“Ăn cơm thì thôi, nhìn thấy cô ta tôi lại nhớ tới giáo viên chủ nhiệm, thịt rồng cũng không nuốt nổi.
”
Đường Mãn Đồng ra sức lắc đầu, anh ấy vẫn sợ Thượng Quan Tĩnh, khí thế và uy nghiêm đó, còn lợi hại hơn giáo viên chủ nhiệm năm xưa.
“Đồng chí Thượng Quan rất xinh đẹp, còn giỏi giang, tôi cảm thấy cô ấy rất tốt!”
Chu Quốc Khánh khen Thượng Quan Tĩnh không ngớt, nếu anh ta chưa kết hôn, chắc chắn sẽ mạnh dạn theo đuổi.
“Xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng hung dữ cũng là thật, cưới vợ vẫn nên tìm người biết làm nũng, vừa vào cửa nhà đã nũng nĩu gọi ‘chồng ơi’, xương cốt cũng mềm ra, đó mới gọi là tuyệt!”
Mấy câu phía sau Đường Mãn Đồng nói nhỏ hơn, nhưng bởi vì tạp âm xung quanh quá lớn, âm lượng nói chuyện của anh ấy bất giác nâng cao, hơn nữa ngày càng cao.
“Mãn Đồng anh vẫn còn quá non, cưới vợ phải cưới người đảm, phụ nữ biết làm nũng nghe thì thoải mái, nhưng không nên chuyện gì, tôi nói anh nghe, cưới vợ thì phải cưới người như đồng chí Thượng Quan, đoan trang phóng khoáng, thông minh tài giỏi, còn có thể gánh vác được chuyện, cưới người vợ thế này, tuyệt đối có thể vượng ba đời!”
Chu Quốc Khánh lắc đầu lia lịa, anh ta lớn hơn Đường Mãn Đồng hai tuổi, đã cưới vợ sinh con rồi, cách nhìn đối với hôn nhân và gia đình cũng chín chắn hơn nhiều.
Phụ nữ yểu điệu trông vui tai vui mắt, nhưng phần lớn đều không gánh vác nổi chuyện gì, nhà ai cũng không thể thuận buồm xuôi gió, lỡ như gặp phải chút chuyện, người phụ nữ như thế này chỉ biết khóc lóc, không giúp ích được gì.
Vẫn phải cưới người phụ nữ đoan trang tài giỏi, quản lý tốt gia đình, đàn ông mới có thể yên tâm ở bên ngoài bôn ba.
“Tôi cưới vợ chứ đâu phải cưới mẹ!”
Đường Mãn Đồng trợn mắt, tóm lại anh ấy thích người phụ nữ biết làm nũng, kiểu ổn trọng đoan trang đó không phù hợp với anh ấy.
Chủ đề nói chuyện của hai người hoàn toàn đi lệch, tranh luận đến rối bời.
Bên phía Đường Niệm Niệm và Đường Kiến Thụ tạm thời không bận, bởi vì Thượng Quan Tĩnh phải đi xin chỉ thị của lãnh đạo, hợp đồng phải đợi cô ấy quay lại mới ký tiếp, mấy người bạn của Kurt lòng như lửa đốt, nhưng lại không dám giục, sợ thái độ không tốt, buổi tối thần chết lại tới thăm họ, không thể không ấm ức chờ đợi.
Thượng Quan Tĩnh vội vã trở lại, gần như là chạy, chủ nhiệm Giải đã sớm gọi điện thoại xin chỉ thị của cấp trên rồi, lãnh đạo chỉ thị, tôn trọng ý nguyện của thương nhân nước ngoài, ký hợp đồng với họ.
Sở dĩ lãnh đạo nói như vậy là bởi vì một tiếng trước, những thương nhân nước ngoài tính kế nhà máy dệt hôm qua mới sáng sớm đã chạy tới chỗ trưng bày của nhà máy dệt, mạnh mẽ yêu cầu lấy giá cao hơn giá gốc ba phần mua hết lô vải bị họ tính kế đó.
Hơn nữa còn yêu cầu nhà máy dệt mau chóng ký hợp đồng, sợ chậm một giây, tựa như sau lưng có hổ đang rượt vậy.
Chủ nhiệm Giải và Thượng Quan Tĩnh miêu tả thần thái nôn nóng của những người này, cũng giống y hệt đám người Kurt, cô ấy và chủ nhiệm Giải đều cảm thấy lẽ nào những người này trúng tà rồi sao?
Nhưng họ đều là người theo chủ nghĩa duy vật kiên định, ý nghĩ này cũng chỉ lóe qua, không cho là thật.
Chính vì có chuyện của nhà máy dệt, chủ nhiệm Giải mới sớm đi xin chỉ thị của lãnh đạo cấp trên, có được chỉ thị tôn trọng ý nguyện của thương nhân nước ngoài.
Lúc này Thượng Quan Tĩnh mới yên tâm, vội vã chạy tới trả lời, sau đó xa xa nghe thấy Đường Mãn Đồng và Chu Quốc Khánh đang thảo luận về phụ nữ.
“Tôi thích kiểu yểu điệu, kiểu phụ nữ đoan trang tôi sợ phát khiếp!”
Giọng nói của Đường Mãn Đồng đã to hơn không ít, không muốn nghe lời nhảm nhí của Chu Quốc Khánh nữa.
Rau xanh củ cải mỗi người mỗi sở thích, anh ấy thích phụ nữ biết làm nũng thì làm sao?
Thượng Quan Tĩnh vừa hay đi tới, nghe thấy rõ ràng, lạnh lùng nhìn Đường Mãn Đồng, ánh mắt cực kỳ ghét bỏ.
Đàn ông đều như thế này, chỉ thích nhìn biểu tượng, vô cùng ngu ngốc!
Đường Mãn Đồng tiểu rằng Thượng Quan Tĩnh còn đang tức giận vì cuộc tranh chấp trước đó, chủ động cười hỏi: “Đồng chí Thượng Quan, lãnh đạo chỉ thị thế nào?”
Thượng Quan Tĩnh không quan tâm tới anh ấy, chỉ nói với Chu Quốc Khánh: “Lãnh đạo chỉ thị, tôn trọng ý nguyện của thương nhân nước ngoài!”
Từ đầu tới cuối đều không nhìn Đường Mãn Đồng một cái, cô ấy ghét loại đàn ông nông cạn này, cho dù đối phương là chú của Đường Niệm Niệm, người cô ấy tán thưởng, cũng không có chút ấn tượng tốt nào.
Đường Mãn Đồng sờ mũi, biểu cảm ngượng ngập, có hơi hối hận vì trước đó tranh chấp với Thượng Quan Tĩnh.
Nhưng thật sự không ngờ, đồng chí Thượng Quan Tĩnh này trông có vẻ phóng khoáng nhưng bụng dạ lại khá hẹp hòi, không phải chỉ là tranh chấp một chút sao, còn thù dai như vậy.
Anh ấy cũng không để bụng chuyện này, cười ha ha đi phụ giúp cháu gái, nhìn từng tờ đơn đặt hàng ngoại hối đã ký xong, miệng của anh ấy cũng không khép lại được, lộ ra hàm răng trắng, cười tươi rói.
Đám người của Kurt đã ký xong hợp đồng, chỉ trong một giờ, đơn đặt hàng ngoại hối ký kết được là một trăm hai mươi vạn, cộng thêm đơn mấy ngày trước, tổng cộng đạt tới hơn ba trăm vạn.
Cao gấp mười lăm lần so với hai mươi vạn mà Đường Niệm Niệm đã hứa trước đó.
Không chỉ đứng nhất trong các xưởng đồ thủ công, cho dù là so với nhà máy quốc doanh lớn khác cũng không hề thua kém.
Hơn nữa Đường Niệm Niệm còn giúp nhà xưởng khác giành được đơn đặt hàng ngoại thương mấy trăm vạn, cộng thêm đồ thủ công ngọc trai của xưởng Mỹ Lệ, bởi vì ngọc trai ở Chư Thành không nhiều, nguyên vật liệu phải mua từ xưởng khác, điều này cũng kéo theo kinh tế của các thành phố khác phát triển.
.