Xuyên Sách Thành Pháo Hôi Chống Lại Mệnh Xui Xẻo FULL


"Anh em trong nhà cũng phải sòng phẳng, nên là của anh thì phải là của anh!”
Đặng Mạt Lỵ đếm ra bốn mươi chín đồng một cách rất chân thành, đưa cho Đường Trường Phong, sau đó cất kỹ mười ba đồng của mình, tâm trạng vui phơi phới, hôm nay thật sự là ngày tốt lành để kiếm tiền.
Đường Trường Phong vươn tay gọi xe, một chiếc xe taxi được lái tới, anh ấy mở cửa xe, ra hiệu Đặng Mạt Lỵ lên xe trước.
"Tôi không vào, xe taxi đắt chết khiếp, một mình anh vào đi.”
Đặng Mạt Lỵ lắc đầu nguầy nguậy, đi một chuyến xe mất hai ba mươi đồng, đủ cho cô ấy với em trai tiêu xài mấy ngày.
"Tiền hai người ngồi xe với một người ngồi là như nhau, tôi bỏ tiền, không cần cô bỏ!”
Đường Trường Phong có chút cạn lời, anh ấy chưa thấy ai keo kiệt như thế, rõ ràng quần áo đang mặc còn là quần áo có nhãn hiệu.
Anh ấy không biết quần áo Đặng Mạt Lỵ đang mặc là quần áo cũ các cô chủ trong nhà họ Đặng không thèm, không tốn một đồng.
"Vậy tôi vào!"
Đặng Mạt Lỵ lập tức lên xe, đi xe taxi không tốn tiền, ngu sao mà không đi.
Đường Niệm Niệm từ nơi hẻo lánh đi ra, ánh mắt ánh lên sự tươi cười.

Nếu như anh hai ngốc có một nửa can đảm và trí thông minh của Đặng Mạt Lỵ, nhất định có thể theo gió vượt sóng tại ngành giải trí rồi.
Cô chợt lóe lên một suy nghĩ, hiện tại giới truyền hình điện ảnh của Hồng Kông vòng gần như là các bang phái khống chế, Đặng Trường Quang cũng có cổ phần trong công ty truyền hình điện ảnh.

Đời này không biết Đặng Mạt Lỵ có thể chưởng quản nhà họ Đặng hay không, nếu giống với kiếp trước, anh hai ngốc giao hảo trước với Đặng Mạt Lỵ sẽ có lợi cho sau này anh ấy xông xáo tại ngành giải trí.
Xe taxi dừng lại tại nhà họ Đường, Đặng Mạt Lỵ nhất quyết bảo ngừng, nhà họ Đặng cách nhà họ Đường tầm mười phút đi đường, không xa, cô ấy không muốn bỏ ra thêm tiền xe, Đường Trường Phong tỏ ý anh ấy có thể bỏ số tiền này, nhưng Đặng Mạt Lỵ không đồng ý.
"Đi bộ không mất bao lâu, tạm biệt!”
Đặng Mạt Lỵ vẫy tay, mới đi mấy bước đã phát hiện Đường Trường Phong đang theo sau, lý do của anh ấy là: "Nếu để cho bạn bè biết tôi để cho một đứa con gái đi đêm một mình, khẳng định sẽ mắng chết tôi!"
"Nếu như thật sự gặp phải người xấu, có lẽ anh còn không đánh giỏi bằng tôi!”
Đặng Mạt Lỵ nói đùa.

Sau khi mẹ chết vì bệnh, cô ấy và em trai sống nương tựa lẫn nhau trong những năm đó, người xấu gặp phải cũng không ít, chúng đều bị cô ấy đuổi đi.

Không phải võ nghệ của cô lợi hại thế nào, chỉ là cô không sợ chết thôi.
"Khoác lác ai không biết, mặc dù tôi không lợi hại bằng em gái tôi, nhưng tay chân lèo khèo này của cô tôi nhất định có thể đánh thắng!"
Đường Trường Phong không tin, Đặng Mạt Lỵ nhìn như chỉ một trận gió cũng có thể thổi ngã, đánh nhau có thể ghê gớm cỡ nào?
Đặng Mạt Lỵ hé miệng cười, không có phản bác.
Mục Anh Liên nghe người hầu báo cáo, nói Đường Trường Phong xuống xe trước cửa nhà, sau đó đi theo một cô gái xinh đẹp.

Bà ấy nghe thế thì vừa vui vẻ vừa lo.
Vui vẻ vì cuối cùng con trai thứ hai đã lớn, tìm được bạn gái, lại lo lắng người yêu mà đứa con trai thứ hai tìm liệu có hợp ý của bà ấy hay không.
Mười mấy phút sau, Đường Trường Phong đã trở về, Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu cũng đến nhà.
"Trường Phong, tối nay con trở về nhà với một cô gái xinh đẹp? Sao không dẫn vào nhà ngồi một lát?" Mục Anh Liên làm bộ lơ đãng hỏi.
"Tiện đường mà thôi, cô ấy là người nhà họ Đặng, hẹp hòi muốn chết.

