Xuyên Sách Thành Pháo Hôi Chống Lại Mệnh Xui Xẻo FULL


Anh ta lười giải thích, trực tiếp lấy hình ra để Phó Bạch Lan tự xem.

Phó Bạch Lan nhìn thấy tình trạng chết thảm hại của con trai út yêu dấu, bà ta té xỉu trong lòng Thẩm Bằng, qua hồi lâu sau mới tỉnh lại, cũng không nói gì, chỉ khóc.

“Mẹ, mẹ thử nghĩ cách đi, con còn không có chỗ ngủ tối nay.


Thẩm Bằng có hơi mất kiên nhẫn, đây tới bây giờ rồi mà mẹ anh ta chỉ biết khóc, khóc có lợi ích gì, mau nghĩ cách sắp xếp chỗ ở cho anh ta đi.

“Mẹ có cách nào chứ, mẹ bây giờ còn khổ hơn cả trâu bò.


Phó Bạch Lan khóc dữ dội hơn, không một đứa con nào nhờ cậy được, chẳng lẽ bà ta phải ở lại nông trường chờ chết sao?
“Con tới Thượng Hải tìm Phó Thanh Hàn, ông ấy mềm lòng nói không chừng sẽ thu nhận con và em gái con.


Cuối cùng Phó Bạch Lan cũng nghĩ ra cách, tên mặt lạnh sát tinh Thẩm Kiêu kia chắc chắn không được, bà ta còn nghi ngờ cái chết của con trai út có liên quan tới Thẩm Kiêu, nhưng Phó Thanh Hàn mềm lòng, chỉ cần đau khổ cầu xin, chắc sẽ ra tay giúp đỡ nhỉ?
Dù sao trước đây cũng là người một nhà, cho dù không phải là máu mủ, nhưng vẫn có chút tình thân nhỉ?
Thẩm Bằng chán nản rời khỏi nông trường, lúc anh ta đi, Phó Bạch Lan lại bị kêu đi làm việc, người mẹ đã từng không dính một giọt nước rửa chén, bây giờ lại bị kêu đi gánh phân, bước đi xiêu vẹo, nước phân nhiễu ra, bắn lên người mẹ anh ta.

Trong lòng anh ta vô cùng hụt hẫng nhưng không giúp được gì cả, chỉ đành uể oải rời đi, anh ta quyết định sẽ nghe theo lời mẹ anh ta, tới Thượng Hải tìm Phó Thanh Hàn.

Còn về Thẩm Ly, anh ta không định kêu cô ta đi cùng.

Dàn xếp cho một người chắc chắn dễ hơn hai người, một mình anh ta đầu nhập vào Phó Thanh Hàn sẽ có khả năng thành công cao hơn, trói buộc theo Thẩm Ly, nói không chừng Phó Thanh Hàn sẽ thấy phiền, không để ý tới anh ta nữa.

Tối nay, Thẩm Bằng ngủ trên ghế dài trong công viên, buổi tối của Bắc Kinh tháng Chín có hơi lạnh, anh ta cuộn tròn cả đêm, sáng sớm liền nghẹt mũi hắt xì, bị cảm lạnh.

Người ngủ bên ngoài còn có cả Thẩm Ly, Thẩm Chí Viễn đã nói chuyện với nhà chồng cô ta, khi cô ta rời đi còn không kịp mang một đồng nào, công việc cũng không còn, lại càng không có ai dám thu nhận cô ta.

Thẩm Chí Viễn cho người truyền đi tin gièm pha giữa Phó Bạch Lan và Lưu Tường, người trong thành đều biết hai người họ không biết xấu hổ gian díu với nhau, cũng biết Thẩm Bằng là Thẩm Ly là con của mối tình vụng trộm, ngay cả đứa trẻ đi ngang qua cũng phải phun nước miếng vào họ.

Thẩm Chí Viễn đã từng yêu thương Phó Bạch Lan bao nhiêu, bây giờ lại hận bấy nhiêu, ông ta còn vứt bỏ cả thể diện, một lòng muốn đẩy người phụ nữ này vào chỗ chết, còn có ba đứa con hoang của Phó Bạch Lan.

Ông ta đã về nhà, cảnh sát tới nhà thông báo tin Thẩm Ưng chết, Thẩm Chí Viễn vô cùng vui mừng, chỉ cảm thấy ông trời có mắt, ông ta không cần phải ra tay, con chó tạp chủng Thẩm Ưng đã tự tìm đường chết.

