Đường Niệm Niệm ra khỏi phòng, hướng mắt nhìn ra bên ngoài, nhóm người Thẩm Ưng đang ở bên ngoài, cô cố ý lớn tiếng nói: “Tôi ra ngoài dạo một lát, chút nữa nếu người yêu của tôi có tỉnh dậy tìm tôi thì phiền cô nói với anh ấy một tiếng.
”
“Được, đồng chí!”
Lễ tân đồng ý.
Đám người Thẩm Ưng bên ngoài như mở cờ trong bụng, đây đúng là đang ngủ gật còn được đưa gối đầu mà, người đẹp một mình đi dạo phố, không phải đang chủ động đưa tới cửa sao.
Chu Tư Vũ nhìn gương mặt của Đường Niệm Niệm, liên tục ch ảy nước miếng, lúc nãy Thẩm Ưng không hề nói dối, đúng thật là thượng hạng, đây là lần đầu tiên anh ta thấy một người phụ nữ đẹp như vậy.
“Món ăn ngon hạng nhất kia vẫn nên để anh ăn trước cho, Thẩm Kiêu còn chưa xuất hiện mà!”
Chu Tư Vũ đang tự ảo tưởng mình sẽ tận hưởng bữa tiệc thịnh soạn này như thế nào.
Dù Thẩm Ưng và Chu Tư Văn rất bất mãn nhưng không dám phản bác.
Đường Niệm Niệm đã ra khỏi nhà nghỉ, hai tay đút trong túi quần, chậm rãi bước đi, còn cố ý đi tới chỗ hẻo lánh, rất hợp ý đám Chu Tư Vũ.
Cả đám đi theo cô đến một cái hẻm đen như mực, vài người đã có suy nghĩ dâm dục dâng tới não, hoàn toàn không nghĩ tới việc đêm hôm khuya khoắt tại sao Đường Niệm Niệm lại chọn đi vào cái hẻm đen như mực, bọn họ chỉ cảm thấy Đường Niệm Niệm đã đi đúng đường, chủ động tạo cơ hội cho bọn họ.
Đường Niệm Niệm đi vào hẻm, sau đó xoay người lại, nhìn vào nhóm người đó.
“Chu Tư Vũ? Chu Tư Văn? Thẩm Ưng?”
Đường Niệm Niệm lần lượt gọi tên ba người.
“Nếu cô đã biết rõ thân phận của bọn tôi thì ngoan ngoãn đi theo tôi, theo tôi sẽ được ăn ngon uống say, chắc chắn tốt hơn khi ở với Thẩm Kiêu nhiều!”
Chu Tư Vũ còn nghĩ mình đã nổi tiếng khắp nơi, vô cùng đắc ý.
Chu Tư Văn và Thẩm Ưng lại cảm thấy kì lạ ở đâu đó, nhưng cũng không nghĩ nhiều, dù sao bọn họ có tới mười mấy tên đàn ông, sao lại không đối phó được với một người phụ nữ cơ chứ?
Tiếng Đường Niệm Niệm cười lạnh vang lên, vọt tới trước mặt Chu Tư Vũ, động tác rất nhanh, tựa như tia chớp.
Chu Tư Vũ chỉ cảm thấy hoa mắt, đã thấy Đường Niệm Niệm xuất hiện ở trước mặt, anh ta còn chưa kịp phản ứng, trên mặt đã đau đớn.
“Biết Chu Tư Minh chết như nào không?”
Đường Niệm Niệm dùng một quyền đánh gục tên vô tích sự kia, sau đó vung một quyền đánh ngã Chu Tư Văn, những người khác chưa kịp phản kháng đã bị cô đánh ngã ra.
Từng cú đấm được vung ra, tốc độ ra quyền vừa nhanh vừa chuẩn.
Mười mấy tên đàn ông nằm trên mặt đất, hoảng sợ nhìn Đường Niệm Niệm, mấy ý nghĩ dâm dục đều biến mất hết.
“Cô đừng có làm loạn, tôi là người nhà họ Chu đó, nếu cô làm tôi bị thương, cô sẽ gặp xui xẻo!”
Chu Tư Vũ muốn dùng nhà họ Chu hù dọa người phụ nữ kia, nhưng Đường Niệm Niệm đã vung một đấm tới, còn đá thêm mấy cái.
“Lão già Chu Hồng Xương kia sắp chết rồi, anh chảnh chọe gì nữa!”
Trên tay Đường Niệm Niệm là roi da, đánh xuống đám người này, mỗi một roi đều đánh đến tróc da bong thịt, máu bắn tung tóe, cô còn bẻ cằm của mấy người này, dù đau thấu tim gan cũng không kêu được một tiếng nào.
Sau khi cô trút giận xong mới chịu dừng tay lại, đám người Chu Tư Vũ đã không còn hình người.
Thật ra Đường Niệm Niệm muốn đánh chết họ hơn, nhưng đây là Bắc Kinh, nếu hai cháu trai của nhà họ Chu chết trong hẻm, nhất định sẽ náo loạn, nghi ngờ sẽ rơi trên đầu cô và Thẩm Kiêu.
Vì vậy cô muốn sắp xếp một vở kịch.
Đường Niệm Niệm không phí bao nhiêu sức lực đã ép cung mấy người này nói ra chỗ bọn họ hay tụ tập, sau đó đánh ngất cả nhóm, đầu tiên bỏ vào trong không gian rồi đi tới chỗ đó.
Là một căn nhà cấp bốn rất bí mật, cũng là chỗ đám người Chu Tư Vũ làm loạn, không biết có bao nhiêu cô gái xinh như hoa bị mấy tên này chà đạp.
Đường Niệm Niệm thả bọn họ ra, còn đặt roi da dính máu ở bên cạnh, sau đó lại thả thêm vài ngọn nến đã cháy được một nửa, có cả vòng cổ và dây thừng, đặt thêm một vài dụng cụ vào.
Sau đó cô đút thuốc cho mấy người này.
Không lâu sau, nhiệt độ trong phòng đã tăng lên, mười mấy người điên cuồng gấp gáp đè lên nhau, giống như dã thú, trong không khí đều là mùi máu tươi, còn có cả mùi hỗn tạp hòa trộn vào nhau.
Hai tay Đường Niệm Niệm ôm ngực, lạnh lùng nhìn tất cả.
Cô đút cho họ không ít thuốc, người bình thường ăn vào sẽ làm đến kiệt sức, nhưng nhóm người Chu Tư Vũ quanh năm đều hoang dâm không biết ngừng, cơ thể sớm đã trống rỗng, dùng thuốc này với liều lượng lớn sẽ khiến bọn họ mất hết tinh lực mà chết.
Đến nửa đêm, người chết đầu tiên là Thẩm Ưng.
Sau đó là Chu Tư Vũ.
Sát theo đó là Chu Tư Văn.
Những người khác cũng lần lượt chết theo.
Hình ảnh lúc chết rất thảm, trên thân thể mỗi người đều không còn miếng da lành lặn nào, trên mặt đất dính đầy máu.
Đường Niệm Niệm phủi tay, xóa đi những dấu vết cô lưu lại, sau đó rời khỏi chỗ này.
Sau khi về đến nhà nghỉ, cô còn lên tiếng chào hỏi với lễ tân phục vụ, trong tay còn xách mấy hộp điểm tâm đặc sản ở Bắc Kinh.
“Mua chút điểm tâm về nhà tặng cho mọi người.
”
Đường Niệm Niệm cười giải thích, còn nhấc nhấc điểm tâm trong tay, là món ‘Tám miếng bánh’ nổi tiếng ở Bắc Kinh, là hàng tốt để đem đi tặng, cô còn mua cả bánh gạo rán, bánh Phục Linh, bánh Sachima, hai tay đều xách đầy ụ.
Người phục vụ vô cùng nhiệt tình, đề cử cho cô vài cửa hàng bánh ngọt nổi tiếng lâu đời: “Người bản địa chúng tôi cũng hay tới mua ở mấy cửa hàng này, tiết kiệm được tiền mà hương vị cũng khá ngon.
”
“Ngày mai tôi sẽ đi xem thử, cảm ơn cô nhé!”
Đường Niệm Niệm đồng ý sẽ đến đó mua đồ, nhân viên phục vụ cảm thấy mình có ích nên tâm trạng càng thêm nhiệt tình, cô ấy còn lấy giấy bút, cẩn thận vẽ một tấm bản đồ, vẽ cả những nơi phong cảnh lớn nhỏ ở Bắc Kinh, đều vẽ hết lên, không cảm thấy có chút phiền phức nào.
“Thật sự rất cảm ơn cô, cô là nhân viên phục vụ ưu tú nhất của nhân dân!”
Đường Niệm Niệm không tiếc tán dương, những lời này là cực hạn khi khen ai đó của thời này, dù có làm nghề gì, chỉ cần khen đối phương là gì gì đó ưu tú nhất của nhân dân, đối phương nhất định sẽ kích động đến mức nước mắt vương đầy khóe mắt, dù có xông pha vào khói lửa cũng không chối từ!
“Tôi sẽ tiếp tục nỗ lực, phục vụ cho nhân dân thật tốt!”
Tròng mắt của nhân viên phục vụ đỏ hoe, cô ấy nâng đầu ưỡn ngực, tâm trạng vô cùng sung mãn.
.