Ngay cả mấy đồng tiền xe cũng không nỡ bỏ ra, thà rằng đi bộ.

Con sợ một cô gái như cô ấy đi đường ban đêm không an toàn nên đưa cô ấy về nhà.

Mẹ, mẹ đừng nghi thần nghi quỷ!"
Đường Trường Phong nghe là biết mẹ anh ấy đang suy nghĩ gì, vội vã giải thích.
Mặc dù Mục Anh Liên có hơi thất vọng, nhưng cũng rất tò mò về Đặng Mạt Lỵ, hỏi: "Có phải là cháu gái mới nhận của nhà họ Đặng hay không? Con gái của nhà họ Đặng không đến nỗi ngay cả mấy đồng tiền xe cũng không có đó chứ?”
"Phu nhân, nhà họ Đặng đối xử với cô chủ mới nhận không tốt, quần áo đều là đồ cũ của các cô chủ khác.

Cậu chủ mới phải dùng dược liệu bổ dưỡng đắt đỏ nhưng nhà họ Đặng cũng không nỡ bỏ tiền, chỉ mua một vài thuốc bổ bình thường."
Tin tức người hầu A Trân nhạy bén, các tin tức của trong nhà phú hào ở lưng chừng núi, cô ấy gần như đều biết.
Mục Anh Liên nhíu mày, thương tiếc nói: "Hai chị em này số khổ, có một người cha không đáng tin cậy, nếu có thể khiến Đặng Trường Quang xem trọng, cuộc sống sau này có thể tốt hơn chút."
Nhưng cháu trai cháu gái của Đặng Trường Quang đã có mười người, cũng đều là từ nhỏ lớn lên ở bên người, chị em Đặng Mạt Lỵ từ nhỏ không sống ở nhà họ Đặng, cơ sở tình cảm yếu kém, muốn lọt mắt xanh của Đặng Trường Quang rất khó.
"Hi vọng về sau có thể tìm nhà chồng đáng tin cậy cho cô gái này đi!"
Mục Anh Liên cảm khái một câu, không có nhắc lại nhà họ Đặng nữa.
Khóe miệng Đường Niệm Niệm hơi mỉm cười, các cô gái nhà họ Đặng gần như đều dùng để thông gia, Đặng Mạt Lỵ cũng không ngoại lệ, nhưng người chồng Đặng Trường Quang chọn cho cô ấy ác như cầm thú, còn ra tay đánh người, Đặng Mạt Lỵ bị đánh đến sinh non, dẫn đến cả đời không thể mang thai, nhưng Đặng Trường Quang cũng không ra mặt cho cô ấy, chỉ nói con gái nhà họ Đặng chỉ có thể làm quả phụ, tuyệt đối không thể ly hôn.
Sau đó, người chồng bạo lực gia đình của Đặng Mạt Lỵ vào một đêm say rượu lái xe, gặp tai nạn xe mà chết, Đặng Mạt Lỵ được làm quả phụ thành công, nhưng gia tài bạc tỷ của chồng cô ấy không thể tranh tới tay, người trong nhà người chồng bạo lực cũng có thế lực.

Kiện cáo hai năm với Đặng Mạt Lỵ, ai cũng không có được chỗ tốt.

Cuối cùng, Đặng Mạt Lỵ gả cho đại ca bang phái, thuận lợi đoạt lại di sản của người chồng đã mất, có tiền còn có thế lực bang phái, Đặng Mạt Lỵ gần như có thể đi ngang tại Hồng Kông, ngay cả Đặng Trường Quang cũng phải kiêng kị cô ba phần.
Chỉ có điều vinh quang và truyền kỳ của cô ấy, là dùng vết thương đầy người đổi lấy.

Đặng Mạt Lỵ viết bên trong tự truyện: "Mỗi khi tôi kẹt ở vực sâu, luôn luôn cầu nguyện có một đôi tay có thể kéo tôi ra ngoài, nhưng tới bây giờ điều đó vẫn chưa từng được thực hiện.

Mỗi một lần đều là tôi tự mình leo ra vực sâu, mặc dù cửu tử nhất sinh, mình đầy thương tích, nhưng tôi vẫn sống như xưa, vẫn có thể chiến đấu, chỉ cần tôi không chết, người chết chính là bọn họ!"
Đường Niệm Niệm cực kỳ tán thưởng sự liều lĩnh này của Đặng Mạt Lỵ, cho nên cô mới ra tay giúp đỡ.
Đường Trường Phong trở nên trầm ngâm, anh ấy không ngờ cảnh ngộ của Đặng Mạt Lỵ khổ như vậy, khó trách ngay cả mấy đồng tiền xe cũng phải tính toán chi li, là anh ấy quá tự cho là đúng.
"Mẹ, về sau bãi bỏ tiền tiêu vặt của anh hai đi."
Chờ Đường Trường Phong đi tắm rửa, Đường Niệm Niệm nói ý đồ xấu với Mục Anh Liên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui