Xuyên Sách Thành Pháo Hôi Chống Lại Mệnh Xui Xẻo FULL


Người đàn ông vô lại giống như hát kịch, ngồi trên đất vỗ ngực giậm chân, kêu trời gọi đất, luôn miệng ai oán lính cứu hỏa không làm tròn trách nhiệm, là lính cứu hỏa hại chết người mẹ đáng thương mệnh khổ của anh ta.

“Xin lỗi!”
Lính cứu hỏa vô cùng tự trách, niềm vui cứu hỏa cũng bị sự tự trách dập tắt, quả thực là họ thất trách, không thể cứu bà cụ ra, họ không có tư cách vui mừng.

Họ đã cô phụ sự tín nhiệm của người dân!
“Chính là lỗi của các người, là các người hại chết mẹ tôi, đền mạng của mẹ tôi đây!”
Người đàn ông được nước lấn tới, lại nhảy lên túm áo của một lính cứu hỏa trẻ, hung tợn muốn đánh người, lính cứu hỏa trẻ không tránh không né, nhắm mắt đợi ăn đánh.

Đường Niệm Niệm sầm mặt, lao tới như một mũi tên, xách cổ áo của lính cứu hỏa trẻ lên, xách sang một bên, còn hung dữ trừng mắt, chửi: “Anh không biết tránh?”
Mắng xong lính cứu hỏa ‘ngốc’, Đường Niệm Niệm lại một tay đẩy người đàn ông ‘hiếu thảo’ ngang tàng ra, cô cũng không dùng bao nhiêu sức, cơ thể người đàn ông quá yếu, không đứng vững, ngã xuống đất.

“Nếu anh đã hiếu thảo như thế, sao không đi cứu mẹ anh? Thấy người mắng người giỏi nhỉ, sao không giỏi cứu người?”
“Cứu hỏa là chuyện của lính cứu hỏa, họ chính là vì nhân dân phục vụ, cô có quan hệ gì với cậu ta? Bảo vệ cậu ta như thế?”
Người đàn ông rất hùng hồn, còn chỉ lính cứu hỏa trẻ đó, ngữ khí rất ám muội, chỉ thiếu điều nói toạc Đường Niệm Niệm và lính cứu hỏa có quan hệ không chính đáng.

Lính cứu hỏa trẻ nhíu chặt mày, muốn biện giải thay Đường Niệm Niệm, anh ta chịu chút ủy khuất không có gì, nhưng không thể liên lụy cô gái vô tội, hơn nữa vừa nãy cô gái này còn cứu nhiều người như thế, là một nữ đồng chí rất tốt!
Quần chúng vây quanh đều phẫn nộ, đặc biệt là những người thân của mấy đứa trẻ được cứu ra, đều xông tới, biểu cảm phẫn nộ, chuẩn bị giáo huấn ‘người con hiếu thảo’ này.

Nhưng Đường Niệm Niệm phản ứng nhanh hơn, giọng nói lạnh lẽo rõ ràng, chửi: “Mẹ anh mệnh khổ thật, sinh ra một đứa con trai ngỗ nghịch bất hiếu như anh, mẹ anh bại liệt trên giường, đứa con trai như anh lại tiêu sái bên ngoài, mẹ anh nuôi anh từ nhỏ, anh lại không màng sự già yếu của bà ấy, lửa cháy lên, anh lại trơ mắt nhìn mẹ chết trong đám cháy, thờ ơ hờ hững, máu lạnh vô tình, anh lấy đâu ra mặt mũi trách lính cứu hỏa?”
“Công việc của lính cứu hỏa là chữa cháy, không phải cứu mẹ anh, mắt chó của anh thị lực không tốt thì mở to hơn mà nhìn, nhiều người như vậy là ai cứu ra? Anh ở bên ngoài chỉ biết kêu la, một sợi lông cũng không rụng, đồng chí lính cứu hỏa người ta đã suýt chút chết cháy rồi? Không được tuyên dương không nói, còn phải bị phần tử xấu như anh bêu xấu chửi mắng, anh có còn là người không? Anh có còn lương tâm không? Sao anh còn không biết ngại đứng ở đây tức tưởi?”
Đường Niệm Niệm mắng một hơi một chuỗi dài, không thèm ngắt nghỉ một chút.

Cô vốn không có đạo đức, đừng hòng có ai muốn dùng đạo đức bắt cóc cô, càng đừng muốn đứng ở điểm cao phê bình cô!
Lính cứu hỏa cũng không có nghĩa vụ cứu bất cứ ai, mạng của họ trân quý hơn, hơn nữa hỏa hoạn lớn như vậy, chỉ có một bà lão mất mạng, trẻ con trong tòa nhà đều an toàn thoát ra.

Mạng người đương nhiên đều quý giá như nhau, nhưng ở chỗ Đường Niệm Niệm, cô cảm thấy trẻ con trân quý hơn.

Cho dù quay lại lần nữa, cô cũng sẽ không cứu bà lão bại liệt đó, mà cứu bọn trẻ.

Trừ phi bà lão đó là người nhà thân yêu của cô.

Một mình Đường Niệm Niệm mắng người đàn ông tan tác, hơn nữa chữ nào cũng đanh thép, ‘chiếc lưỡi không xương’ của người đàn ông không thể phát huy được, căn bản không có sức phản bác.

Người đàn ông sắc mặt tái xanh, tức suýt hộc máu, cuối cùng hậm hực nói: “Dù sao mẹ tôi cũng bị các người hại chết, vốn dĩ bà ấy có thể được cứu ra, các người phải bồi thường tổn thất cho tôi!”
Quần chúng phẫn nộ xung quanh bị sự vô sỉ của người đàn ông chọc điên, ai cũng đứng ra chửi người đàn ông.

“Hà Hữu Đức, mày nên tên là Hà Khuyết Đức, bây giờ mày biết mẹ mày khổ sao? Khi mẹ mày còn sống, sao không thấy mày hiếu thuận?”
“Bác Hà thường xuyên ngay cả nước nóng cũng không uống được, nếu không phải hàng xóm láng giềng chúng tôi giúp đỡ, bác Hà đã sớm chết đói chết khát rồi!”
“Hà Hữu Đức chính là một kẻ thất đức, bác Hà ngay cả miếng cơm nóng cũng không ăn được, đi vệ sinh đều tại chỗ, cũng không ai lo, mông và lưng đều lỡ loét, vẫn là cán bộ đường phố ra mặt, bắt vợ chồng Hà Khuyết Đức phải một tháng dọn dẹp một lần, nếu không không cho họ sống ở đây nữa!
“Các người không biết nhỉ, căn nhà này là của bác Hà, Hà Khuyết Đức hứa chăm sóc bác Hà, anh chị em khác mới đồng ý cho vợ chồng họ chuyển tới sống, tới sống lại không chăm sóc tốt cho bác Hà, đúng là táng tận lương tâm!”
“Bác Hà sống khổ, chết cũng coi như giải thoát, Hà Khuyết Đức còn có mặt mũi nào mắng đồng chí lính cứu hỏa, cũng không sợ gặp báo ứng!”

Những quần chúng này đều là người sống trong tòa dân cư, biết rõ chuyện của Hà Hữu Đức, càng rõ anh ta có đức hạnh gì, anh một câu tôi một câu, xé nát khố của anh ta, quần lót cũng không còn.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui