Đường Niệm Niệm nhìn sang Tạ Văn Lâm, khí chất lạnh nhạt trên người anh ấy giống như đã bị bao phủ bụi mù, trở nên u ám rất nhiều, hơn nữa ánh mắt cũng hốt hoảng.
Sự việc đầu bếp Triệu mất tích khiến anh ấy có chút luống cuống.
Có lẽ đại biểu Liêu muốn thăm dò Tạ Văn Lâm còn có đồng bọn khác hay không, cho nên mới chỉ bắt một mình đầu bếp Triệu, tập kính vào tâm Tạ Văn Lâm khiến anh ấy tự làm rối loạn đội hình.
Đường Niệm Niệm không buồn quan tâm Tạ Văn Lâm nữa, cô đi tìm lão Chương và giao số liệu đã tính cho ông ấy.
Lần này lão Chương cũng không hỏi nhiều, ông ấy đi tìm người hạch toán, người hạch toán vẫn là Tạ Văn Lâm và một người khác.
Sau khi hạch toán ba lần thì về số không thành công, trong văn phòng vang lên tiếng hoan hô kích động, ánh mắt mọi người nhìn Đường Niệm Niệm càng ngày càng nóng bỏng, tựa như đang nhìn một trân bảo hiếm thấy.
"Tiểu Đường, cô đỉnh quá đi mất!"
"Tiểu Đường.
Cô là đại bảo bối của chúng tôi đó!"
Mọi người nhiệt tình vây quanh, từ ngữ ca ngợi không dứt bên tai, ngay cả người chất phác nhất trong căn cứ cũng không tiếc lời ca ngợi cô.
Bọn họ đều ca ngợi từ tận từ đáy lòng, không hề có lòng ghen tị, từ sau khi Đường Niệm Niệm tới đây, tiến độ nghiên cứu trong căn cứ chỉ dùng mắt thường cũng có thể thấy sự tiến bộ, trong lòng bọn họ đều hiểu.
"Công lao của mọi người, một mình tôi không làm được!"
Đường Niệm Niệm lui về sau mấy bước, cô không quá quen với sự nhiệt tình như lửa, càng không thích bị người khác ôm, vẫn là giữ một khoảng cách sẽ tốt hơn.
Hơn nữa cô cũng không phải đang khiêm tốn, đúng là công lao của mọi người, số liệu lão Chương giao cho cô là số liệu đã trải qua tính toán, là kết quả cộng đồng mọi người cố gắng, không phải là công của một mình cô.
"Công lao của cô lớn nhất, chúng tôi biết cả mà!"
"Đúng đó, trước khi Tiểu Đường chưa đến, nghẽn ở một chỗ không có tiến bộ, cô vừa đến đã vọt vèo vèo vèo nhanh như ngồi máy bay."
"Tiểu Đường đầu óc của cô cấu tạo thế nào thế, nhìn đâu có lớn nhưng sao lại tinh khôn thế chứ?”
Mọi người tôi một câu anh một lời, đều là lời khen ngợi, khiến cho Đường Niệm Niệm rất mắc cỡ, dứt khoát kéo cửa đi ra.
Nếu là mắng cô đánh cô làm nhục cô, cô tuyệt đối sẽ không khó chịu, dù sao cô sẽ dùng nắm đấm phản kích.
Nhưng khen cô nhiệt tình như vậy, cô có chút lạ lẫm, vẫn là ra ngoài bình tĩnh chút đi.
"Ha ha, Tiểu Đường mắc cỡ rồi, mọi người đừng nói nữa!"
"Con gái thì dễ mắc cỡ, kỹ sư Chương, Tiểu Đường có người yêu chưa?"
Chủ đề của mọi người đã chếch về hướng khác, mấy nhà khoa học lớn tuổi rất nhiệt tình, họ quan tâm tới chung thân đại sự của Đường Niệm Niệm, muốn giới thiệu người yêu cho cô.
"Con trai tôi hai mươi tuổi, còn đang học đại học, mặc dù đầu óc không tinh khôn như Tiểu Đường, nhưng cũng không tệ lắm, ngành học là vật lý, có tiếng nói chung với Tiểu Đường, sau khi kết hôn chắc chắn sẽ không không có đề tài nói."
"Tôi có một học trò, đã hai mươi mốt tuổi, đang đi làm ở sở nghiên cứu, đầu óc cũng rất thông minh, vẻ ngoài khỏi phái nói, còn nho nhã hơn Tiểu Tạ!"
Tạ Văn Lâm bị điểm tên tinh thần có chút hoảng hốt, nghe thấy tên của mình, anh ấy nhanh chóng hoàn hồn, lễ phép cười cười.
Người trong phòng đều giới thiệu lên con cháu hoặc là học sinh nhà mình một cách khí thế ngất trời, họ đều là thiên chi kiêu tử.
Cậu trai nào không tốt na bọn họ chắc chắn sẽ không giới thiệu, không xứng với Tiểu Đường.
Ngoài phòng, Đường Niệm Niệm tỉnh táo cực kỳ bình tĩnh, đây chỉ là một tình cảnh nhỏ, không hoảng hốt.
Kỹ sư Chương lên tiếng: "Mọi người đừng mơ nữa, Tiểu Đường đã có người yêu, nếu không phải chưa đủ tuổi thì người ta đã đăng ký kết hôn từ lâu rồi."
Trong phòng lập tức im ắng, qua hồi lâu sau mới có người hỏi: "Tiểu Đường có người yêu rồi?"
"Đúng, người yêu thanh mai trúc mã, cậu chàng đó là bộ đội sĩ quan trung đoàn, tiền đồ vô lượng, mọi người đừng quan tâm mù quáng!"
Kỹ sư Chương đã từng gặp Thẩm Kiêu, là một cậu chàng rất tốt, đối xử với Tiểu Đường cũng tốt, còn có tình cảm từ nhỏ đến lớn với Tiểu Đường, cơ sở tình cảm sâu hôn nhân mới bền chặt, ông ấy và lão Đặng đều cảm thấy phù hợp.
"Không đúng, thanh mai trúc mã, cậu nhóc đó không lớn hơn Tiểu Đường mấy tuổi à? Sao lại là cấp trung đoàn, không phải lừa để cưới chứ?”
Có người phát hiện điểm mù, lo lắng Đường Niệm Niệm bị lừa.
"Quân trưởng hai mươi mấy tuổi cũng có, tại sao không có trung đoàn? Đánh trận giống như chúng ta làm nghiên cứu, người bình thường phải đi từng bước, chậm rãi trèo lên trên, thiên tài thì như đi máy bay, vọt được một bước dài, không cần đi từ từ mới đến!"
Lời lão Chương nói có chút thấu tim, nhất là thấu trái tim của người trong phòng, bởi vì bọn họ đều là người bình thường đi từng bước từng bước, Tiểu Đường chính là thiên tài vọt tới một trượng.
"Kỹ sư Chương nói rất đúng, Tiểu Đường là thiên tài, khẳng định là người yêu cũng phải là thiên tài, người chúng tôi giới thiệu đều là người bình thường, không xứng với Tiểu Đường." Có người nói.
Tất cả mọi người đồng loạt phụ họa, bỏ đi suy nghĩ làm mai mối cho Đường Niệm Niệm.
Thật ra những người này đều khiêm tốn, người có thể được quốc gia coi trọng, tiến vào căn cứ nghiên cứu, tuyệt đối không thể nào là người bình thường, đều là nhân tài từ nhỏ đã ưu việt phi phàm, những người tuổi trẻ bọn họ giới thiệu cũng đều thuộc dạng ưu việt phi phàm, chỉ là hào quang của Đường Niệm Niệm quá lấn áp, mới khiến bọn họ có vẻ “phổ thông”.
Đường Niệm Niệm duỗi lưng một cái, về ký túc xá ngủ.
Bất giác, Đường Niệm Niệm đã ở căn cứ một tháng, mỗi ngày đều là tính toán và tính toán, sau đó là hạch toán và hạch toán, đã sắp quên chuyện đời ngoài núi, có điều tiến độ hạng mục đang dùng tiến độ khả quan tiến bước, tiếp tục dựa theo tiến độ này thì hạng mục rất có khả năng hoàn thành sớm.
Bộ đội.
Thẩm Kiêu vui sướng hân hoan trở về, một tháng này anh chấp hành nhiệm vụ không biết ngày đêm.
Kể cả một ngày nghỉ cũng không nghỉ, vì để tích lũy đến lúc kết hôn sẽ nghỉ một thể.
Anh đã nghĩ kỹ, sau khi kết hôn sẽ dẫn Niệm Niệm đến nước láng giềng thu gom phỉ thúy, Niệm Niệm đã nhắc chuyện này rất lâu rồi, đến lúc đó để Niệm Niệm thu gom đã nghiền.
Chỉ là sau khi nhìn thấy Minh Chấn Hưng, anh lại bị dội một gáo nước lạnh lớn..