Xuyên Sách Thành Pháo Hôi Chống Lại Mệnh Xui Xẻo FULL


Bà ấy trừng chồng, còn dùng sức chọc một cái, chắc chắn là năm đó vượt biển, chồng cho con trai út uống quá nhiều thuốc, khiến con bị ngốc rồi.

Mười bảy năm trước, cả nhà họ ngồi thuyền vượt biển, tuy Đường Trường Xuyên chỉ có năm tuổi, nhưng tính cách ổn trọng, trên đường đều giữ im lặng, Đường Trường Phong ba tuổi lại ngơ ngơ, họ lo đứa trẻ này kêu thành tiếng, thu hút cảnh sát biển tới, cho nên đã cho đứa trẻ uống thuốc an thần.

Suốt chặng đường, Đường Trường Phong ngủ rất say, tới bờ bên kia vẫn chưa tỉnh lại, cũng không biết có phải là hiệu quả quá mạnh không, từ sau đó, Đường Trường Phong không còn linh động như trước nữa, ngốc ngốc kiểu gì.

Triệu Phương Hoa và gia đình Đường Cảnh Lâm, gặp mặt nhưng không nhận ra, lướt qua nhau một cách hoàn hảo.

Đường Niệm Niệm ở Thượng Hải lại gặp phải chút phiền phức.

Cô được sắp xếp ở nhà nghỉ, tám giờ sáng mỗi ngày đi học thuộc lời dẫn, năm giờ tối kết thúc, giống như đi làm, sau một tuần sẽ có người chuyên môn tới kiểm tra, người không đọc thuộc sẽ bị xóa bỏ tư cách tham gia.

Đường Niệm Niệm ở cùng với hai nữ đồng chí khác, một người tên Vương Linh Linh, một người tên Lý Phương Phương, đều lớn tuổi hơn cô.

Vương Linh Linh là người của nhà máy Đông Phương, Lý Phương Phương là người của nhà máy khác, hai người đều là người Thượng Hải gốc, hơn nữa nhà ở Phố Tây, có sẵn cảm giác hơn người.

Người Thượng Hải không chỉ bài ngoại, hơn nữa người gốc Thượng Hải cũng có kỳ thị vùng miền.

Người Phố Tây coi thường người Phố Đông, bởi vì Phố tây là bờ nam, Phố Đông là bờ bắc, có câu nói thế này, thà lấy một cái giường ở Phố Tây còn hơn lấy một căn nhà ở Phố Đông.

Câu nói này là khắc họa chân thực về người Thượng Hải gốc thời bấy giờ.

Cô gái Phố Tây thậm chí không định qua lại với con trai Phố Đông, con trai Phố Đông cũng không dám trèo cao con gái Phố Tây, cách một dòng sông lại giống như cách một Đại Tây Dương.

Một người ngoại tỉnh như Đường Niệm Niệm, ở trong mắt hai cô gái Phố Tây này chính là một kẻ nhà quê, họ coi thường một cách rất đương nhiên, biểu hiện cực kỳ lộ liễu.

Lý Phương Phương và Vương Linh Linh đều sẽ hẹn nhau cùng đi ăn cơm, cùng đi học thuộc lời dẫn, cùng đi dạo phố, chưa từng tìm Đường Niệm Niệm, biểu hiện bài xích rất rõ ràng.

Đổi lại là cô gái khác, có thể sẽ khó chịu, nhưng Đường Niệm Niệm thì không, vừa hay cô lười quan tâm người không liên quan.

Nhưng cho dù cô không để ý, vẫn sẽ có người không biết điều đâm đầu tới.

Ngày thứ ba đào tạo, một đám người đeo hồng tụ chương, xông vào nhà nghỉ, là người của Cát Vĩ Hội.

“Nhận được tố cáo, có người tàng trữ sách cấm!”
Người đàn ông dẫn đầu hơn bốn mươi tuổi, cao to, ông ta là phó chủ nhiệm của Cát Vĩ Hội, tên Vu Thiết Cường, cũng là cậu cả của Từ Lai Phụng, còn là cậu út của xưởng trưởng nhà máy Đông Phương.

Xưởng trưởng của nhà máy Đông Phương và Từ Lai Phụng là anh em cột chèo.

Bây giờ Đường Niệm Niệm vẫn chưa biết mối quan hệ này, cô cảm nhận được những người này tới không có ý đồ tốt, hơn nữa là nhắm vào cô.

Cô nhìn sang Vương Linh Linh và Lý Phương Phương, Lý Phương Phương không thấy có gì khác thường, Vương Linh Linh lại hưng phấn hơn bình thường một cách rõ ràng, còn có chút căng thẳng, tay vô thức siết chặt lại.

Biểu hiện của người phụ nữ này giống như đang mong chờ gì đó, nhưng lại có hơi sợ hãi.

Đường Niệm Niệm thầm cười lạnh, nếu cô không đoán sai, tám chín mươi phần trăm những cuốn sách cấm đó ở trên giường của cô, hoặc trong hành lý.

Ngu xuẩn ác độc giống như Liễu Tịnh Lan.

“Các người nhỏ tiếng chút, còn có rất nhiều thương nhân ngoại quốc ở đây, đừng để mất mặt!”
Chủ nhiệm Giải đi ra, khí tràng cường đại, ngữ khí uy nghiêm.

“Có người báo cáo ở đây có sách cấm, còn có hiềm nghi thông địch bán nước, chuyện này không hề nhỏ, tôi phải nghiêm tra!” Vu Thiết Cường ăn nói rất mạnh miệng, lý do rất cường đại.

“Tra cũng được, nhưng phải từ tốn một chút, đừng dọa khách nước ngoài!”
Chủ nhiệm Giải cũng không tiện từ chối, lỡ như thật sự có đặc vụ ở đây, ông ấy cũng không thoát khỏi liên can.

“Yên tâm!”
Vu Thiết Cường cười gian, ánh mắt lại nhìn sang chỗ Đường Niệm Niệm.

Quả nhiên là mỹ nhân, đẹp hơn trong ảnh, hai anh rể không gạt ông ta.

Anh rể còn nói với ông ta, đã sắp xếp thỏa đáng, Đường Niệm Niệm tuyệt đối không thoát được.

Vu Thiết Cường ngứa ngáy trong lòng, trong mấy giây ngắn ngủi, ông ta đã nghĩ được cách hay, một cô gái nhỏ như Đường Niệm Niệm, chắc chắn không khỏi sợ hãi, chỉ cần lục ra đồ cấm, Đường Niệm Niệm này tuyệt đối sẽ sợ mất mật.

Ông ta sẽ dẫn người về, sau đó lựa lời an ủi, Đường Niệm Niệm sẽ cam tâm tình nguyện ngã vào vòng ôm của ông ta.

Đối với mỹ nhân, ông ta luôn có kiên nhẫn, cũng không thích dùng cứng, nhưng nếu mỹ nhân không biết điều, vậy thì đừng trách ông ta không khách sáo.

Đường Niệm Niệm lui ra khỏi nhóm người, mới đi được vài bước liền bị gọi lại.

“Ở hết trong phòng, không được ra ngoài!”
Người do Vu Thiết Cường dẫn tới canh cửa, không cho người ra vào.

“Tôi muốn đi vệ sinh!” Đường Niệm Niệm nói.

“Tôi cũng muốn đi!”
Chu Quốc Khánh cũng lên tiếng theo, còn có Đường Kiến Thụ và Đường Mãn Đồng, tuy họ không biết Niệm Niệm muốn làm gì, nhưng phải phối hợp.

Bốn người họ lên tiếng như vậy, người khác cũng cảm thấy có hơi sốt ruột, đều yêu cầu đi vệ sinh.

Vu Thiết Cường cũng không dám cưỡng nhốt người lại nên cho từng người đi, còn cử người đi theo.

Đường Niệm Niệm đi trước, phía sau là một nữ đồng chí của Cát Vĩ Hội, giống như nhìn phạm nhân, theo cực kỳ sát.

“A dô, đau bụng!”
Đường Niệm Niệm ôm bụng, chạy vào nhà vệ sinh, còn dùng nội công nặn ra một cái rắm thối không thể ngửi.

Nữ đồng chí vốn muốn theo vào nhưng rắm thối quá, dùng sức bịt mũi, lùi ra ngoài cửa.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui