Sau khi biết chuyện này, Chương Nhạc Vi bày tỏ đợi sau khi Tuyên Xuân Vinh về Chư Thành, muốn mời Đường Niệm Niệm ăn cơm.
“Cô thật sự là phúc tinh của chúng tôi, nếu không nhờ cô, Xuân Vinh cũng sẽ không có những chuyện tốt này!” Chương Nhạc Vi rất vui, qua điện thoại, có thể nghe ra sự vui sướng của cô ta.
“Mẹ cô đồng ý cho cô và Tuyên Xuân Vinh qua lại rồi?” Đường Niệm Niệm hỏi.
“Vẫn chưa, nhưng không còn đen mặt giống như trước đây nữa!”
Ngữ khí của Chương Nhạc Vi có thêm chút xấu hổ, nghe là biết đang trong giai đoạn yêu đương ngọt ngào.
“Chúc mừng, kết hôn thông báo với tôi một tiếng.
”
Đường Niệm Niệm chân thành nói.
“Còn sớm, dù sao cô chuẩn bị sẵn bao lì xì đi, không thể đi ít đâu!”
Chương Nhạc Vi cười hi hi đòi lì xì, cô ta biết Đường Niệm Niệm có tiền.
“Thực ra có thể đi không, dù sao sau này cô cũng phải trả, qua qua lại lại quá phiền phức!”
Đường Niệm Niệm thật lòng cảm thấy phiền, bởi vì cô và Thẩm Kiêu năm sau cũng phải kết hôn, chi bằng đi không.
“Phi…đại cát đại lợi, tôi không sợ phiền, ai kết hôn mà đi không chứ!”
Chương Nhạc Vi phỉ nhổ, chưa từng nghe ai đi ăn tiệc cưới lại đi không, nói ra phải cười rụng răng.
Đường Niệm Niệm bĩu môi, cúp điện thoại, ung dung đi về nhà.
Trên đường, ngửi thấy mùi thơm ngọt mê người, cô thèm tới ch ảy nước miếng, dùng sức hít mấy cái, đoán là đang làm bánh đậu xanh, hay là mè đen đậu phộng.
"Tiểu Mao tới đây!"
Đường Niệm Niệm vẫy vẫy tay, một bé trai nước mũi thòng lòng chạy tới, khuôn mặt nhỏ nhắn bị đông lạnh đến đỏ ửng, cậu bé là một trong những tùy tùng nhỏ của Cửu Cân, mới năm tuổi, ngày nào cũng chạy lăng xăng khắp thôn.
"Chị hai, có chuyện gì ạ?"
Tiểu Mao dùng sức hít nước mũi vào, ngửa mặt lên hỏi.
"Nhà ai làm đậu cao thế?"
Đường Niệm Niệm lấy một viên kẹo sữa từ trong túi, đưa cho cậu bé.
"Nhà đại đội trưởng ạ, làm nhiều lắm đấy!"
Tiểu Mao xé mở giấy gói kẹo, nhét kẹo sữa nhét miệng, li3m li3m vài cái, vui vẻ đến híp cả mắt.
"Đi chơi đi!"
Đường Niệm Niệm biết được đáp án liền để Tiểu Mao tự đi chơi, đổi sang hướng khác đi tìm bác ba gái xin ăn, món đậu cao này thật khiến người ta phát thèm.
Kỳ thật cô không quá thích ăn đồ ngọt, trước kia cũng không ăn bao nhiêu đậu cao, nhưng có thể là “bà dì” sắp tới nên mấy ngày nay cứ thèm ngọt, ngửi được mùi thơm của đậu cao mà nước miếng chảy ra liên tục.
Bác ba gái đang ở trong sân làm đậu cao, xây một cái bếp lò giản dị, đặt cái nồi lớn lên, bên trong đậu cao còn chưa định hình, có gạo, mè đen, đậu phộng giã vụn, đường trắng, đảo cho kết dính lại với nhau rồi bỏ vào khuôn, sau khi để nguội thì cắt thành khối, đây chính là đậu cao, còn gọi là kẹo gạo.
Ở Đường Thôn có tập tục làm đậu cao ăn Tết, tháng Giêng dùng để đãi khách, cũng cho bọn trẻ làm đồ ăn vặt, chẳng qua, trước kia điều kiện sống gian khổ, rất ít người sẽ làm món điểm tâm ngọt xa xỉ thế này.
"Niệm Niệm tới rồi, mau ăn này!"
Hoàng Chiêu Đệ nhìn thấy Đường Niệm Niệm thì nhiệt tình mời cô ăn đậu cao.
"Sao bác làm nhiều vậy ạ?"
Đường Niệm Niệm cầm một miếng lên căn, vừa xốp vừa giòn lại còn ngọt, còn có mùi đậu phộng và mè, rất hợp với khẩu vị hiện tại của cô
"Chẳng mấy khi mới làm một lần nên bác làm nhiều chút, chia cho thân thích một ít nữa.
"
Hoàng Chiêu Đệ vẻ mặt tươi cười, lấy một cái túi sạch đựng khoảng hai cân đậu cao cho Đường Niệm Niệm cầm về ăn.
Đường Niệm Niệm cũng không hề khách khí nhận lấy ngay, nhìn vào trong phòng một cái, mấy ngày nay Đường Hồng Hạnh vẫn luôn không lộ diện.
Hoàng Chiêu Đệ chú ý tới ánh mắt của cô, vẻ tươi cười hơi phai nhạt một chút, thở dài: "Đã tìm được một chàng trai tốt rồi, lớn hơn Hồng Hạnh tám tuổi, ở thôn Đại Vương, điều kiện gia đình không tồi, chàng trai này cũng biết chịu khổ, qua rằm tháng Giêng liền gả qua!"
