Quả thực có người sẽ giống như được thượng đế đích thân điêu khắc, cho dù đã có tuổi, vẫn không che đậy được dung nhan xinh đẹp.
“Hầu tước phu nhân thì thế nào, chỉ là một người phụ nữ da vàng đê tiện mà thôi.
”
Người đàn ông mũi củ tỏi giễu cợt, nét mặt khinh thường thấy rõ, hắn ta tên Kurt, là người nước Mỹ, cực kỳ coi thường người Hoa Hạ.
“Anh ăn nói cẩn thận một chút, nơi này là Hoa Hạ, đừng để người ta nghe thấy!”
Bạn bè đều khuyên hắn ta, họ chỉ cảm thấy ở địa bàn của Hoa Hạ vẫn phải chú ý một chút.
“Nghe thấy cũng không có gì, họ còn yêu cầu chúng ta mua đồ nữa mà, nếu không họ ngay cả cơm cũng không có mà ăn!”
Kurt dương dương đắc ý phát ngôn xằng bậy, nửa năm trước hắn ta từng tham gia hội quảng giao mùa xuân, đã nhập rất nhiều hàng đẹp giá rẻ về nước bán, kiếm được một khoản lớn, cho nên hắn ta lại đăng ký hội quảng giao mùa thu, định nhập thêm một số hàng.
Bạn bè khẽ nhíu mày, không nói gì nữa, dù sao Hoa Hạ bây giờ quả thực có rất nhiều người không có cơm ăn, tuy Kurt nói chuyện khó nghe nhưng lại là sự thật.
Họ cũng cảm thấy tới Hoa Hạ làm ăn là cứu rỗi người dân Hoa Hạ, họ là tồn tại có thể sánh với thượng đế.
“Các người quá cẩn thận rồi, không nhìn thấy những tên lãnh đạo đó, đều khom lưng khụy gối với chúng ta sao? Chúng ta là thượng đế của họ, cho dù cưỡi trên đầu họ ị, họ cũng không dám phản kháng, còn phải nịnh hót chúng ta nữa!”
Kurt cười cực kỳ ngông cuồng, mũi củ tỏi đỏ au, trông cực kỳ bất nhập.
Họ đã ra khỏi thang máy, trên hành lang có không ít thương nhân nước ngoài, nghe lời của hắn ta, đều cười ha hả, rõ ràng họ tán đồng lời nói này.
Đường Niệm Niệm không nghe thấy được những lời càn rỡ của những người này, cô và nhóm Beauvoir tìm quán ăn trong con hẻm ở Dương Thành.
Beauvoir và Emir đều muốn đến nhà hàng cao cấp, Đường Niệm Niệm phản đối, với kinh nghiệm ăn hàng mấy kiếp của cô, muốn ăn được mỹ thực chính cống của bản địa thì phải đến quán nhỏ ruồi nhặng trong hẻm nhỏ.
Còn phải là quán ăn nhỏ trông không được sạch sẽ lắm, có tuổi đời lâu dài, tốt nhất là cặp vợ chồng, ông chủ nấu ăn, đeo tạp dề dầu mỡ, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc, tán gẫu với người ta, tùy ý lại lười biếng nấu ăn, bà chủ thì là phục vụ và thu ngân, vợ chồng hợp thể, mỹ thực đại sát tứ phương.
Đường Niệm Niệm tìm tới các chú các bác tán gẫu ở đầu hẻm, dùng Việt ngữ chính cống hỏi thăm các quán ăn.
“Đi một trăm mét về phía trước, rẽ trái vào, đi thêm năm mươi mét, có một quán ăn Quang Huy, mùi vị siêu chính cống!”
Các bác các chú cực kỳ nhiệt tình, còn muốn dẫn đường cho họ, Đường Niệm Niệm từ chối, mấy thứ như đường đi này cô có thể tìm được dễ dàng.
Quán ăn Quang Huy không khó tìm, đi mấy phút là tìm được, bây giờ chưa có quán cơm tư nhân, đều là quốc doanh, nhưng các bác các chú nói, quán cơm Quang Huy này trước đây tên quán gà Hoàng Ký.
Quán gà này bán gà chân chính, quán này nổi tiếng với món gà luộc, nước dùng cũng rất chính thống.
Sau công hữu hóa, mới đổi tên là quán cơm Quang Huy.
Quán cơm nhìn là biết đã có tuổi đời khá lâu, bàn ghế đều có dấu vết của năm tháng, khách rất đông, Đường Niệm Niệm tìm được một bàn trống, đi gọi món bán chạy trong quán, mỗi người còn gọi một phần canh.
Đường Niệm Niệm trả xong tiền phiếu, vừa ngồi xuống liền nhìn thấy ba người Triệu phương Hoa đi vào, còn có Đường Trường Phong.
“Trước đây quán này tên quán gà Hoàng Ký, gà luộc rất ngon, nhưng tôi thích uống canh của quán họ, đã lâu rồi không uống được.
”
Triệu Phương Hoa rất hứng thú, giới thiệu lịch sử của quán cơm với Hans, bà ấy nói tiếng anh, chậm rãi êm tai, tuy giọng nói có hơi khàn, nhưng rất hay, vừa nghe liền biết bà là người tâm lý mạnh mẽ, vững vàng.
“Mike, cậu có muốn ăn chung với chúng tôi không?”
Triệu Phương Hoa cười híp mắt mời Đường Trường Phong, bà ấy rất thích chàng trai này, vừa nãy trong thang máy, còn chặn nạn thay bà ấy, đúng là một đứa trẻ nhiệt tình còn lương thiện.
Vẻ ngoài cũng tuấn tú, nếu bà ấy có cháu trai, chắc chắn cũng đẹp trai như thế này nhỉ?”
“Được ạ!”
Đường Trường Phong sảng khoái đồng ý, anh ấy cũng thích Triệu Phương Hoa, cảm thấy bà ấy nhiều học thức, kiến thức sâu rộng, nói chuyện cũng cực kỳ hay, giống như một trưởng bối hiền từ.
Nếu bà nội anh ấy còn sống, có lẽ chính là như thế này nhỉ?
“Tiểu thư, hết chỗ rồi!”
Chị Thúy nhìn quanh một vòng, đều ngồi kín rồi.
“Không sao, đợi chút là có.
” Triệu Phương Hoa không vội, tới độ tuổi này của bà ấy, đã nhìn thoáng rất nhiều chuyện.
Trừ phi là chuyện lớn liên quan sống chết, không có bất cứ chuyện gì khiến bà ấy sốt ruột mất bình tĩnh.
“Nhưng chị không thể đứng lâu, em đi hỏi ông chủ thử.
”
Chị Thúy lo lắng sức khỏe của Triệu Phương Hoa, chạy tới tìm quản lý quán cơm, bà ấy lịch sự nói rõ tình hình sức khỏe của Triệu Phương Hoa, quản lý thấy có người nước ngoài, còn có đồng bào hải ngoại, lập tức bày tỏ sẽ nghĩ cách.
Quản lý tìm tới Đường Niệm Niệm, hỏi có thể dịch vào trong một chút nhường chỗ cho người nước ngoài không.
“Cô xem, sức khỏe của bà cụ kia không tốt lắm, không thể đứng lâu được, giống như các cô, cũng tới tham gia hội quảng giao, có thể châm chước một chút không?”
Quản lý chỉ về phía Triệu Phương Hoa, nói rõ tình hình.
Sở dĩ nghĩ tới Đường Niệm Niệm là bởi chỗ cô cũng có người nước ngoài, ngồi với nhau khá thích hợp, hơn nữa chỗ Đường Niệm Niệm gần tường, chen chúc một chút vẫn có thể trống ra một bàn.
Đường Niệm Niệm nhìn sang, Triệu Phương Hoa mỉm cười gật đầu với cô.
“Được!”
Đường Niệm Niệm đồng ý, cô có ấn tượng khá tốt với bà cụ xinh đẹp này.
“Cảm ơn đồng chí, tôi đi chuyển bàn.
”
Quản lý liên tục nói cảm ơn, gọi phục vụ tới chuyển một cái bàn và ghế tới, Đường Niệm Niệm bọn họ chen về phía tường, vừa hay trống ra một chỗ để bàn, chen chúc một chút có thể ngồi được.
“Cảm ơn đồng chí thông cảm!”
Quản lý lại nói không ít lời cảm ơn, lúc này mới đi sắp xếp đồ ăn.
.