Triệu Phương Hoa ngẩn người, sau đó lắc đầu: “Sao có thể, lúc tôi còn trẻ không đẹp bằng con bé.
”
“Thật đó, không tin chị hỏi ngài Hans!”
“Quả thực rất giống, vừa nãy trong khoảnh khắc, tôi tưởng là em lúc trẻ, nhưng sau khi nhìn kỹ, lại không giống lắm, Phương Hoa lúc trẻ thích cười, cô gái này không thích cười, tính cách có hơi lạnh lùng.
”
Hans quan sát rất tỉ mỉ, nhìn ra Đường Niệm Niệm là một người lạnh lùng, không giống với Triệu Phương Hoa đằm thắm.
“Người có vẻ ngoài giống nhau rất nhiều, không hiếm lạ.
”
Triệu Phương Hoa không để tâm, trên đời người giống nhau quá nhiều, không đủ để ngạc nhiên, bây giờ bà ấy chỉ muốn mau chóng tìm được con trai.
Thang máy tới, ba người họ đi vào, vừa muốn đóng cửa lại, một giọng nói hớn hở vang lên: “Đợi chút!”
Đường Trường Phong chạy tới, chỉ một mình anh ấy.
Anh ấy chui vào thang máy, hào sảng cười với ba người: “Cảm ơn!”
Triệu Phương Hoa cũng cười, chàng trai này cũng cho bà ấy cảm giác thân thiết, đột nhiên nảy sinh hảo cảm, cũng không biết là sao, chuyến đi đại lục lần này, hình như lòng bà ấy đã mềm hơn, nhìn thấy người trẻ tướng mạo ưa nhìn sẽ cảm thấy thân thiết, trước đây bà ấy không có lòng dạ hiền từ như thế.
“Ting!”
Thang máy tới lầu một, cửa mở ra, chị Thúy dìu Triệu Phương Hoa đi ra, nhưng có một người đàn ông lại xông thẳng vào, thấy sắp va vào người Triệu Phương Hoa, Đường Trường Phong bước lên, chắn cú va này.
Chị Thúy tức giận nói: “Sao anh lại bất cẩn như thế, người bên trong còn chưa ra, anh gấp gáp như thế làm gì? Va vào tiểu thư nhà tôi anh đền nổi không?”
“Xin lỗi, tôi không nhìn thấy.
”
Đối phương là một người đàn ông ngoại quốc mũi củ tỏi, khoảng bốn mươi tuổi, dáng người rất cao, nét mặt vô cùng ngạo mạn, nhưng sau khi ông ta nhìn thấy Hans, hơi thu liễm lại, còn mỉm cười.
Tuy ngoài miệng người đàn ông này xin lỗi nhưng không phải thật lòng thật dạ xin lỗi, ánh mắt và biểu cảm đều lộ liễu sự khinh thường, nhưng chỉ nhắm vào người Hoa.
“Anh mù sao? Mọc con mắt to như vậy, anh chỉ biết nhìn trời? Tiểu thư nhà tôi là hầu tước phu nhân Cumberland, anh tỏ thái độ cái gì?”
Chị Thúy bình thường trông hiền như bụt, bây giờ lại ngập tràn khí thế, đối mặt với một người đàn ông ngoại quốc cao hơn bà ấy một cái đầu, không hề yếu thế chút nào.
Triệu Phương Hoa tỏ ra bình tĩnh, dùng tiếng anh lưu loát nói: “Tiên sinh, nơi này là lãnh thổ của Hoa Hạ, hành vi cử chỉ của anh đều đại biểu đất nước của anh, đừng làm đất nước của anh xấu hổ!”
“Bà là hầu tước phu nhân Cumberland?”
Người đàn ông bán tín bán nghi, hầu tước phu nhân Cumberland rất nổi tiếng trong giới quý tộc Âu Mỹ, bởi vì vị hầu tước phu nhân này là một người phụ nữ phương Đông, còn là tái hôn, lúc đầu khi hầu tước Cumberland cưới người phụ nữ này, bị cả gia tộc và hoàng thất phản đối, nhưng hầu tước thà từ bỏ gia sản và tước vị cũng muốn cưới người phụ nữ này.
