"Đúng, bác có thể cưỡi cổ đoàn trưởng Chu rồi!"
Đường Niệm Niệm ra vẻ bí hiểm khó dò cười nhẹ.
"Tôi sẽ đi tìm sĩ quan Hoàng ngay!"
Triệu Xuân Mai kích động ngay cả tạp dề cũng quên tháo, chạy một nửa lại chạy về đến, tháo tạp dề ra, còn chải lại mái tóc, hứng chí đi tìm sĩ quan Hoàng.
Việc nhận thầu nhà máy quần áo này thật ra không phiền phức, chỉ cần thanh toán sổ nợ rối mù trước kia.Qquân đội ước gì có người tiếp nhận nhà máy quần áo, hơn nữa trước lúc Đường Niệm Niệm tìm tới cửa, cũng có người muốn nhận thầu, nhưng nghe phải thanh toán sổ nợ mười tám mười chín vạn thì đều đánh trống lui quân.
Có mười tám mười chín vạn tài chính thì có thể tự mình thành lập nhà máy rồi, làm việc gì không được, sao phải nhận thầu nhà máy tồi tàn như thế.
Cho nên, quá trình Đường Niệm Niệm nhận thầu nhà máy quần áo rất thuận lợi, cô tỏ ý có thể thanh toán số nợ đó, có điều nhà máy quần áo phải được dựa hơi tên tuổi quân khu, nhưng quân đội không thể nhúng tay vào kinh doanh và quản lý của nhà máy, hàng năm cô chia cho quân đội hai phần lợi nhuận, còn ưu tiên sắp xếp cho quân tẩu chưa có việc làm đi làm.
Thứ cô muốn chính là bảng hiệu quân đội này, về sau bất kể gặp phải bọn quỷ lâu la hay bọn quỷ cầm đầu hay là Diêm Vương, chỉ cần kéo tấm bảng quân đội này ra, tất cả phải nhượng bộ.
Hơn nữa sắp xếp cho quân tẩu đi làm, còn có rất nhiều chính sách ưu đãi, dù sao có rất nhiều chỗ tốt, là chuyện mà đôi bên hỗ trợ và cùng có lợi.
Sau khi ký xong hợp đồng, Đường Niệm Niệm sảng khoái thanh toán sổ nợ, không thiếu một phần, sau đó mua vài chiếc máy may, sau đó bế thợ vẽ mẫu và nhà thiết kế về, nhà máy quần áo đã được khai trương.
Đơn hàng đầu tiên của nhà máy là áo khoác da, chính là áo khoác Takakura Ken mặc trong phim Truy Bắt, bộ phim này nổi như cồn, cả nước có phong trào mặc áo khoác da, đeo kính râm, cạo tóc húa cua.
Còn có quần áo nhân vật nữ chính Mayumi Uchida trong phim mặc, Đường Niệm Niệm cũng bảo nhà thiết kế và thợ vẽ mẫu thiết kế bản vẽ, sau đó cho xưởng tăng giờ làm việc đẩy nhanh tốc độ.
Hai mươi tám quân tẩu nhàn rỗi của quân đội, tất cả đều vào làm việc tại nhà máy quần áo, Đường Niệm Niệm tính lương theo sản phẩm.
Quân tẩu tay chân nhanh nhẹn thì tiền lương một tháng có thể trên trăm, chậm cũng có năm sáu mươi đồng.
Triệu Xuân Mai được sắp xếp làm chủ nhiệm phân xưởng, tiền lương là lương căn bản cộng thêm tiền thưởng, tiền thưởng là tương quan với nhiệm vụ của xưởng sản xuất, hoàn thành càng nhiều tiền thưởng càng cao, bởi vì bộ phim Truy Bắt này quá nổi, áo khoác và quần áo nữ được sản xuất ra, chỉ cần được tung ra thị trường thì sẽ bán sạch sành sanh.
Máy may nhà máy cũng bị đạp tới bốc khói, nhóm quân tẩu chỉ hận không thể một ngày có bốn mươi tám giờ, tiền trắng bóng đã bày ở trước mặt, bọn họ vẫn không thể không đi ngủ, kiếm không hết, hoàn toàn kiếm không hết!
Đường Niệm Niệm mua mấy căn mặt tiền, dùng để mở tiệm bán quần áo, cô mời mấy cô gái xinh đẹp làm người bán hàng.
Tính lương là lương căn bản + phần trăm hoa hồng, các cô gái như bị điên, hoàn toàn không cần phải đôn đốc, đã tự giác tự khích lệ bản thân, thành tích mỗi ngày đều vô cùng khả quan.
Cho nên, nhà máy quần áo của Đường Niệm Niệm, mới chỉ thành lập non nửa năm, nhưng tiền giấy đã như bông tuyết rơi liên miên, mặc dù phải nộp cho quân đội hai phần lợi nhuận, nhưng kiếm được nhiều nhất vẫn là Đường Niệm Niệm.
Phong trào Truy Bắt sẽ kéo dài thêm một hai năm, Đường Niệm Niệm còn lấy ra một vài kiểu dáng lưu hành ở đời sau bên trong không gian, sửa đổi nhẹ một chút, sau đó nhà máy sản xuất, gần như mỗi kiểu dáng đều cháy hàng.
Người thời năm 1970, gần như đều là ưa chuộng những gam màu xanh, đen, xám, là người thì thích chưng diện, cũng thích đủ mọi sắc thái màu sắc.
Thiên tính này bị đè ép vài chục năm, đột nhiên được giải phóng, gần như là đã tuôn ra là không thể ngăn cản.
Cho nên những quần áo có sắc màu xinh đẹp mà Đường Niệm Niệm sản xuất, sau khi đưa ra thị trường đã nhận được hoan nghênh nhiệt liệt, cô tự sáng tạo nhãn hiệu Bộ Bộ Sinh Liên, đã vang danh trên giang nam biển bắc một cách rất nhanh chóng.
Cái tên Bộ Bộ Sinh Liên này, là Đường Niệm Niệm thuận miệng đặt, đáng tiếc hiện tại trong nước vẫn chưa có xuất hiện luật thương hiệu.
Rất nhanh, trong nước đã xuất hiện đủ loại quần áo hàng nhái quần áo của Bộ Bộ Sinh Liên, thiết kế và chất lượng đều kém tới mức khiến cô muốn g.i.ế.c người.
Thời gian như thoi đưa, chớp mắt đã đến mùa hạ năm 1979.
Việc làm ăn của nhà máy quần áo vô cùng tốt, Triệu Xuân Mai hiện tại mỗi ngày đều hừng hực khí thế, loay hoay chân không chạm đất.
Mọi việc trong nhà máy gần như là bà ta đang quản, chuyện nào bà ta không giải quyết được, sẽ báo cho Đường Niệm Niệm.
Cho nên, thật ra Triệu Xuân Mai tương đương với phó trưởng xưởng, hiển nhiên tiền lương là nước lên thì thuyền lên, đã sớm vượt qua tiền lương của đoàn trưởng Chu, Triệu Xuân Mai đã có sức mạnh đã trở nên tự tin rồi, trở nên trẻ ra đẹp hẳn lên.
Hiện tại bà ta đã không muốn cưỡi cổ chồng nữa, thậm chí cảm thấy ý nghĩ này quá buồn cười.
Triệu Xuân Mai tầm mắt đã thông thoáng, thậm chí đã có ý nghĩ “đại nghịch bất đạo”, nếu chồng vẫn đến c.h.ế.t không đổi, đổi cách để ép buộc gièm pha bà ta, thế thì cuộc sống này không cần nữa cũng được.
Dù sao hiện tại một mình bà ta cũng có thể nuôi sống hai đứa bé, đứa lớn đứa hai đều đã có tiền lương, không cần bà ta quan tâm, về sau bà ta sẽ không chịu đựng sự tức giận của chồng nữa.
Lại là một kỳ nghỉ hè bước đến, Đường Niệm Niệm đến Hồng Kông một chuyến, trước kia đầu tư phim là để kiếm tiền, cần đi lấy tiền.
Công ty đ ĩa nhạc của Đặng Mạt Lỵ cũng có quy mô rồi, ban nhạc của anh hai ngốc Đường Trường Phong đã trở thành ban nhạc đình đám của Hồng Kông.
Mỗi ngày đều có bảng thông cáo, công ty của nhà họ Đường cũng mở rộng quy mô dưới sự giúp đỡ của Bảo Liên Sinh, đồng thời nhà họ Đường đã tiến vào giới phú hào cấp cao của Hồng Kông.
Đường Cảnh Lâm đã sắp xếp ổn thỏa thời gian về đất liền, ông ấy dự định trở về năm ngoái, trước tiên là đến Đường Thôn viếng mồ mả ông cụ Đường sau đó đến thăm một nhà bà cụ Đường, tiếp đó người một nhà sẽ ăn một cái tết đoàn viên ở thành phố Thượng Hải.
Về phần sáu căn bất động sản và đồ cổ chính phủ trả lại, bố con Đường Cảnh Lâm đều tỏ ý để Đường Niệm Niệm nhận, nói là đồ cưới cho cô.
Đường Niệm Niệm ở Hồng Kông hơn nửa tháng thì trở về thành phố Thượng Hải.
Giữa lúc đó Thẩm Kiêu có trở về một chuyến, chỉ ở mấy ngày là lại đi biên cương Tây Nam, chiến dịch đã khai hỏa, quân đội cả nước đều tiến vào trạng thái canh gác, thay phiên trên chiến trường..