Ông ta gọi điện cho các ban ngành liên quan, cử hai nhân viên công tác đó đi công tác ở cơ sở cực khổ nhất.
Nếu bọn họ luôn miệng nói muốn kham khổ mộc mạc thì cứ thỏa mãn cho bọn họ vậy.
Phải làm ở cơ sở đó ít nhất tròn ba năm, còn phải biểu hiện xuất sắc, nếu không thì cứ làm ở cơ sở đó đến lúc về hưu đi.
Hai nhân viên công tác còn chưa ngồi nóng mông, đã được cơ sở báo lại, bọn họ còn biết đó là thôn sơn gian khổ nhất ở Chư Thành, trái tim cũng trở nên lạnh buốt, cái thôn rách đó gà không thèm ỉa, chim không thèm đẻ trứng, xe cũng chẳng đi được, bọn họ đi tới chỗ đó chẳng khác nào đi tới tháp cổ ở thời cổ đại cả, đó là cuộc sống của con người à?
Hai người họ không ngừng hối hận, nhưng đã trễ, Hùng Sở Sở cứng rắn ra lệnh, trong ba ngày nhất định phải tới cơ sở, nếu không sẽ dựa theo quy tắc xử trí.
Sau khi thư ký đến Đường Thôn, rất nhanh đã hòa mình với người trong thôn, trong công việc cũng vô cùng tôn trọng Đường Niệm Niệm, mọi chuyện đều nghe theo cô, rất ít khi phát biểu ý kiến, Đường Niệm Niệm vô cùng hài lòng với anh ấy.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Thượng Quan Tĩnh gọi điện đến: “Ngày mai tôi và ngài Carl, ngài Louis sẽ ghé qua, ngoài ra còn có thêm vài doanh nghiệp nước ngoài, ngoại trừ tôi và phiên dịch đi theo, có tám doanh nghiệp nước ngoài, bọn họ đều cảm thấy hứng thú với sản phẩm của cô.
”
“Phải sắp xếp chỗ ở lại sao?”
Đường Niệm Niệm hỏi.
Cô chỉ sắp xếp phòng cho Carl và Louis, không ngờ sẽ có nhiều người như vậy.
“Tạm thời không cần, chỉ tham quan một ngày, nếu muốn dừng chân thì sẽ quay lại huyện thành.
” Thượng Quan Tĩnh cười nói.
“Vậy được, ngày mai gặp.
”
Đường Niệm Niệm cúp điện thoại, đi nói chuyện này với đại đội trưởng.
Đại đội trưởng đi tới văn phòng đại đội, dùng loa báo cho tất cả người trong thôn: “Loa loa loa, báo khẩn cấp, ngày mai lãnh đạo và khách nước ngoài đến thôn chúng ta tham quan, các nhà các hộ vệ sinh cho tốt, phân gà phân heo phải dùng xẻng dọn sạch, phân chó trong thôn cũng phải xúc đi, mẹ chồng nàng dâu nào có mâu thuẫn cũng phải kìm lại cho tôi, nếu ngày mai ai dám ném đi mặt mũi của Đường Thôn, đừng trách ông đây không khách khí!”
Trong thôn đột nhiên vỡ tổ.
“Người phương Tây sắp tới thật sao? Loại người mắt xanh tóc vàng, còn ăn thịt sống nữa!”
“Mấy đứa nhỏ trong nhà đừng để ra khỏi cửa, đừng cho người phương Tây nhìn thấy!”
Phản ứng của người trong thôn đều không khác nhau mấy, vừa hưng phấn lại vừa hồi hộp, còn có chút sợ hãi, lo người phương Tây sẽ ăn thịt trẻ con.
Bọn họ đã từng nghe người lớn kể truyền thuyết người phương Tây ăn thịt trẻ con, quá là dọa người.
Những ngày này, người Đường Thôn đều đặc biệt chịu khó, từng nhà đều làm vệ sinh, mỗi nhà đều dọn đến sạch sẽ sáng sủa, không nhiễm một hạt bụi, trẻ con bình thường luôn thò lò nước mũi cũng được người lớn lau đi sạch sẽ, còn được đổi sang quần áo tốt nhất, trạng thái tinh thần rất sung mãn để chào đón lãnh đạo và khách nước ngoài.
Sáng sớm ngày hôm sau, người trong thôn đúng giờ thức dậy, người đi làm thì đi làm, làm ruộng thì làm ruộng, giống như bình thường, còn có mấy người phụ nữ trung niên, xách một thùng quần áo, đi tới bên bờ sông ở cửa thôn giặt giũ.
Thật ra trước kia các cô không có đi giặt quần áo sớm như vậy, nhưng Đường Niệm Niệm yêu cầu, nói muốn thể hiện được hơi thở cuộc sống sông nước của vùng Giang Nam.
Người dân trong thôn không hiểu vì sao lại gọi là hơi thở cuộc sống, nhưng bọn họ vẫn nghe theo.
Khoảng chín giờ, có vài chiếc xe hơi nhỏ lái tới cửa thôn, bụi đất tung bay.
Những người phụ nữ bên sông, những người đàn ông trong ruộng, đều như bị điên, vung cuốc lên cao, mồ hôi chảy vào bùn đất, người phụ nữ bên sông thì đập chày gỗ kêu tới bạch bạch, bọt nước trong veo văng tứ tung, bắn tung tóe lên trên mặt đang chảy đầy mồ hôi của những người phụ nữ.
Âm thanh tiếng nước, tiếng đào đất, còn có cả tiếng nói đùa của những người phụ nữ trung niên, vào một buổi sáng sớm mùa hè, tất cả hòa quyện vào nhau tạo thành một khúc nhạc Giang Nam đặc biệt.
Còn một đoạn nữa mới tới thôn, Carl và Louis nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhìn thấy một cảnh tượng xinh đẹp, phía xa là đồi núi xanh tươi trập trùng, gần hơn là con sông uốn lượn, đồng ruộng xanh thẳm, đường nhỏ quanh co.
Trên cây cầu vòm cong cong, một lão nông đội nón, dắt bò vàng già, đi một cách rất chậm chạp.
Hơn nữa trên mặt mỗi thôn dân đều mang theo nụ cười ngập tràn hạnh phúc.
Đẹp giống như một bức họa, cho dù là họa sĩ trác tuyệt nhất cũng không thể họa ra khung cảnh sinh động như thế này.
“Đẹp thật!”
Có người không nhịn được lấy máy chụp hình ra, bảo tài xế dừng xe, đứng bên vệ đường chụp hình.
“Người tây đang làm gì?”
Người phụ nữ giặt đồ bên sông nhìn thấy những người tây này, vô cùng tò mò với máy chụp hình trong tay họ.
“Chụp hình đó, họ đang chụp hình chúng ta.
”
“Ây da, tôi không mặc chiếc áo sơ mi hoa mới may!”
“Tôi đổi tư thế khác!”
“Căng thẳng cái gì, Niệm Niệm nói rồi, giống như bình thường, không thể để người tây nhìn ra chúng ta giả vờ!”
“Đúng đúng đúng, mau chóng giặt đồ!”
Những người phụ nữ nhanh chóng bình tĩnh lại, không nhìn những người tây trên cầu nữa, tuy người tây hiếm lạ, nhưng tiền giấy thơm hơn, họ phải biểu hiện thật tốt, lấy được tiền thưởng.
“Chào mừng chào mừng, nhiệt liệt chào mừng!”
Đại đội trưởng mặc chiếc áo sơ mi xanh khá mới, chiếc áo ông ấy hay mặc tới công xã dự họp, sải bước đi tới, trông có vẻ rất có hình có dáng, nhưng ông ấy đã ở nhà luyện tập nửa tiếng rồi, mỗi lần đi đều cùng chân cùng tay, bị Hoàng Chiêu Đệ cười nhạo.
Đường Mãn Đồng và Đường Kiến Thụ cũng có mặt, họ khá hơn đại đội trưởng một chút, nhưng cũng rất căng thẳng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
“Vất vả rồi!”
Hùng Sở Sở đi ở trước nhất, nụ cười rạng rỡ, còn lần lượt bắt tay với thôn dân trước mặt.
“Không vất vả, vì nhân dân phục vụ!”
Đại đội trưởng hô lên, giọng còn vang hơn cả loa.
Đường Niệm Niệm dẫn đội nhạc và đội múa lân, còn có đội múa rồng tới, cô lần lượt bắt tay với đoàn người Louis, khi bắt tay một cô gái trẻ, không khỏi ngơ ra.
.