“Phạm sư phụ có phải đầu óc có vấn đề không? Trông không được linh động lắm!”
“Chắc chắn có vấn đề, chẳng trách lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, tôi đã cảm thấy anh ta âm u, không phải người dễ gần, các người còn không tin tôi, cứ nói anh ta là người đàn ông tốt, hừ!”
“Bình thường trông không tệ mà, ai biết anh ta là đồ điên ẩn mình, dọa chết người rồi, may mà tối nay phát tác, nếu không giống như quả bom hẹn giờ, sẽ hại chết người đó!”
Mọi người đều gật đầu tán đồng, họ chắc chắn không muốn làm hàng xóm với đồ điên, đồ điên giết người không phạm pháp, họ không chọc nổi.
Du Tú Mẫn luôn trốn sau cửa, nghe thấy những tiếng bàn tán này, khóe miệng ngày càng giương cao, vô cùng bội phục Đường Niệm Niệm.
Một chiêu liền biến Phạm Trung thành đồ thần kinh, quá giỏi!
“Du Tú mẫn mau dậy đi, Phạm sư phụ nhà cô phát điên rồi!”
Có người dùng sức đập cửa, Điềm Điềm giật mình tỉnh giấc, cơ thể run rẩy kịch liệt, khóc gọi: “Mẹ!”
Cô bé còn tưởng cha lại đánh mẹ, trước đây nửa đêm cô bé bỗng nhiên thức dậy, nhìn thấy mẹ trong bóng tối đau đớn co quắp, trong tay cha đang cầm kim, đâm từng cái từng cái lên người mẹ.
Cô bé đi cứu mẹ, nhưng cha đánh cô bé một bạt tai, sau đó mẹ ở phía trên che chở cô bé…
Điềm Điềm không nhớ quá rõ, cô bé chỉ nhớ cha cực kỳ hung dữ, mẹ cực kỳ đau, còn có cây kim lấp lánh ánh bạc đó, cùng với bóng đêm đen thui, đều khiến cô bé cảm thấy kinh khủng.
“Không sợ, mẹ đây!”
Du Tú Mẫn bồng con gái lên, trong lòng chất đầy sự tự trách, sau khi được Đường Niệm Niệm nhắc nhở, cô ấy mới phát hiện con gái đã chịu thương tổn sâu sắc, cô ấy quá vô dụng.
“Tú Mẫn, dậy mau lên, Phạm Trung nhà cô phát điên rồi!”
Bên ngoài lại có người gọi, cửa nhà bị đập càng mạnh.
“Tới đây!”
Du Tú Mẫn bật đèn, giả vờ mặc quần áo, qua một lúc mới mở cửa, mắt lim dim hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Phạm Trung phát điên rồi, cô cầm thảm đắp cho anh ta, mất sạch mặt mũi rồi!”
Du Tú Mẫn ngơ ngác, nhưng vẫn nghe lời đi lấy một tấm thảm, ôm ra ngoài, nhìn thấy Phạm Trung trần trụi nằm trên đất, cô ấy lập tức kinh hãi: “Lão Phạm, sao lại ở bên ngoài? Đã xảy ra chuyện gì?”
Đường Niệm Niệm trốn trong nhà, lặng lẽ giơ ngón cái lên, trẻ nhỏ dễ dạy.
Cô thích kiểu phụ nữ phản ứng nhanh, năng lực học tập tốt này, đáng để cô ra tay giúp đỡ, những bùn nhão không cầm nổi kia, chết bên đường cô cũng sẽ không ra tay giúp.
Phạm Trung không giãy giụa nữa, hiệu quả của thuốc đã qua, trên người rất lạnh, anh ta còn nhớ lại rất nhiều mảnh ký ức không muốn nhớ lại, thuốc mà Đường Niệm Niệm xịt cho anh ta, sau khi tỉnh táo vẫn có thể giữ được ký ức, giống như xem phát lại.
Anh ta bị rất nhiều người vây quanh, vô số ánh mắt giống như dao, đâm lên người anh ta, Phạm Trung nhắm chặt mắt, không dám mở ra, giả vờ ngất xỉu.
Một mình Du Tú Mẫn không đỡ nổi, thầy Phạm và mấy người đàn ông nhiệt tình khác khiêng Phạm Trung về nhà, còn đặt lên giường, từ đầu tới cuối Phạm Trung đều không mở mắt.
“Tiểu Du, Phạm sư phụ nhà cô bị sao vậy? Nửa đêm nửa hôm chạy ra ngoài giở trò lưu manh, vừa nãy Tiểu Mã đã bị cậu ta ức hiếp rồi, may mà không có chuyện gì, haiz, thế này là sao!”
Một bà bác lớn tuổi vừa nói vừa lắc đầu, bà ta là cán bộ hội liên hiệp phụ nữ ở nhà máy vớ, trước đây từng điều giải mâu thuẫn giữa Phạm Trung và Du Tú Mẫn, có chút hiểu biết về tình huống của họ.
“Trước đây tôi từng nói rồi, anh ta không ra sao cả, tinh thần cũng có vấn đề, uống rượu vào là phát điên, không coi tôi là người, ngay cả Điềm Điềm cũng đánh, các người không tin tôi, còn nói anh ta là đồng chí tốt.
”
Nét mặt Du Tú Mẫn trào phúng, kim không đâm lên người mình không đau, trước đây chỉ có một mình cô ấy chịu giày vò, những người này không bị ảnh hưởng, đương nhiên có thể đứng nói chuyện không đau lưng.
Bây giờ Phạm Trung làm ra chuyện vô sỉ như vậy, đụng tới lợi ích của mọi người, những người này quả nhiên không nhịn nổi.
Sắc mặt của cán bộ hội liên hiệp phụ nữ ngượng ngập, giải vây cho mình: “Trước đây cậu ta cũng không có như này, ai có thể nhìn ra cậu ta là loại người này, có thể là bây giờ bệnh tình nghiêm trọng, Tiểu Du, cô nên dẫn cậu ta tới bệnh viện khám thử!”
“Khám rồi, bác sĩ nói hết thuốc chữa, chỉ sẽ ngày càng nghiêm trọng, sau này có thể còn sẽ giết người!”
Du Tú Mẫn thuận miệng nói dối.
Cán bộ hội liên hiệp phụ nữ sợ tới biến sắc, bên cạnh còn có vài hàng xóm đang nghe, nghe vậy cũng sợ khiếp.
Phạm Trung giả ngất trên giường tức tới nhảy đổng lên, nhưng anh ta quên mất mình không mặc đồ, vừa nhảy xuống giường, cơ thể trần trụi, dọa bà bác trong hội liên hiệp vội vã quay người lại.
Trên người Phạm Trung lạnh căm, ý thức được đang ở trần, vội vàng kéo thảm quấn lại, hung hăng nhào tới Du Tú Mẫn.
“Mày cmn ăn nói bậy bạ, bêu xấu ông đây, ông đây lấy đâu ra bệnh thần kinh? Chắc chắn là con tiện nhân mày hại!”
Phạm Trung mất đi lý trí, mặc kệ còn có người ngoài ở đây, vung nắm đấm lên muốn dạy dỗ Du Tú Mẫn, trong miệng còn văng tục không ngừng, người bên cạnh đều không nghe nổi nữa, lần lượt nhíu chặt mày.
“Phạm sư phụ bớt giận, đừng manh động!”
Thầy Hoa và mấy người đàn ông kéo Phạm Trung ra, nhưng trong lòng lại rất coi thường Phạm Trung, đàn ông hèn mọn mới đánh vợ xả giận, trước đây thật sự không nhìn ra Phạm Trung lại là loại người này.
“Thả tôi ra, ông đây phải giết chết con tiện nhân này!”
Phạm Trung giống như con dã thú đang gầm gừ, lộ ra hết vẻ dữ tợn, giống như muốn ăn người, khiến các hàng xóm nhìn thấy đều lắc đầu lia lịa, mất hết ấn tượng tốt về Phạm Trung.
.