Beauvoir gật mạnh đầu, âm thầm cầu nguyện Vittorio nhất định phải không chịu thua kém, tuyệt đối đừng làm thật.
"Thử thật hay giả cái gì? Nói chuyện đừng chỉ nói một nửa, chúng ta là cùng tiến cùng lùi mà.
" Trong lòng Emir hơi ngứa ngáy.
"Đúng vậy, nói chuyện đừng giấu đầu lộ đuôi, thế này chọc người ghét nhất.
" Đường Trường Phong gật mạnh đầu, trong lòng của anh ấy cũng ngứa ngáy.
"Câu giấu đầu lộ đuôi dùng tài tình thật, hóa ra còn có cách dùng này, tôi vừa học được một thành ngữ, ha ha!"
Lực chú ý của Emir lập tức dời đi, cậu ta ngoại trừ si mê võ hiệp ra thì cảm thấy rất hứng thú với văn học cổ đại của Hoa Hạ, đụng phải một thành ngữ mới tinh thì nhất định phải hiểu rõ, truy vấn ngọn nguồn.
"Giấu đầu lộ đuôi này còn có thể dùng trường hợp nào? Lúc chơi trốn tìm có thể sử dụng không? Nó còn có cách dùng ẩn dụ gì không?" Emir hỏi liên tiếp.
"Không biết, xin đấy, tôi là vì học không tốt tiếng Trung mới học ngành ngành Khoa học Kỹ thuật, cậu hỏi tôi tôi hỏi ai?"
Đường Trường Phong bị quấn quýt thì nổi giận, một kẻ học dốt học thất bại tiếng Trung như anh ấy, nào biết giấu đầu lộ đuôi có mấy cách dùng, tên ranh giặc Tây này sao hiếu học thế, may mắn cha mẹ không thấy, nếu không lại muốn mắng anh ấy ngay cả người phương Tây cũng không bằng rồi.
"Anh không phải người Hoa sao? Sao có thể tiếng Trung không tốt?" Emir kinh ngạc, cảm thấy chắc chắn là Đường Trường Phong đang nói giỡn, người Hoa sao lại học tiếng Trung không tốt?
"Ai quy định người Hoa thì nhất định phải học tốt tiếng Trung, cậu quy định? Tôi đây học không tốt, mắc mớ gì tới cậu?”
Đường Trường Phong thẹn quá hoá giận, giọng nói càng lúc càng lớn.
Hai đồ đần này vừa bắt đầu cự nhau là không để ý tới trước đó muốn hỏi gì, Đường Niệm Niệm móc móc lỗ tai, dẫn ba kẻ ngốc đi ra ngoài, mệt mỏi hơn cả bắt đặc vụ.
Bên người liên hệ còn chưa có tin tức, Đường Niệm Niệm cũng không nóng nảy, dứt khoát diệt đàn ông cặn bã trước.
Cô bảo Beauvoir hẹn Vittorio ban đêm đến quán bar chơi, Vittorio vui vẻ đồng ý.
Beauvoir ăn diện thật đẹp, vui vẻ đến quán bar, cô ấy không biết, Đường Niệm Niệm đang theo ở phía sau, còn có Emir làm ầm ĩ muốn đi theo.
Beauvoir và Vittorio ngồi sát bên nhau, nam thanh nữ tú, nhìn rất xứng, Vittorio rất biết dỗ người, chỉ mấy câu đã chọc cho Beauvoir cười to, hai người bất giác áp sát càng gần, tay Vittorio còn vòng qua eo Beauvoir.
"Đồ lưu manh, tay của anh ta đang đặt đâu đấy!"
Emir tức điên lên, nếu không phải Đường Niệm Niệm nắm lại thì đã sớm xông lên.
"Cậu tức cái gì, đâu phải sờ cậu!"
Đường Niệm Niệm lạnh lùng chửi lại câu, thích thì cứ mạnh dạn nói ra, giấu ở trong lòng có tác dụng gì.
Emir bị chặn họng á khẩu không trả lời được, thái độ hậm hực, thâm thù đại hận trừng mắt với Vittorio.
Vittorio đột nhiên đứng dậy, Beauvoir cũng đứng lên, hai người rời khỏi quán bar, lên xe của Vittorio.
Đường Niệm Niệm cũng lái xe, chờ hai người Vittorio lái được một quãng đường cô mới khởi động xe, Emir cứ léo nhéo mãi bên cạnh, khiến cô phiền chết đi được, vả một cái, lập tức yên tĩnh.
Xe Vittorio dừng lại trước một khu nhà trọ, hẳn là chỗ ở của anh ấy, Beauvoir cùng xuống xe với anh ấy, tiến vào thang máy, dừng lại tại lầu ba.
"Xô cửa đi vào không?"
Cửa đóng chặt, Emir tự lẩm bẩm, coi bộ là thật sự muốn xô cửa, nhưng bị Đường Niệm Niệm lôi ra, cô móc ra một sợi sắt mỏng, nhẹ nhàng mở khóa.
Emir trợn tròn mắt, ánh mắt cuồng nhiệt, phấn khích nói: "Sư phụ, tôi muốn học cái này!"
"Ngậm miệng!"
Đường Niệm Niệm thấp giọng quở trách, đẩy cửa ra, trong cửa truyền ra giọng nói nam tính khàn khàn của Vittorio: "Cục cưng, em thật đẹp!"
"Vittorio, anh biết tôi bao nhiêu tuổi không?" Beauvoir hỏi.
"Bé cưng muốn khảo nghiệm anh? Em mười sáu tuổi, ngày tám tháng sau là sinh nhật em, đúng không?"
Vittorio cười khẽ, trò xiếc của mấy em gái anh ấy hiểu rất rõ, chính là hi vọng một người đàn ông có thể toàn tâm toàn ý yêu cô ấy, nhớ kỹ mỗi chi tiết của cô ấy, điểm ấy không làm khó được anh ấy.
"Đúng, tay anh đang sờ đâu đó?"
"Bảo bối, đêm xuân ngắn ngủi, chúng ta! A!"
Vittorio kêu thảm cúi người, không dám tin nhìn Beauvoir, rõ ràng vừa rồi còn tình nồng ý mật, sao lập tức đổi bộ mặt khác thế?
"Đàn ông cặn bã chết tiệt, ngoại trừ nửa người dưới anh còn có cái gì? Biết tôi còn chưa tròn mười sáu cũng muốn ra tay, anh ngay cả súc sinh cũng không bằng, đánh chết anh!"
Beauvoir quyền đấm cước đá với đàn ông cặn bã, vừa rồi móng vuốt tên đàn ông cặn bã này sờ lung tung đủ chỗ, còn muốn kéo quần áo của cô ấy, nếu không phải sức của cô ấy mạnh thì nhất định sẽ chạy không thoát bàn tay dê sồm này.
Niệm Niệm nói rất đúng, người đàn ông mà lý trí không chiến thắng được d*c vọng chính là đàn ông cặn bã đích thực.
"Đừng đánh nữa, chuyện em tình anh nguyện, em không đồng ý tại sao về nhà với anh?”
Vittorio tức hổn hển chất vấn, mẹ nó sao sức bà cô này mạnh thế, hiện tại anh ấy rất lo lắng con họa mi sẽ bị bẻ cổ, với cú lên gối vừa rồi của con ả này, chỉ sợ đã gãy mất.
"Không theo anh về nhà, sao thấy rõ anh là đàn ông cặn bã?"
Beauvoir đánh mạnh hơn, thế mà còn không biết xấu hổ chất vấn, chẳng biết xấu hổ!
Vittorio chửi tục, trước kia trong đám phụ nữ anh ấy làm mọi việc đều thuận lợi, hôm nay bị ngã nhào một cú, thật sự là cực kỳ không may.
Đường Niệm Niệm kéo Emir trốn đi, không bao lâu sau, Beauvoir tức giận bước ra, hùng hùng hổ hổ rời đi.
Trong phòng truyền ra tiếng r3n rỉ của Vittorio, Emir chạy vào, đập anh ấy một trận, không đợi Vittorio kịp phản ứng, cậu ta đã đánh xong rồi, trong phòng đã không thấy bóng dáng nữa.
"F*ck, con gái mẹ mày!"
Vittorio chửi ầm lên, anh ấy đã trêu ai ghẹo ai, một đêm chịu hai trận đánh đập, khuôn mặt anh tuấn của anh ấy không thể bị đập nát, anh ấy còn phải dựa vào mặt mài cơm ăn.
.