Giống như Edward VIII, thà lấy mỹ nhân vứt bỏ giang sơn.
Nhưng hầu tước Cumberland may mắn hơn Edward VIII, người kế thừa khác trong gia tộc Cumberland đều năng lực bình thường, toàn dựa vào bá tước chống đỡ, phí sinh hoạt của những người khác trong gia tộc đều phải xin từ chỗ hầu tước, về cơ bản, gia tộc Cumberland do một mình hầu tước quyết định.
Lại trùng hợp khi đó, chuyện của Edward VIII vang dội chấn động, hoàng thất làm trò cười cho thiên hạ, nếu lại tước đoạt tước vị của hầu tước, chắc chắn lại sẽ rầm rộ, cuối cùng hoàng thất vẫn thừa nhận người phụ nữ phương Đông này.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ chốt nhất vẫn là bởi vì vợ trước của hầu tước Cumberland đã sinh ba trai một gái, tước vị sẽ không rơi vào trong tay con cái do người phụ nữ phương Đông này sinh, hơn nữa nằm ngoài dự liệu của mọi người, sau khi người phụ nữ phương Đông này gả tới, vô cùng ân ái với hầu tước, nhưng không sinh con, cho tới khi hầu tước qua đời mấy năm trước, tước vị truyền cho con trai trưởng của ông ta.
Hầu tước mới vô cùng tôn kính mẹ kế, hơn nữa bản thân người phụ nữ phương Đông này cũng rất giỏi xã giao, thường xuyên ra vào hoàng thất và phái quý tộc, khéo léo tài tình, lo suôn sẻ mọi bề, còn sáng lập nhãn hiệu xa xỉ của mình, kiếm được bộn tiền.
Cũng vì vậy, sau khi lão hầu tước qua đời, địa vị của người phụ nữ phương Đông không bị ảnh hưởng, vẫn có địa vị khá cao trong giới quý tộc, chỉ là hai năm gần đây, dường như phu nhân của lão hầu tước ở ẩn rồi, rất ít khi ra ngoài xã giao.
Đi cùng người đàn ông ngoại quốc còn có mấy người, đều tò mò đánh giá Triệu Phương Hoa, họ đều từng nghe truyền thuyết về phu nhân của lão hầu tước, nghe nói tới từ Hoa Hạ thần bí xa xôi, là tiểu thư đài các, nhận nền giáo dục tốt, biết rất nhiều ngôn ngữ.
Nhưng cũng có người nói, phu nhân của lão hầu tước là gái thanh lâu, qua tay vô số người, quen được lão hầu tước trong kỹ viện.
Có đủ mọi lời đồn, tăng thêm sự thần bí cho phu nhân lão hầu tước, vị phu nhân này cũng chưa từng ra mặt giải thích, nhưng nhãn hiệu xa xỉ của bà ấy lại ngày càng bán chạy.
Triệu Phương Hoa đối mặt với ánh mắt đánh giá của những người này, vẫn bình thản như thường, hơi ngẩng cằm, mỉm cười nói: “Đương nhiên, xin nhường đường một chút, tôi muốn ra thang máy.
”
Mấy người bị khí thế của bà ấy áp chế, không khỏi tự chủ tránh ra, trơ mắt nhìn ba người Triệu Phương Hoa ra khỏi thang máy.
“Bà ta thật sự là hầu tước phu nhân Cumberland nhỉ, khí chất cao quý thật!”
Ánh mắt khinh bỉ của mọi người dần biến thành cung kính.
Đồn rằng phu nhân lão hầu tước Cumberland, cao quý xinh đẹp, ưu nhã phóng khoáng, gặp mặt một lần cũng sẽ khiến người ta nhung nhớ, trước đây họ đều cảm thấy cách nói này quá khoa trương, sao lại có người đẹp tới mức đó?
Bây giờ gặp mặt, họ tin rồi.
.