Cậu bé khoảng chừng 15-16 tuổi, há to miệng, ánh mắt kinh ngạc, nhìn Đường Niệm Niệm giống như đang nhìn thần tiên.
“Chị là Lữ Tứ Nương[1] sao?”
[1] Lữ Tứ Nương: một nhân vật huyền thoại vào đầu triều đại nhà Thanh của Trung Quốc.
Một trong tám anh hùng của Giang Nam.
Cậu bé biết nói tiếng Trung, còn nói rất chuẩn, cuối cùng cậu ta cũng lấy lại tinh thần, nhoài nửa người ra khỏi cửa sổ, lớn tiếng trò chuyện với Đường Niệm Niệm.
Vừa rồi cậu ta tận mắt nhìn thấy cô gái xinh đẹp này dùng một loại vũ khí thần kỳ, b ắn ra ba viên ám khí, tiêu diệt người đàn ông kia, đây chắc chắn là công phu phi hoa trích diệp thần kỳ.
Cậu bé vừa xem xong [Tam nữ hiệp giang hồ], người cậu bé sùng bái nhất chính là Lữ Tứ Nương, đặc biệt là thần kỹ phi hoa trích diệp tuyệt vời của nàng, khiến cậu bé nằm mơ cũng muốn học, ngày nào cũng nói muốn bái sư học nghệ.
Cậu ta muốn học!
Cậu ta muốn bái cô gái xinh đẹp này làm sư phụ, học công phu Hoa Hạ!
Quả nhiên tới Thượng Hải là đúng đắn, chỉ trong đất liền mới có cao nhân thật sự!
Đường Niệm Niệm giật giật khóe miệng, lòi đâu ra đứa nhỏ ngốc này đây?
“Không phải!”
Đường Niệm Niệm phủ nhận, cô cũng muốn có được thần kỹ vượt nóc băng tường của Lữ Tứ Nương, nhưng cô thật sự không có.
Nếu cô lợi hại bằng một nửa của Lữ Tứ Nương, cô nhất định còn kiêu ngạo hơn cả bây giờ, dựng trời xây đất, sáng lập cả thiên hạ!
Điều chính là hoành hành ngang ngược, muốn làm gì thì làm!
“Sư phụ, em là Emir, em chính là đồ đệ yêu dấu của chị!”
Emir lo lắng, sợ Đường Niệm Niệm đi rồi sẽ không thể tìm thấy, dẫm lên cửa sổ định nhảy xuống, khiến Đường Niệm Niệm sợ hãi phải đứng lại.
Cô không quan tâm sống chết của cậu bé ngoại quốc này, nhưng những người nước ngoài có thể sống ở đây đều phải có thân phận đặc biệt, nếu chết chắc chắn sẽ xảy ra phiền phức, cô ngại phiền.
“Emir, con đang làm gì vậy?”
Một giọng nữ cao vang lên, là kiểu có thể đánh thẳng vào sâu trong linh hồn, sau đó vang lên một tiếng tát giòn tan, Emir bị túm cổ áo, ăn một cái tát giòn tan vào mông.
Một người phụ nữ xinh đẹp tóc vàng mắt xanh nhoài ra cửa sổ, mỉm cười dịu dàng với Đường Niệm Niệm, sau đó kéo con trai vào phòng dạy dỗ.
“Mẹ ơi, con gặp được sư phụ rồi, cô ấy là Lữ Tứ Nương, cô ấy sẽ dạy cho con võ công của Hoa Hạ, mẹ đừng nắm cổ áo con, con đã nói rất nhiều lần rồi, con đã mười lăm tuổi, không còn là trẻ nhỏ nữa, làm ơn hãy tôn trọng con một chút!”
Emir lý luận với mẹ mình bằng tiếng Anh, nhưng cho dù là ở nước nào đi nữa thì quyền lực của mẹ vẫn luôn là tối cao.
“Đây là Hoa Hạ, dù mẹ có đánh nát mông con cũng không có cảnh sát tới nhà, mẹ cũng đã nói với con rất nhiều lần rồi, Lữ Tứ Nương là nhân vật hư cấu, trên đời này không có võ công bay tới bay lui, chính người Họa Hạ cũng nói đó là giả, tên ngốc như con còn tin? Sau này còn nhảy xuống lầu thì mẹ đánh nát mông con!”
“Mẹ ơi, sư phụ con biết phi hoa trích diệp, mẹ có biết phi hoa trích diệp không? Chính là hái một miếng lá rồi bắn vút đi, cắt đứt cổ người ta! A! Mẹ ơi, đừng đánh mông con nữa, con sẽ rất tức giận! ”
Tiếng kêu gào thảm thiết của Emir truyền khắp ngõ hẻm, mẹ cậu ta rõ ràng không tin lời cậu ta nói, ra tay rất tàn nhẫn.
Đường Niệm Niệm nhếch khóe miệng, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng rời đi.
Quả nhiên cho dù ai sau khi trở thành mẹ, tính tình, sức lực và giọng nói đều tăng lên.
Sau này nếu cô trở thành mẹ, nhất định cũng không nương tay mà dạy dỗ nhóc con, con ngoan sinh ra từ roi vọt, đây là chân lý đã được tổ tiên chứng minh từ mấy ngàn năm trước, cần phải nghe theo.
Ngày đầu tiên chuyển đến nhà mới của Đường Niệm Niệm, đúng là xuất sắc, cô thu dọn tất cả album ảnh trên gác mái vào hộp rồi cất vào trong không gian.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Niệm Niệm ăn sáng trong không gian, chuẩn bị đi tìm chủ nhiệm Giải, hỏi xem suất tới hội chợ quảng giao đã được phát ra hay chưa.
Vẫn còn hơn một tháng nữa mới tới hội chợ quảng giao, phải mau chóng hoàn tất.
Tám giờ rưỡi sáng, Đường Niệm Niệm chuẩn bị ra ngoài, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Emir đang lảng vảng ngoài cửa, lúc nhìn thấy cô, hai mắt cậu ta sáng rực lên, vui vẻ kêu: “Sư phụ!”
“Tôi không phải sư phụ của cậu!”
Đường Niệm Niệm có hơi cạn lời, cô không quen cậu nhóc này.
“Sư phụ, em nhất định là kỳ tài thần đồng võ thuật, chị sờ thử xương cốt em đi, có phải là thiên phú bẩm sinh ngàn năm khó thấy không? Chỉ cần chị nhận em, lại đả thông hai mạch nhâm đốc cho em, em chắc chắn sẽ là cao thủ đệ nhất thiên hạ!”
Emir chặn Đường Niệm Niệm lại, kích động quảng bá bản thân.
Đường Niệm Niệm dở khóc dở cười, trước mắt không biết cậu nhóc này có phải là kỳ tài võ thuật hay không, nhưng da mặt đúng là rất dày.
Cũng có chấp niệm dữ dội với võ thuật, hiếm thấy một người nước ngoài như cậu mà còn biết hai mạch nhâm đốc.
“Sư phụ, em tên Emir, năm nay mười lăm tuổi, có phải hơn lớn tuổi không? Nhưng không sao cả, em có thiên phú bẩm sinh, em luyện một năm còn lợi hại hơn cả người khác luyện mười năm, chị nhận em đi, xin chị đấy!”
Emir chắp tay trước ngực, năn nỉ, dáng người cậu ta rất cao, gần một mét tám.
, vẻ mặt trông như chó mặt xệ to bự.
“Sao cậu biết Lữ Tứ Nương?”
Đường Niệm Niệm khá tò mò, cô nhớ tiểu thuyết Lương Vũ Sinh tới khoảng thập niên 80 mới được chuyển tới đất liền mà?
Chẳng lẽ cô nhớ nhầm?
Năm trước gia đình em đều ở Hương Giang, năm nay bố em chuyển công tác tới đây.
” Emir giải thích.
Cha cậu ta là nhà ngoại giao tại lãnh sự quán Hoa Kỳ ở Thượng Hải, trước kia nhận chức ở Hương Giang, Emir sống ở Hương Giang được bảy tám năm, thế nên mới nói tiếng Trung lưu loát như thế.
“Lữ Tứ Nương là nhân vật hư cấu, cậu chỉ đang đọc tiểu thuyết chứ không phải sự thật.
”
Đường Niệm Niệm nghiêm túc giải thích, đứa nhóc ngốc này bị tiểu thuyết tẩy não rồi.
“Vậy chị biết phi hoa trích diệp không?”
Vẻ mặt của Emir vô cùng nghiêm túc, trực giác của cậu ta mách bảo sư phụ chắc chắn biết.
Bởi vì ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Đường Niệm Niệm, cậu ta đã có cảm giác cô rất giống với Lữ Tứ Nương, giống hệt với miêu tả trong sách.
.