Nhưng Thẩm Chí Viễn vẫn chưa hết giận, so với nỗi tủi nhục khi bị cắm sừng ba mươi năm, còn phải nuôi dưỡng con hoang của tên đàn ông khốn khiếp kia hai mươi mấy năm trời, chỉ cái chết của Thẩm Ưng vẫn chưa đủ làm ông ta nguôi giận.

Anh em Thẩm Bằng và Thẩm Ly đã từng là con cưng của trời, mắt cao hơn đầu, kiêu căng ngạo mạn, bây giờ lại thành chó nhà có tang, thua cả ăn mày.

Mọi người đều không muốn đắc tội Thẩm Chí Viễn, cũng khinh thường thân thế của bọn họ, không một ai đồng ý giúp đỡ bọn họ, ngay cả một món canh nóng cũng không muốn cho.

Hai anh em lưu lạc trên đường phố mỗi người một nơi, tối ngủ trong công viên, ban ngày thì lang thang trên đường, đói thì tới tiệm cơm ăn cơm thừa, Thẩm Bằng không một xu dính túi, thậm chí không đủ tiền mua vé xe lửa tới Thượng Hải.

Người đã từng là thiếu gia như anh ta còn không biết cách bám xe[1].

[1] Bám xe: Đi xe lửa chui, không cần phải mua vé.

Đợi xe chạy thì dí theo phóng lên xe.

Ba ngày sau, Thẩm Ly chết.

Cái chết vô cùng nhục nhã, cảnh sát đã thông báo cho nhà chồng cũ của Thẩm Ly.

Quần áo trên thi thể Thẩm Ly bất chính, trên người có dấu vết xâm hại, hơn nữa không chỉ có một người, thi thể được phát hiện ở công viên, hiện vẫn chưa rõ tung tích hung thủ, có thể là những kẻ vô gia cư, hoặc cũng có thể là người nào đó, nhìn thấy Thẩm Ly chỉ có một mình thì sinh lòng ác ý, lại sợ Thẩm Ly báo án, nên dứt khoát một là không làm, còn nếu đã làm thì làm cho trót, giết cô ta chết.

Tro cốt của Thẩm Ly được chồng cũ của cô ta nhận đi, thậm chí còn không tìm tới nghĩa trang mà tùy tiện rải ngoài đường.

Thẩm Bằng không biết chuyện đó, anh ta đang ở ga xe lửa, chuẩn bị bám theo tàu tới Thượng Hải, lang thang mấy ngày nay, cuối cùng anh ta cũng biết cách bám tàu, không cần phải mua vé, cũng không cần thư giới thiệu, bám vào một chiếc xe lửa vào nam là có thể tới Thượng Hải.

Anh ta không thể lén vào ga tàu hỏa, rất nhiều lần đều bị phát hiện và đuổi ra ngoài, không còn cách nào khác, Thẩm Bằng chỉ đành đi tới một sườn đồi ở vùng ngoại ô, chỗ đó có một khúc cua, tàu hỏa đi ngang qua đó sẽ giảm tốc độ, đến lúc đó anh ta sẽ nhảy xuống, thuận lợi bám lên tàu.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Bằng bám tàu, vô cùng khẩn trương, anh ta leo lên trên sườn đồi, đợi hồi lâu, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng còi, còn có một luồng khói dày đặc, tàu hỏa tới, tốc độ từ từ giảm xuống.

Lòng bàn tay anh ta chảy mồ hôi, thậm chí bắt đầu choáng váng, chân cũng nhũn ra, xe lửa cuối cùng cũng tới gần, tốc độ càng ngày càng chậm, Thẩm Bằng nhẩm ‘một hai ba! Nhảy’, rồi nhắm mắt lại, nhảy bịch xuống.

Anh ta thành công nhảy lên đ ỉnh thùng xe, nhưng anh ta đứng không vững nên té ngã.

Còn lăn xuống dưới.

Khi lăn xuống, bản năng sinh tồn khiến Thẩm Bằng vươn tay, định nắm lấy thứ gì đó có thể chống đỡ, nhưng không tóm được thứ gì cả.

“Cứu tôi! ”
Thẩm Bằng tuyệt vọng kêu to, té ngã xuống dưới, lăn mãi tới tận dưới sườn núi, còn đập đầu vào một tảng đá lớn, rồi không còn phát ra âm thanh nào nữa.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui