Cô ấy nhìn thức ăn trên tay Viên Hồng Mai, trong lòng rất cảm động, nhưng cũng cảm thấy có chút khó chịu.
Cô ấy không muốn được người ta thương hại, như thế khiến cô ấy cảm thấy mình rất vô dụng.
"Ăn đi, không có ai thuận buồm xuôi gió cả một đời, kiểu gì cũng sẽ gặp phải vấp ngã, cắn răng chịu đựng là ổn.
"
Viên Hồng Mai nhét thức ăn vào tay cô ấy, dịu giọng an ủi.
"Cảm ơn.
"
Ngô Uyển Hoa cúi đầu xuống, giọng nói nghẹn ngào, cô ấy mở tờ báo ra, mùi thơm của bánh rán và bánh bao tản ra.
Cô ấy cắn từng miếng, mùi thơm của thức ăn khiến con tim cô ấy ấm áp, cũng làm cho cô ấy càng có lòng tin với tương lai.
Cô ấy nhất định có thể trở nên xuất chúng, nhất định có thể giành lại hai đứa bé!
"Cảm ơn cái gì, chúng ta có thể sống chung một phòng ký túc xá, là duyên phận khó có được, sau này sẽ là chị em, ai cũng sẽ có thời điểm khó khăn, đã biết thì nhất định phải đưa tay ra giúp một tay, về sau em có khó khăn, nhất định chị cũng sẽ không ngồi yên đứng nhìn, đúng không?"
"Đương nhiên, có điều chị sẽ không có cơ hội đó.
"
Ngô Uyển Hoa cười, cô ấy hi vọng các chị em chung phòng ký túc xá đều có thể thuận lợi tiến bước, đừng nhiều thăng trầm giống như cô ấy, chịu đủ cực khổ tra tấn.
"Ha ha, chuyện tương lai ai biết được.
Đi! Chúng ta vào phòng học!"
Viên Hồng Mai cười cởi mở, nắm tay cô ấy đi lên phòng học.
Dưới lầu đụng mặt với mấy người Đường Niệm Niệm, Ngô Uyển Hoa đi đến bên người Đường Niệm Niệm, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn!"
"Đừng khách khí.
"
Đường Niệm Niệm cong môi, có ấn tượng tốt hơn mấy phần với Viên Hồng Mai.
Tâm trạng của cô rất tốt, năm bạn cùng phòng đều là người bình thường, không hề có ai là người xấu nết, cuộc sống đại học bốn năm tương lai, hẳn là có thể trải qua vui vẻ.
Chỉ có điều tâm trạng tốt đẹp của cô, khi nhìn thấy cố vấn học tập của lớp thì đã biến mất.
"Các bạn sinh viên, tôi là cố vấn học tập của các bạn, Nghê Quân Lan!"
Nghê Quân Lan viết tên của cô ta trên bảng đen, hôm nay cô ta cố ý khoác lên người chiếc áo bành tô màu nâu nhạt, còn cắt mái tóc dài thành mái tóc ngắn ngang tai, trông có vẻ chín chắn hơn không ít.
Đường Niệm Niệm nhếch miệng, cũng không phải cô sợ Nghê Quân Lan, chỉ là vừa nghĩ tới về sau phải gọi người phụ nữ này là cô Nghê, trong lòng cô liền thấy khó chịu.
Ánh mắt khiêu khích của Nghê Quân Lan nhìn sang, cô ta vốn là lớp Cơ Điện hai, nhưng vì để làm giáo viên của Đường Niệm Niệm nên cô ta đã chủ động xin vào lớp một làm cố vấn học tập.
Hừ, về mặt tính toán cô ta không sánh bằng Đường Niệm Niệm, nhưng bối phận cô ta cao!
Chỉ cần vừa nghĩ tới về sau Đường Niệm Niệm phải gọi cô ta là cô Nghê, trong lòng cô ta lập tức sung sướng tận trời!
Tích xưa kể một ngày làm thầy, suốt đời làm cha.
Cô ta thế này là có bối phận cha mẹ của Đường Niệm Niệm rồi, thật sự sảng khoái!
Mặc dù Nghê Quân Lan không nói gì, nhưng bằng một cách thần kỳ Đường Niệm Niệm vẫn hiểu tiếng lòng của cô ta, cô khịt mũi.
Mơ mộng đẹp vô cùng!
"Bạn Đường Niệm Niệm là thủ khoa tổ hợp tự nhiên của thành phố Thượng Hải, từ nay sẽ do bạn ấy đảm nhiệm lớp phó học tập của lớp, hi vọng bạn Đường Niệm Niệm có thể cùng nhau tiến bộ với các bạn khác, lấy được thành tích xuất sắc!"
