“An toàn hàng đầu, nếu bị phát hiện thì chạy!”
Đường Niệm Niệm dặn dò một câu, sợ thím Trương bị đánh.
“Yên tâm đi, chuyện này thím làm được!”
Trong mắt thím Trương lóe lên tinh quang, bà ấy có kinh nghiệm bắt gian, tuyệt đối mỗi tay một đứa không phát ra tiếng nào.
Đường Niệm Niệm cũng không quá lo lắng, thím Trương trông đôn hậu thật thà, thực ra tâm nhãn rất nhiều, ở nhà họ Thẩm đấu trí đấu dũng với Phó Bạch Lan mười mấy năm vẫn bình yên vô sự, điều này đã chứng tỏ năng lực của bà ấy.
Hai người tách ra, Đường Niệm Niệm trực tiếp đạp xe tới tòa nhà gia thuộc của nhà máy vớ, Du Tú Mẫn sống ở đây.
Du Tú Mẫn cũng kết hôn rồi, chồng là thợ sửa máy của nhà máy dệt, hai người chỉ sinh một đứa con gái, con gái sáu tuổi, vợ chồng đều là công nhân, chỉ có một đứa con, về lý, cô ấy không nên sống kham khổ như thế.
Nhưng chồng cô ấy Phạm Trung là người nông thôn, gánh nặng gia đình lớn, mỗi tháng đều phải gửi tiền về nhà, Du Tú Mẫn là người Thượng Hải, điều kiện gia đình bên ngoại bình thường, không hỗ trợ được cô ấy bao nhiêu, nhưng cũng không có gánh nặng gì, rõ ràng là Phạm Trung liên lụy cô ấy.
Du Tú Mẫn sống ở lầu một, chỉ có một gian phòng, nấu ăn ở bên ngoài, trời sập tối, tòa nhà gia thuộc náo nhiệt hẳn lên, mọi người đều bận rộn nấu nướng, Du Tú Mẫn đón con gái đi học về, còn đi chợ, bắt đầu nấu ăn.
Phạm Trung cũng về rồi, vóc dáng anh ta không cao lắm nhưng thân thể rắn chắc, nhìn là biết thường xuyên làm việc tay chân, trên đồ làm việc dính không ít vết dầu, vừa tới nhà liền cởi ra, ném trong thùng bên ngoài, thô lỗ nói: “Giặt sạch sẽ một chút!”
“Biết rồi!”
Du Tú Mẫn đáp lời, dùng nước ngâm quần áo nở ra, lại chà chút xà phòng, ăn cơm rồi giặt.
Con gái cô ấy vốn chơi trong nhà, Phạm Trung vừa tan làm, cô bé liền đi ra, ngồi chực ở cổng nhà nhìn mẹ nấu cơm.
“Bên ngoài lạnh, Điềm Điềm vào nhà đi!”
Du Tú Mẫn dịu giọng khuyên, bên ngoài gió lớn, mấy hôm nay con gái hơi ho, cô ấy lo lắng sẽ trở nặng.
Cô bé lắc đầu, không chịu vào nhà, cô bé không thích cha, luôn trừng cô bé, còn đánh mẹ, cô bé ghét cha, cũng ghét ông bà nội, còn có các cô các chú, không thích ai cả.
Du Tú Mẫn thở dài, cô ấy biết tâm sự của con gái, cũng không khuyên nữa, chỉ tăng nhanh tốc độ nấu cơm, đồ ăn buổi tối rất đơn giản, một rau xào, một trứng rán, còn có đậu phụ kho.
Cô ấy lần lượt bày đồ ăn lên bàn, còn chưa đóng cửa lại, Phạm Trung liền mắng chửi: “Sao lại là đậu phụ, tiền đâu? Có phải là tiêu cho nhân tình của cô rồi không?”
“Anh nhỏ tiếng chút, tiền trong nhà đi đâu rồi anh không biết? Tháng trước gửi cho cha mẹ anh năm mươi tệ, tháng này lại gửi bốn mươi, Điềm Điềm khám bệnh cũng không có tiền!”
Du Tú Mẫn vội vàng đóng cửa lại, thấp giọng biện giải, gia đình Phạm Trung giống như cái động không đáy, mỗi tháng đều có lý do hỏi tiền, không phải cha anh ta bị bệnh thì là mẹ anh ta ngã, hoặc là anh chị em trong nhà xảy ra chuyện.
Suốt mấy năm kết hôn, về cơ bản, lương của Phạm Trung đều gửi về nhà, tiền họ tiêu đều là lương của cô ấy, tiền Phạm Trung mua thuốc lá mời khách cũng lấy từ chỗ cô ấy, căn bản không đủ dùng.
Phạm Trung đập tay lên bàn, cơ thể Điềm Điềm run lên một cái, cúi đầu lùa cơm, đồ ăn cũng không gắp, chỉ ăn cơm trắng.
“Cha mẹ tôi vất vả nuôi tôi khôn lớn, tôi hiếu kính bọn họ cô có ý kiến? Trong nhà đều do cô quản tiền, tiền đi đâu cô không biết? Chắc chắn là tiêu cho tình nhân đó của cô rồi, đừng tưởng ông đây không biết, cmn hôm kết hôn cũng không thấy đỏ, cô đã sớm mất trinh rồi, ông đây mù mắt mới cưới giày rách như cô, còn sinh cho ông đây một của nợ, con trai cũng không sinh ra được…”
Phạm Trung chửi rủa, càng chửi càng khó nghe, Đường Niệm Niệm nấp dưới chân tường siết chặt nắm đấm, thật cmn muốn giết chết tên đàn ông này.
“Ở trước mặt Điềm Điềm, anh đừng nói những lời này, Phạm Trung, anh có lý chút đi, tôi đã nói với anh vô số lần rồi, tôi tập cưỡi xe bị ngã mới như thế, bác sĩ cũng từng nói với anh rồi, sao anh còn ôm khư khư loại chuyện không có này? Còn có lương của anh, mấy năm nay kết hôn, tôi không nhìn thấy một xu nào, tiền tiêu trong nhà đều là lương của tôi, tôi…”
“Bốp!”
Tiếng bạt tai cắt ngang lời của Du Tú mẫn, là Phạm Trung thẹn quá hóa giận đánh.
Thân hình gầy nhom của Du Tú Mẫn bị đánh xoay mấy vòng, va vào tủ phía sau, hông truyền tới cơn đau dữ dội, đứng cũng không đứng thẳng nổi.
“Mẹ…”
Điềm Điềm sợ hãi nhào tới, đỡ lấy mẹ khóc.
“Giả chết cho ai xem? Con tiện nhân mày đã thông đồng với bác sĩ, cưỡi xe té ngã cái gì, toàn là dối trá, mày chính là giày rách, của nợ này còn không biết là tạp chủng của ai nữa.
Ông đây xui tám kiếp mới cưới giày rách như mày…”
Phạm Trung chửi rất hăng, đấm đá vào người Du Tú Mẫn, không hề quan tâm con gái có sợ hay không, Du Tú Mẫn bảo vệ con gái trong lòng, chịu đựng sự bạo hành của anh ta, không kêu tiếng nào.
Nhưng sự quật cường này của cô ấy càng chọc giận Phạm Trung hơn, đánh càng nặng tay.
“Nếu anh đã cảm thấy Điềm Điềm không phải con gái anh, vậy chúng ta ly hôn!”
Du Tú Mẫn có thể chịu đựng sỉ nhục, nhưng không cho phép người đàn ông này mắng con gái là tạp chủng, cô ấy đề nghị ly hôn.
Nhưng giống với vô số lần trước đây, ly hôn hoàn toàn chọc giận Phạm Trung, anh ta tháo thắt lưng da xuống, biểu cảm hung tợn, dùng tất cả sức lực quất túi bụi.
“Ông đây sẽ không cho mày thoải mái, ly hôn để mày đi tìm tình nhân mày? Ông đây sẽ không để mày được như ý, cho dù mày chết cũng phải chết trong nhà tao!”
Phạm Trung quất vài cái, thở hổn hển, Du Tú Mẫn đau đến tái mặt, cắn miệng đến ứa máu, cô ấy vẫn không lên tiếng.
.