“Nếu nó thấu suốt được một nửa em thì tốt rồi, Bạch Lan, những năm qua vất vả cho em rồi!”
Quả nhiên, lúc này Thẩm Chí Viễn chỉ cảm thấy Phó Bạch Lan thấu tình đạt lý, hiểu lòng người, nghịch tử Thẩm Kiêu vô lý vô cớ, không bằng súc sinh.
Phó Bạch Lan thầm đắc ý, ngoài miệng lại nói: “Em không cảm thấy vất vả, chỉ cần trong lòng anh có em, khổ mấy em cũng có thể chịu được.
”
“Bạch Lan…”
“Anh Viễn…”
Đôi uyên ương già này thâm tình nhìn nhau, càng ôm càng chặt, chỉ là cái hông của Thẩm Chí Viễn vô dụng, nếu không hai người này chắc chắn phải làm một hiệp trong phòng sách.
Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu không tới ở nhà nghỉ, nhà họ Phó có nhà ở thủ đô, là một căn tứ hợp viện, bình thường đều có người quét dọn, chỉ là chăn đệm không được phơi nắng, nhưng không sao, buổi tối họ đều ở trong không gian.
“Em hoài nghi cái chết của mẹ anh có liên quan tới Phó Bạch Lan, bắt buộc phải cắt đứt mối quan hệ này!”
Đường Niệm Niệm vốn dĩ chỉ suy đoán, nhưng từ biểu hiện của Thẩm Chí Viễn và Phó Bạch Lan, thực sự khiến người ta nghi ngờ.
Sắc mặt Thẩm Kiêu lạnh tanh, thực ra tình cảm anh dành cho mẹ không sâu đậm như thế, dù sao cũng chưa từng gặp mặt, hiểu biết của anh về mẹ đều qua lời kể của cậu.
Cậu nói mẹ dịu dàng lương thiện, là chị gái tốt nhất, cũng chắc chắn là người mẹ tốt nhất.
“Mẹ cháu đã may rất nhiều quần áo nhỏ, còn đan áo len nhỏ, chị ấy yêu cháu hơn bất cứ ai, nếu chị ấy còn sống, chị ấy chắc chắn là người mẹ tốt nhất trên đời này!” Phó Thanh Hàn nói như vậy.
Tình cảm của Thẩm Kiêu dành cho mẹ dần dần tích lũy qua từng lời kể của Phó Thanh Hàn.
Không chỉ một lần, anh từng nghĩ nếu mẹ còn sống, anh chắc chắn sẽ không bị vứt bỏ trong núi sâu, cũng sẽ không bị tụi Thẩm Bằng bắt nạt.
Cho nên anh hận Thẩm Chí Viễn, là người đàn ông này đã hủy hoại mẹ và tuổi thơ của anh.
Phó Bạch Lan đáng ghét thật, nhưng Thẩm Chí Viễn càng đáng ghét hơn.
Là người đàn ông này cho Phó Bạch Lan cơ hội, ông ta là nguồn gốc tội ác.
Còn có ông ngoại của anh.
Đường Niệm Niệm vỗ nhẹ lên vai anh, an ủi: “Khiến gia đình này xui xẻo chính là sự an ủi tốt nhất đối với mẹ anh!”
“Ừm!”
Thẩm Kiêu gật đầu.
Anh sẽ không thủ hạ lưu tình.
Trời tối, người trong thành phố đều ngủ, trong sân nhà họ Thẩm xuất hiện hai cái bóng đen, là Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu.
Nhà họ Thẩm đã tắt hết đèn, còn có tiếng ngáy của chị Trương.
Hai người đi vào phòng ngủ của Thẩm Chí Viễn, dùng thuốc mê cho đôi cẩu nam nữ này, không thể tỉnh lại trong vòng một tiếng được.
Chỗ Thẩm Ưng cũng dùng thuốc.
“Giường này là của hồi môn của mẹ anh.
” Thẩm Kiêu chỉ vào cái giường Thẩm Chí Viễn đang ngủ, nói.
Cậu nói với anh, đồ gia dụng nhà họ Thẩm dùng, chỉ cần là đồ có giá trị, đều là của hồi môn của mẹ anh.
Đường Niệm Niệm không nói hai lời, lấy cái giường gỗ trắc đi, Thẩm Chí Viễn và Phó Bạch Lan đều rơi xuống đất, ngay cả thảm cũng không lót.
Bàn trang điểm, bàn, ghế, rương…
Thẩm Kiêu chỉ một món, Đường Niệm Niệm sẽ lấy một món, rất nhanh đồ gia dụng trong phòng ngủ Thẩm Chí Viễn đều biến mất, căn phòng vốn có hơi chật chội trở nên trống không.
Họ xuống tầng hầm, bên trong có mấy cái rương, cũng đều là của hồi môn của Phó Thanh Lan, có tơ lụa, còn có trang sức và đồ trang trí, khi Phó Thanh Lan gả tới, hình thế vẫn chưa căng thẳng như thế, ông cụ Phó lại thẹn với con gái, của hồi môn cho không ít.
Đường Niệm Niệm lần lượt mở từng rương ra, kiểm tra xong liền thu hết lại.
Nhưng cái rương cuối cùng lại có hơi khác.
Bên trong không phải vàng bạc châu báu, mà là phiếu lương thực và tiền mặt, đựng nửa rương, còn có một quyển sổ.
Đường Niệm Niệm mở ra, bên trong ghi chép toàn là tên người, còn có các hạng mục, là Phó Bạch Lan ghi.
“Tháng X năm X, giới thiệu công việc ở nhà máy thép cho con trai nhà họ Trương, thu một nghìn tệ.
”
“Giới thiệu con gái nhà họ Vương đến bộ đội, thu một nghìn rưỡi.
”
“Giới thiệu con trai nhà họ Lý đến bộ đội, thu hai nghìn.
”
…
Trên cuốn sổ đều là hạng mục Phó Bạch Lan giúp người, phần lớn là giới thiệu tới bộ đội, phí thu không ít, tối thiểu một nghìn, chẳng trách gom được nửa rương tiền.
Đường Niệm Niệm kiểm kê một chút, hơn mười vạn.
Những năm qua, chắc chắn Phó Bạch Lan đã tiêu không ít, ít nhất đã giới thiệu hơn trăm người.
To gan thật!
Đường Niệm Niệm cười lạnh một tiếng, có cuốn sổ này, Thẩm Chí Viễn sắp xui xẻo rồi.
“Em đưa Thẩm Chí Viễn tới nông trường cải tạo, như thế nào?” Đường Niệm Niệm hỏi.
“Cực tốt.
”
Thẩm Kiêu mặt không cảm xúc, anh còn sẽ đến nông trường biếu quà lớn cho cha anh, để cha anh sống thoải mái hơn ở nông trường.
Đường Niệm Niệm cong môi, cô thích sự ngoan độc của Thẩm Kiêu.
Quá xứng với cô.
Thu hết tầng hầm, họ lại tới phòng sách, cũng lấy hết đồ gia dụng đáng tiền đi.
Đường Niệm Niệm thà không làm, đã làm thì phải làm tới nơi tới chốn, lấy hết đồ trong phòng Thẩm Ưng, ném cả nhà ba người họ trên đường ngay cổng lớn, lại thêm chút thuốc mê, đảm bảo trời sáng mới tỉnh.
Họ cũng không đi, tìm một chỗ kín đáo chui vào không gian ngủ, sau khi trời sáng sẽ xem trò hề của nhà họ Thẩm.
Trời sáng rồi.
Con ngõ ngày càng náo nhiệt, người đi học, người đi làm, người đi ăn sáng, người đổ ấm trà đêm…chen đầy người.
“Dô…ai ngủ bên ngoài vậy, đôi chân này trắng trẻo nhỉ!”
Một ông chú đi đổ ấm trà, nhìn thấy người nhà họ Thẩm đầu tiên, nhưng ông ấy chỉ nhìn chằm chằm cái đùi trắng nõn của Phó Bạch Lan, mắt không chớp một cái.
.