Sự “trả thù” của Nghê Quân Lan tới rất nhanh, để Đường Niệm Niệm làm cán bộ.
Cô ta chỉ đơn thuần là muốn tìm một chút chuyện cho Đường Niệm Niệm làm, gây xao nhãng học tập mà thôi.
Ánh mắt bội phục của các bạn nhìn sang, nhất là các bạn nam, ánh mắt ái mộ rất rõ ràng.
"Tôi không đảm đương nổi, tôi không có thời gian, bên trên có bà cụ bảy mươi tuổi, dưới có trẻ thơ còn chưa dứt sữa cần chăm sóc, công việc chồng tôi bề bộn nhiều việc, trong nhà chỉ có một mình tôi chèo chống!"
Đường Niệm Niệm rất dõng dạc hùng hồn, bà cụ cô nói là “bà nhỏ” nhà cô, trẻ thơ chưa dứt sữa hai bé Bánh Ú Thịt và Chè Trôi Nước, có điều cô đã nói hơi quá, bà cụ Đường vẫn chưa bảy mươi, Bánh Ú Thịt và Chè Trôi Nước đã không b.
ú sữa mẹ nữa.
Các bạn học nam đang nhộn nhạo đã bị dập tắt lòng nhiệt huyết trong nháy mắt, tài nữ xinh đẹp thế này nhưng thế mà đã kết hôn, hầy!
"Đường Niệm Niệm, cô lấy đâu ra trẻ thơ chưa dứt sữa?"
Nghê Quân Lan bị tức đến bật cười, ngay cả con còn chưa sinh, nói láo không chớp mắt.
"Làm sao cô biết nhà tôi không có, không tin thì cô đi hỏi lão Chương!"
Đường Niệm Niệm dùng ánh mắt uy h.
i.
ế.
p nhìn cô ta, còn dám léo nhéo cô sẽ đi tìm lão Chương mắng vốn.
Nghê Quân Lan cắn răng, từ bỏ ý nghĩ này, để một bạn học nam khác có điểm số cao làm lớp phó học tập, Viên Hồng Mai là đảng viên, cô được bổ nhiệm bí thư chi bộ đoàn.
Đường Niệm Niệm không được bổ nhiệm chức vị nào, không chức vụ nhẹ cả người.
Toàn lớp tổng cộng 28 người, nữ sinh chỉ ba người, là cô và Viên Hồng Mai, còn có Ngô Uyển Hoa.
Chuyên ngành Cơ Điện chia ra hai lớp, bọn họ là lớp một, lớp hai có 27 người, sinh viên nữ chỉ có Tôn Đông Tú và Lưu Đan Hà.
Đồng Hiểu Phương là lớp một chuyên ngành Tự Động Hoá.
Buổi sáng không có chuyện gì, chủ yếu là gặp cố vấn học tập và các bạn, sau đó nhận tài liệu học tập, buổi chiều nhàn rỗi thì còn có thể ra ngoài dạo chơi.
"Tiểu Đường, em với cô Nghê quen nhau?"
Trên đường về ký túc xá, Viên Hồng Mai tò mò hỏi.
"Trước kia gặp qua vài lần, không quen.
"
Đường Niệm Niệm ăn ngay nói thật, đúng là không quen.
Viên Hồng Mai cũng không hỏi nữa, ngược lại đi nghe ngóng đến công ty bách hóa thì đi xe buýt nào, cô ấy muốn mua quà cho cha mẹ chồng và chồng con.
"Buổi chiều em sẽ về nhà, một hồi sẽ cho chị quá giang.
”
Đường Niệm Niệm cũng không biết nên đi xe buýt nào, cô chưa từng đi xe buýt.
Viên Hồng Mai cũng không nghĩ nhiều, tưởng là Đường Niệm Niệm lái xe đạp, bèn cười nói: "Vậy thì tốt quá.
"
Mấy người Đồng Hiểu Phương đã về túc xá, tính cách cô ấy hoạt bát, gần như là cô ấy nói, Tôn Đông Tú và Ngô Uyển Hoa thỉnh thoảng đáp lại vài câu, toàn bộ quá trình Lưu Đan Hà chưa từng lên tiếng.
"Ăn cơm trưa xong em muốn đến công ty bách hóa, mẹ em liệt kê cho em một danh sách, em phải mua rất nhiều đồ!"
Đồng Hiểu Phương lấy ra một tờ danh sách, được viết chi chít chữ, đều là hàng hóa chỉ có ở thành phố Thượng Hải mới có thể mua được, có rất nhiều món là mua hộ người khác.
.