Chàng trai này bà ấy đã hỏi thăm qua rồi, phẩm tính không tệ lắm, hơn nữa cha mẹ đều mất rồi, chỉ có một mình cậu ta, Hồng Hạnh trái tính trái nết, khẳng định là không hòa thuận với cha mẹ chồng, kiểu người quan hệ nhân thân đơn giản thế này mới thích hợp.
Tuy đã lạnh lòng với con gái nhưng Hoàng Chiêu Đệ vẫn tận tâm tận sức kiếm một người đàn ông đáng tin cậy, hy vọng về sau Đường Hồng Hạnh có thể sống tốt một chút.
"Chị Hồng Hạnh bằng lòng ạ?" Đường Niệm Niệm hỏi.
"Không phải do nó quyết, thật sự không được thì trói lại gả qua, ở trong nhà nữa chỉ tổ mất hết mặt mũi của gia đình!"
Hoàng Chiêu Đệ trầm mặt, con gái lớn không thể giữ lại, người xưa nói không sai.
Trước kia bà thật sự không thể ngờ con gái từ nhỏ đã hiểu chuyện lại chính là loại lấy oán báo ân thế này, còn không biết giữ liêm sỉ tự dâng hiến cho đàn ông, mặt mũi của nhà họ Đường đều bị nghịch nữ này làm mất hết.
Đường Niệm Niệm không nói cái gì nữa, chẳng qua cô cảm thấy, Đường Hồng Hạnh nhất định sẽ không thành thật chịu nghe sắp đặt, phỏng chừng về sau còn náo loạn nữa.
Cô xách theo một túi đậu cao về nhà, lúc về đến nơi, hai cân đậu cao còn dư một nửa, Đường Niệm Niệm ăn đến phát ngán luôn rồi, không muốn ăn thêm một miếng nào nữa, cho Cửu Cân và Điềm Điềm hết.
Thời gian trôi qua nhanh như bay, không khí Tết trong thôn càng ngày càng đậm, năm nay người dân Đường Thôn buôn bán lời không ít tiền, cũng có nhiều lựa chọn cho đồ Tết hơn, về cơ bản thì mỗi nhà đều phơi một ít thịt, nhà họ Đường là nhiều nhất.
Bà cụ Đường từ một tháng trước đã bắt đầu chuẩn bị rồi, vịt kho tương, gà kho tương, cá muối, thịt muối,! phơi đầy trong sân, dù là ai đi ngang qua nhà họ Đường cũng đều phải khen ngợi một câu, lòng hư vinh của bà cụ cũng được thỏa mãn.
Cách trừ tịch hai ngày, đơn vị của Tuyên Xuân Vinh cho nghỉ, trở về Chư Thành, anh ta và Chương Nhạc Vi đi dạo cả ngày ở huyện thành, mua không ít đồ, cũng mua một ít quà cho Chương Nhạc Vi, tình cảm của hai người tiến triển thần tốc, hai người tuy hai mà một.
Tuyên Xuân Vinh đóng gia cụ cho người khác để kiếm thêm, buôn bán lời không ít tiền, mua cho người nhà rất nhiều đồ Tết, hai mươi chín Tết, anh ta xách bao lớn bao nhỏ về nhà, chuẩn bị đón một năm mới long trọng, đầy đủ bên gia đình.
Nhà máy vớ và nhà máy hàng mỹ nghệ của Đường Thôn còn chưa nghỉ, nhiệm vụ sản xuất quá nặng, Đường Niệm Niệm vốn dĩ đã đề nghị cho nghỉ ăn Tết sớm, nhưng các công nhân đều không chịu, bọn họ tỏ vẻ có thể làm đến ba mươi Tết, vô cùng nhiệt tình.
Mẹ con Du Tú Mẫn cũng ở lại Đường Thôn ăn Tết, sau khi nhà mẹ đẻ cô ấy nghe tin cô ấy ly hôn thì gọi điện thoại tới đây chỉ trích, ngay cả một câu an ủi cũng không nói, chỉ có quở trách, Du Tú Mẫn cũng hoàn toàn lạnh lòng, quyết định không trở về Thượng Hải nữa.
Bà cụ Đường an ủi cô ấy, bảo cô ấy yên tâm ở lại thôn ăn Tết.
"Hiện tại tiền lương của cháu còn cao hơn đàn ông nữa, an tâm đi làm, gom góp thêm chút tiền, cha mẹ ruột cũng không thân thiết bằng tiền mặt đâu!"
Du Tú Mẫn gật gật đầu, ngại ngùng nói: "Chỉ là phải làm phiền mọi người nhiều quá rồi!"
Nhà ở của nhà máy vớ còn chưa xây xong, mấy ngày nay cô ấy và con gái vẫn luôn ở lại nhà họ Đường, ăn cơm cũng ăn chung, cô ấy gửi bà cụ Đường mỗi tháng ba mươi đồng tiền ăn, nhưng bà cụ chỉ lấy một nửa, còn nói hai mẹ con cô ấy ăn không hết bao nhiêu khiến Du Tú Mẫn thấy rất ngại.
"Có gì phiền toái đâu, các cháu không đến thì nhà bà vẫn phải nấu cơm ăn, chỉ là chuyện thêm hai đôi đũa thôi mà, bọn bà ở nông thôn không chú ý nhiều như vậy, cháu cứ yên tâm ở đây đi!"
Bà cụ Đường nói rất thật lòng, Du Tú Mẫn đã giao tiền ăn, còn rất biết tốt biết xấu, thường xuyên giúp bà làm việc nhà, con bé Điềm Điềm kia cũng hiểu chuyện lắm, mỗi ngày đều đi theo sau mông Cửu Cân, nghe lời cực kỳ.
.