Đường Lục Cân và Đường Đông Cường xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt, những đứa trẻ vừa rồi, có mấy người tuổi đã không nhỏ nữa, nam nữ đều có, mắc cỡ quá đi mất.
"Mấy đứa trẻ nhà cô được nuôi thật tốt, có bề ngoài đẹp còn thông minh, thật tốt!"
Triệu Xuân Mai đánh giá từ trên xuống dưới, sau đó tán thưởng, mặt hai anh em càng đỏ hơn, không dám ngẩng đầu.
"Hải Dương và Hải Tinh cũng giỏi, đồ ngọt này là cho các cháu ăn."
Đường Niệm Niệm lấy ra một bao bánh đậu cao, nhét cho.
"Cô cứ khách khí như vậy, tôi không khách khí với cô nữa, để lát nữa tôi mang chút đồ ăn qua cho cô!"
Triệu Xuân Mai đã chuẩn bị xong từ lâu, chạy về nhà cầm một túi đồ ăn lớn, tặng cô.
"Đây là bánh mì hình hoa, cô hấp nóng lên là có thể ăn, đây là bánh xoắn chiên, đây là bánh rán, cuộn chung với rau gì cũng được, món ngon nhất là cuộn với hành tây, đáng tiếc hành tây chưa lớn, tôi không có mang qua được, vị hành tây bên thành phố Thượng Hải không chính cống như quê tôi.”
Ăn tết Triệu Xuân Mai cũng dẫn con về nhà, có lấy về không ít đặc sản, những món này là bà ta cố ý chừa cho Đường Niệm Niệm.
"Ôi, mấy cái bánh mì này đẹp quá, giống như hàng thủ công vậy."
Đường Lục Cân lấy ra một cái bánh mì hình hoa xinh đẹp quá đáng, là một đóa hoa mẫu đơn, giống y như đúc, nhìn từ xa sẽ trông giống như thật, Đường Niệm Niệm cũng lấy ra một con hổ con béo múp, con hổ ngây thơ dễ thương, quá đáng yêu.
"Cái này có thể để trong bao lâu?"
Đường Niệm Niệm không nỡ ăn, món hàng thủ công đẹp như vậy ăn rất đáng tiếc.
"Bánh là dùng để ăn, để đó làm gì, cô tranh thủ ăn đi, trời nóng sẽ dễ hỏng." Triệu Xuân Mai buồn cười, vẫn là tính trẻ con.
Thấy Đường Niệm Niệm vẫn có chút không nỡ, bà ta bèn nói: "Cô ăn rồi tôi sẽ làm thêm cho cô ăn.”
"Làm cái này phiền không?" Đường Niệm Niệm hỏi.
"Không phiền, có tay là làm được.”
Triệu Xuân Mai buột miệng nói, tại quê của bà ta, làm bánh mì hình hoa là kỹ năng thiết yếu của mỗi người phụ nữ, giống như ăn cơm đi ngủ, từ nhỏ đã biết.
Đường Niệm Niệm yên lặng nhìn tay mình...!Trong đầu lướt qua hai chữ “vô dụng!”
"Chị hai, bánh mì hình hoa này hẳn là người phương Tây sẽ thích."
Đường Lục Cân cầm bánh mì hình hoa hình con hổ con, buột miệng nói.
"Cái gì? Người phương Tây thích cái gì?"
Triệu Xuân Mai không nghe rõ, chỉ nghe thấy người phương Tây.
Đường Lục Cân hơi ngượng, không nhịn được nhìn qua chị hai, ánh mắt Đường Niệm Niệm như cổ vũ, cô ấy lập tức được bơm thêm dũng khí, lớn tiếng nói: "Con cảm thấy người phương Tây sẽ thích bánh mì hình hoa này, có thể làm một nhà máy sản xuất bánh mì hình hoa, đóng gói chân không, xuất khẩu kiếm ngoại hối!”
"Đây chỉ là bánh mì, còn có thể xuất khẩu?"
Triệu Xuân Mai cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, bà ta cảm thấy bánh mì hình hoa là thứ bình thường tới không thể bình thường hơn.
Dưới quê bà ta ngày lễ ngày tết, mừng thọ người già, đám hiếu hỉ, em bé đầy tháng, cúng bái tổ tông đều phải làm bánh mì hình hoa, đồ vật phổ thông như thế, thế mà còn có thể xuất khẩu, bà ta thật sự không dám tin tưởng.
"Đừng xem thường bánh mì hình hoa này.
Với chiều dài năm ngàn năm văn hóa của Hoa Hạ chúng ta, rất nhiều thứ đối với chúng ta là rất bình thường nhưng người phương Tây thì thích vô cùng.
Chẳng hạn như quạt đan cỏ lúa mì bình thường nhất bên trong thôn bọn con, nhưng người phương Tây rất thích, kiếm được rất nhiều ngoại hối đấy!"
Đường Lục Cân chậm rãi nói, trên khuôn mặt trắng nõn, thanh tú là sự tự tin.
Hội quảng giao vào mùa thu năm ngoái cô ấy đã được đi mở mang tầm mắt, tận mắt thấy những người phương Tây thích hàng thủ công mỹ nghệ đặc sắc của Hoa Hạ đến cỡ nào, hơn nữa…
"Trong hội quảng giao năm ngoái, con nghe mấy người phương Tây đang nói chuyện phiếm, nói Hoa Hạ không có bánh mì tinh xảo, bánh gatô phương Tây có thể làm đủ loại hình dạng, nếu như bọn họ nhìn thấy bánh mì hình hoa xinh đẹp như vậy, chắc chắn sẽ không nói ra những lời không kiến thức này nữa!"
Đường Lục Cân càng nói càng kích động, trước kia cô ấy chỉ ở Chư Thành, không có ra ngoài nhìn thế giới rộng lớn, ngược lại không có tình yêu nước mãnh liệt như vậy, nhưng sau khi cô ấy ra ngoài nhìn ngắm thế giới.
Tình yêu nước chảy trong m.á.u thịt tựa như đã được thức tỉnh, cô ấy không thể nghe lọt tai bất cứ kẻ nào nói quốc gia không tốt dù chỉ là một chút.
Lúc ấy khi cô ấy nghe thấy đã rất muốn tranh luận cùng những người phương Tây, chỉ có điều tiếng Anh của cô ấy không tốt lắm, khẳng định sẽ không cãi lại được, lại thêm lúc kia cô ấy vẫn chưa biết bánh mì hình hoa, không thể có luận điểm phản đòn người phương Tây.
Cho nên cô ấy nhịn xuống, về sau sẽ luôn có cơ hội vả thẳng mặt của những người phương Tây đó.
Triệu Xuân Mai đột ngột đứng lên, kích động mắng: "Bọn quỷ Tây chúng nó có ăn được gì ngon đâu? Cà phê đắng như thuốc cũng xem là bảo bối, bọn họ có mặt mũi đâu nói bánh mì của chúng ta không có bánh mì ngon, lúc chúng ta làm bánh mì, bọn quỷ Tây còn đang cởi truồng ăn thịt sống đấy!"
"Không sai, người phương Tây đúng là chưa bao giờ ăn được cái gì ngon.”
Đường Niệm Niệm rất đồng ý, ẩm thực văn hóa của người phương Tây giống như lịch sử của bọn họ, một trang giấy cũng viết không hết.
Triệu Xuân Mai được cổ vũ càng kích động, lớn tiếng nói: "Nếu mọi người thành lập nhà máy, người làm việc tôi sẽ bao hết, phụ nữ trong thôn tôi ai ai cũng có bàn tay khéo léo, bánh mì hình hoa họ làm khẳng định sẽ khiến người phương Tây rớt con mắt!"
Đường Lục Cân cũng rất kích động, mong đợi nhìn về phía chị hai, trong lòng cô ấy không chắc, không biết nhà máy bánh mì hình hoa này rốt cuộc có thể thành lập hay không.
"Hội quảng giao mùa xuân chắc chắn không dự được, nếu tranh thủ thời gian, hẳn là có thể tham gia hội quảng giao mùa thu." Giọng điệu của Đường Niệm Niệm không quá xác định.
Nếu như là thành lập nhà máy tại Đường Thôn, cô nhất định có thể nắm chắc thời gian.
Nhưng ở quê Triệu Xuân Mai, cô không quá nắm chắc, chỉ sợ cán bộ và người dân bên kia không phối hợp.
"Tiểu Đường, bánh mì hình hoa này thật sự có thể thành lập nhà máy? Có thể kiếm tiền của người phương Tây?"
Triệu Xuân Mai cầm một cái bánh mì hình hoa, đến bây giờ bà ta vẫn không dám tin tưởng, cảm thấy giống như đang nằm mơ.
"Có thể thành lập nhà máy hay không phải xem tình hình phối hợp bên quê của bác." Đường Niệm Niệm nói.
"Phải phối hợp thế nào?"
Triệu Xuân Mai vội vã hỏi.
"Thứ nhất, cán bộ nơi đó nhất định phải ủng hộ hết mình, không thể giở thói quan liêu.
Thứ hai, dân chúng địa phương phải tuân phục quản lý, không thể có chủ nghĩa cá nhân, hai điểm này nhất định phải làm được, nếu không nhà máy sẽ không thành lập được!"
Đường Niệm Niệm nói hai điểm, cũng là hai điểm cực kỳ trọng yếu..