Xuyên Sách Thành Pháo Hôi Chống Lại Mệnh Xui Xẻo FULL


"Hiểu Phương, anh đã giúp em liên hệ một cơ hội thực tập, khai giảng sẽ đi làm, cơ hội này rất trân quý, em phải cố gắng học tập!" Cao Vũ Huy dịu dàng nói.
Đồng Hiểu Phương sửng sốt chốc lát, mừng rỡ hỏi: "Là hạng mục lần trước anh nói sao?"
"Đúng, anh mượn nhờ chút quan hệ, sau khi em qua đó cần phải học hỏi nhiều hơn với các tiền bối, không hiểu thì hỏi.

Đoán chừng các tiền bối bề bộn nhiều việc, em nói với anh, anh đi tìm người giải đáp nghi vấn, sẽ nói cho em biết!"
Nụ cười của Cao Vũ Huy dịu dàng trí mạng, Đồng Hiểu Phương bị cảm động tới mức rưng rưng, ngập ngừng nói: "Vì sao anh đối xử với em tốt vậy?”
"Đồ ngốc, em là bạn gái của anh, là người vợ tương lai của anh, là người anh muốn sống cả đời, anh không tốt với em thì còn tốt với ai?"
Giọng nói cưng chiều của Cao Vũ Huy khiến Đồng Hiểu Phương cảm động đến không còn biết trời trăng gì nữa.

Cô ấy nhìn bốn phía một cái, không ai, nhón chân lên, nhanh chóng hôn một cái trên mặt Cao Vũ Huy.
Hai người tìm một nơi hẻo lánh, yên tĩnh âu yếm nhau.

Trong cơn động tình, suýt chút vượt giới hạn, Cao Vũ Huy yêu cầu đi khách sạn, Đồng Hiểu Phương từ chối.
"Chờ...!Đăng ký...!rồi làm cái đó, có được hay không?"
Mặc dù Đồng Hiểu Phương đã ý loạn tình mê, nhưng cô ấy vẫn nhớ kỹ lời mẹ.

Nếu dám làm loạn trước hôn nhân, chắc chắn mẹ sẽ đánh c.h.ế.t cô ấy.
"Được, nghe em!"
Cao Vũ Huy kìm chế bực bội trong lòng, giọng nói vẫn dịu dàng, cưng chiều như cũ.

Anh ấy đưa Đồng Hiểu Phương về trường học, sau đó đi vào một con hẻm, xe nhẹ đường quen rẽ vào một căn nhà có cửa theo phong cách Thạch Khố Môn, lên lầu hai, gõ cửa một căn phòng.
Một người phụ nữ có phong thái yểu điệu mở cửa.

Sau khi vừa đóng cửa, hai người liền ôm cứng lấy nhau, quần áo rơi vãi dưới đất...
Sau một tiếng, mây tan mưa tạnh, Cao Vũ Huy đã mặc xong quần áo đâu vào đấy, lại trở về dáng vẻ quân tử ôn tồn lễ độ.
Người phụ nữ vẫn nằm trên giường, đốt điếu thuốc, nhả ra một làn khói, cười duyên nói: "Cao Dã Quân mà vẫn chưa thu phục được cô sinh viên kia?"
Sắc mặt Cao Vũ Huy u ám, cảnh cáo liếc nhìn cô ta.
"Sức hấp dẫn của Cao Dã Quân có phải giảm bớt hay không? Có muốn tôi giúp anh hay không?"
Người phụ nữ lại nhả khói, không thèm để ý cảnh cáo của Cao Vũ Huy chút nào, cười đẹp tới mức hoa phải rung động.
"Chớ tự cho mình thông minh, nếu làm hỏng chuyện, cô mãi mãi cũng đừng hòng trở về!"
Cao Vũ Huy lạnh giọng cảnh cáo.
Người phụ nữ hừ một tiếng, giễu cợt nói: "Trở về? Chúng ta còn về được sao?"
"Đương nhiên có thể!"
Cao Vũ Huy rất có lòng tin, bên trên đã nói với anh ấy, chỉ cần có thể lấy được số liệu trọng yếu của hạng mục công trình quân sự, anh ấy sẽ có thể về cố hương, trở lại làm người bình thường.
"Cao Dã Quân vẫn là đứa bé ngây thơ cơ đấy.

Chúc anh may mắn!"
Người phụ nữ thở dài, cô ta dập tàn thuốc, nghiêng người sang chợp mắt, còn nói: "Khi nào ra nhớ đóng cửa!"
"Chúng ta nhất định có thể trở về, tôi đã nhờ quan hệ lấy được danh sách tổ hạng mục, chờ có được số liệu trọng yếu, chúng ta đều có thể trở về!" Cao Vũ Huy an ủi.
"Được."
Người phụ nữ không có quay người, giọng nói rất khẽ, giống như đã ngủ.
Cao Vũ Huy đã đi, còn đóng cửa lại, người phụ nữ mở mắt, chậm rãi nghiêng người sang, nhìn cánh cửa đã đóng chặt, nhẹ thở dài.
Cao Dã Quân không biết, trôi vào trong đầm nước đục này là không trở về được nữa!
Kết quả tốt nhất là chấp nhận thân phận giả này sống tiếp.
Cửa lại mở, là Cao Vũ Huy đi đã quay lại, anh ấy tiến đến nói: "Ngày mai cô đến trạm xe lửa mua vé xe về biên cương, Đồng Hiểu Phương mua ba lần vẫn không mua được, lần trước không phải cô nói có quan hệ với trạm xe sao?”
Người phụ nữ nằm lười biếng, bỗng nhiên đứng lên, hạ giọng hỏi: "Cô ấy không mua được vé?"
"Vâng, khả năng hiện tại tương đối khan hiếm."
Cao Vũ Huy bị phản ứng của cô ta làm kinh ngạc.

Từ lúc anh ấy quen biết Huệ Tử đến nay, cô ấy đều có dáng vẻ lười biếng, làm việc cũng không tích cực, chuyện bên trên sắp xếp, rõ ràng ba ngày đã có thể làm xong, nhưng cô ta phải kéo ra một tuần lễ.
Huệ Tử còn thường xuyên kể một ít thứ tiêu cực, khiến anh ấy rất không vui.

Nếu không phải trước kia người phụ nữ này đã giúp anh ấy một đại ân, anh ấy đã báo cáo với bên trên từ lâu.
"Anh đã bại lộ, tranh thủ rút lui, đừng đến chỗ tôi nữa!"
Giọng điệu của Huệ Tử rất khẳng định, cô ta cũng phải nghĩ biện pháp rút lui.
"Không thể nào, tôi luôn luôn rất cẩn thận, sao lại bại lộ?"
Cao Vũ Huy không chịu tin tưởng, anh ấy rất có lòng tin với bản thân mình.

Lúc huấn luyện, thành tích của anh ấy là tốt nhất, anh ấy còn vào chợ bán thức ăn và các hẻm để kiểm chứng, những bác gái bác trai đó cũng không phát hiện anh ấy là người nước ngoài, còn tưởng rằng anh ấy là người địa phương sinh sống ở con hẻm này.

Trong khoảng thời gian này anh ấy với Đồng Hiểu Phương cũng chỉ là kết giao bình thường, không có lộ ra sơ hở, tuyệt đối không có khả năng bại lộ.
"Tôi đã nhắc nhở anh rồi, đi nhanh lên!"
Huệ Tử cười khẩy, một đồ ngốc ngu xuẩn còn tự phụ.
Cao Vũ Huy lo lắng bất an rời đi, chờ anh ấy đã đi.

Huệ Tử lập tức đổi sang một bộ áo khoác vạt chéo, còn hóa trang thành một người già, thắt một búi tóc.

Một người phụ nữ trẻ tuổi quyến rũ, trong nháy mắt đã biến thành bác gái lưng gù.

Cô ta lại lấy ra cái bao, bên trong là thư giới thiệu và giấy chứng nhận, là thứ cô ta chuẩn bị dùng để chạy c.h.ế.t sống, cuối cùng đã dùng tới..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui