Đường Niệm Niệm giơ súng lên.
Tuy ca nô chao đảo kịch liệt, nhưng tay cô vẫn vững như Thái Sơn.
Bóp cò, tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên, người bên trên du thuyền rơi xuống biển, trên mặt biển nổi lên một vũng máu.
Thẩm Kiêu đã lái đến bên cạnh du thuyền, du thuyền lao tới, chúng muốn va lật ca nô bọn họ, nhưng đã bị Thẩm Kiêu tránh thoát.
Đường Niệm Niệm lấy dây câu trong tóc, đầu móc câu thì vung ra trên boong thuyền của du thuyền, dùng sức kéo xuống, rất kiên cố.
Cô nhẹ nhàng leo lên du thuyền, ngay sau đó tiếng súng vang lên, bên trên boong thuyền đã có thêm ba thi thể.
Thẩm Kiêu cũng trèo lên, Emir và Beauvoir ở lại ca nô.
"Người trong tay tao, thả tao đi!"
Hai người đàn ông cao to chia ra khống chế Đường Trường Phong và Đặng Mạt Lỵ, mặt Đường Trường Phong sưng vù như đầu heo, còn dính không ít máu, bị đánh rất thảm.
Trên người Đặng Mạt Lỵ cũng có vết thương, quần áo cũng bị kéo tả tơi.
"Niệm Niệm, đừng quan tâm anh, đi báo cảnh sát đi!"
Đường Trường Phong kêu to, anh ấy lo lắng em gái sẽ xảy ra chuyện, hoàn toàn quên mất mấy thi thể dưới đất.
Đường Niệm Niệm ghét bỏ liếc một cái, anh hai ngốc như vậy, về sau tháng ngày “chùi đít cho người ta” nhất định rất nhiều.
"Tao đếm tới ba, ngoan ngoãn thả người, tao cho chúng mày được toàn thây, nếu không, chia năm xẻ bảy!"
Đường Niệm Niệm nói rất bình tĩnh, nhưng vẻ mặt lạnh lùng của cô lại làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo, hai tên côn đồ bất giác run rẩy, hai cái đùi cũng mềm nhũn.
"Đừng làm bọn tao sợ, bọn tao không bị dọa đâu, mau mau xuống thuyền, nếu không tao cắt cổ của nó!"
Tên côn đồ cắm mạnh dao găm, cái cổ của Đường Trường Phong đã chảy máu, anh ấy đau đến mức mặt mũi trắng bệch, nhưng anh ấy cố nén không la lên, không thể làm phân tâm em gái.
"Một, hai, ba!"
Đường Niệm Niệm vừa đếm xong, một cái bóng đã lao tới nhanh như tia chớp tới trước mặt Đường Trường Phong.
Sau đó là một tiếng hét thảm, tên côn đồ khống chế Đường Trường Phong đã ngã xuống đất, một cánh tay đẫm máu đã bay qua một bên khác, trong tay của cánh tay đó còn đang cầm dao găm.
"Không nghe lời, đáng chết!"
Thẩm Kiêu ném khúc cánh tay gãy vào trong biển, sau đó kéo cánh tay còn lại xuống, tựa như đang nhổ củ cải, tên bắt cóc không có hai cánh tay có muốn ngất cũng không ngất được, gã quá đau rồi, đau đến gã muốn chết.
"Mày giết tao đi, van xin mày, giết tao đi!"
Tên bắt cóc đau đến lăn lộn dưới đất, mỗi lần lăn là mỗi lần máu tuôn ào ào ra, bên trên boong thuyền bị dây đầy máu, một tên bắt cóc khác thấy thế thì run lẩy bẩy, dao găm trong tay đã gần như không cầm chắc.
"Cố thêm, còn thiếu một cái!"
Thẩm Kiêu lại quăng lên một cái chân của tên bắt cóc, Niệm Niệm nói muốn chia năm xẻ bảy, anh phải nghiêm túc hoàn thành.
"A..."
Tiếng kêu thảm thiết của tên bắt cóc vang tận mây xanh, đùi phải của gã đã bị giật ra, Thẩm Kiêu tiện tay ném đi, chân gãy đã biến mất trong biển rộng.
"Tôi sai rồi, là anh Long phái chúng tôi bắt trói, chúng tôi chỉ là nghe lệnh làm việc, van xin anh chị giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng tôi một cái mạng chó đi!"
Một tên bắt cóc khác quỳ xuống, mặc dù bọn chúng là bắt cóc nhưng một nam một nữ này là Diêm Vương, gã không thể trêu vào.
Đường Niệm Niệm vô cảm, Thẩm Kiêu tiếp tục kéo một cái chân còn lại, tên bắt cóc đã biến thành một tảng người đẫm máu, sức la gào cũng đã kiệt, ánh mắt gã cầu khẩn, hi vọng có thể cho gã được sảng khoái.
Thẩm Kiêu không nhanh không chậm tóm tảng người này, nhẹ nhàng vỗ một cái, xương cổ đã gãy, cho gã được sảng khoái.
Sau đó ném thi thể vào biển cả.
Ba thi thể khác cũng ném vào biển cả, chỉ còn một tên là còn thở, gã bị dọa sợ bài tiết tự do, mùi nước tiểu khai nồng nặc khiến Đường Niệm Niệm muốn làm thịt gã.
Nhưng giữ lại còn có tác dụng.
"Anh Long tên gì? Tại sao muốn bắt cóc bọn họ?"
Đường Niệm Niệm lạnh giọng hỏi.
"Anh Long chính là anh Long, chúng tôi chỉ gọi anh ấy là anh Long, tôi không biết tại sao anh ấy muốn bắt trói họ, chỉ là nhận lệnh làm việc, lời tôi nói đều là thật, nếu tôi có nói một chữ nói dối thì để trời đánh tôi năm lần, chết không yên lành.”
Tên bắt cóc thề thốt, chỉ sợ Đường Niệm Niệm nổi giận thì gã sẽ giống đồng bọn, ngay cả toàn thây cũng không còn, còn chết thê thảm vậy.
"Anh Long bảo mày bắt nam hay nữ?"
Đường Niệm Niệm phải hỏi rõ ràng.
"Nữ, chúng tôi không muốn bắt nam, là anh ta xông lên cản, chúng tôi sợ đánh động các sếp, bấy giờ mới bắt cả anh ta.”
Vẻ mặt tên bắt cóc cầu xin.
Hối hận xanh cả ruột, sớm biết tên lỗ mãng này có bạn như Diêm Vương thì có thế nào gã cũng không bắt cả anh ta theo.
"Bọn mày bắt cóc bạn của tao ngay trước mặt tao, sao tao có thể khoanh tay đứng nhìn!"
Đường Trường Phong nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
"Im miệng!"
Đường Niệm Niệm ghét bỏ liếc một cái, Đường Trường Phong thông minh ngậm miệng, còn cười cười lấy lòng, nhưng trong lòng thì lo lắng bất an, sợ em gái nổi giận sẽ không để ý tới anh ấy.
"Mang bọn ta đi tìm anh Long!"
Đường Niệm Niệm không hỏi nữa, tên tay chân như này biết quá ít, vẫn là tự mình đi hỏi anh Long tốt hơn.
"Tôi...!Tôi không dám, anh Long biết sẽ giết tôi."
Bọn bắt cóc run lẩy bẩy, anh Long ngoan độc hung tàn, nếu gã dám dẫn người qua thì chắc chắn sẽ gi ết chết gã.
Đường Niệm Niệm cười khẩy nói: "Mày không chịu dẫn đường, bây giờ tao gi ết chết mày!".