải ông tôi cứu anh ấy, Thẩm Kiêu đã sớm biến thành mớ xương rồi, tới bây giờ ông còn muốn bảo vệ người đàn bà độc ác Phó Bạch Lan này, uổng cho ông làm chồng, làm cha, ông không xứng làm cha của Thẩm Kiêu, càng không xứng làm cha chồng của tôi!”
Đường Niệm Niệm chống nạnh, chửi gã đàn ông cặn bã này mất hết mặt mũi.

“Thẩm Bằng còn đặc biệt chạy tới Thượng Hải, ra oai trước mặt Thẩm Kiêu, nói anh ta chính là con trai ruột của ông và người đàn bà ác độc Phó Bạch Lan này, các người đã sớm gian díu với nhau rồi, Thẩm Li cũng là con ruột của hai người, Thẩm Bằng còn nói, người mẹ chồng đáng thương đó của tôi sở dĩ khó sinh cũng là do Phó Bạch Lan tới bệnh viện giở trò, bởi vì trong bụng bà ta đã mang thai Thẩm Ưng, còn không gả tới bụng sẽ không che giấu được, đôi cẩu nam nữ các người, lễ nghĩa liêm sỉ đều mất hết, Thẩm Kiêu, loại giày rách này không xứng làm cha anh, đoạn tuyệt với ông ta!”
Giọng nói dõng dạc của Đường Niệm Niệm truyền xa mười dặm, những lời này đều do cô suy đoán.

Nhưng cô nắm chắc năm sáu phần, cái chết của Phó Thanh Lan chắc chắn có vấn đề.

Cậu Phó nói Phó Thanh Lan kiểm tra thai sản đều rất bình thường, không có lệch thai, cũng không có bất cứ chỗ nào không tốt, nhưng lại khó sinh, chắc chắn có người giở trò.

Thẩm Ưng chỉ nhỏ hơn Thẩm Kiêu một tuổi, nói chính xác là bảy tháng.

Phó Bạch Lan nói là sinh non, nhưng Thẩm Ưng sinh ra nặng bốn ký, nhà ai sinh non nặng bốn ký?
Đường Niệm Niệm đoán, Phó Bạch Lan và Thẩm Chí Viễn đã sớm gian díu với nhau, trong bụng còn có nghiệt chủng, sau ba tháng sẽ lộ bụng, người đàn bà độc ác này mới nghĩ cách loại bỏ Phó Thanh Lan, dọn chỗ cho mình.

Cho dù cô đoán sai cũng không sợ, đối phó loại cẩu nam nữ này, hắt chút nước bẩn cũng đáng.

Tiếng hít thở của hàng xóm nhấp nhô lên xuống, mọi người quên cả quản lý biểu cảm gương mặt, trên mặt mỗi người đều rất sốc, khó tin nhìn Thẩm Chí Viễn.

Thẩm Chí Viễn bình thường đạo mạo trang nghiêm, biểu hiện cực kỳ đường hoàng, không ngờ lại là loại người này.

Các hàng xóm đều không hoài nghi tính thật giả của những lời nói này, bởi vì Thẩm Chí Viễn đối tốt với anh em Thẩm Bằng, mọi người đều thấy rõ.

Ân cần với anh em Thẩm Bằng, lạnh nhạt với Thẩm Kiêu, ngay cả một gương mặt cười cũng không có, các hàng xóm đã sớm nghi ngờ rồi, bây giờ cuối cùng cũng có được xác nhận, họ liền tin chắc là vậy.

“Nói nhăng nói cuội, toàn là nói láo, chị Trương, gọi điện thoại cho công an, bắt người phụ nữ ăn nói lung tung này lại!”
Thẩm Chí Viễn vừa tức vừa sợ, quát vào nhà.

“Đây đây, gọi điện thoại cho ai?”
Chị Trương chậm chạp chạy ra, tỏ ra rất ngơ ngác, dù sao thì bà ấy làm việc trong nhà bếp, không biết gì hết.

“Gọi công an tới, cứ nói có người gây sự ở nhà tôi!”
Thẩm Chí Viễn bình tĩnh lại, ông ta không thể mất bình tĩnh, phải vững.

Chuyện của ông ta và Phó Bạch Lan, không có bất cứ chứng cứ nào, cho dù Đường Niệm Niệm nói rách họng cũng vô dụng.

“Ai gây sự? Tôi dạy dỗ người đó!”
Gương mặt ‘đôn hậu’ của chị Trương lập tức hiện lên phẫn nộ bất bình, cầm cái chổi ở góc tường lên, muốn đi dạy dỗ người ta, còn mắng mỏ nói: “Cái thứ gan to bằng trời, thế mà lại dám tới nhà họ Thẩm gây sự, ăn gan hùm mật gấu à? Bà đây quất chết nó!”
Thẩm Chí Viễn càng đau đầu, chị Trương quả thực nấu ăn rất ngon, nhưng đầu óc ngốc thật, phản ứng cũng chậm hơn ba nhịp so với người khác.

“Chị đi gọi điện thoại, đi ngay bây giờ!”
Thẩm Chí Viễn thiếu kiên nhẫn, ngữ khí cũng không thân thiện như bình thường.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui