Khóe miệng Thẩm Kiêu hơi cong, vợ lại nghịch ngợm rồi, thừa dịp trước khi Minh An Bang nổi giận, anh vội vàng kéo vợ chuồng đi, còn để lại một câu: "Hành động nhanh lên, đừng lề mà lề mề!"
"Đệt...!Ông cụ non, con trai ông đây còn lớn hơn bọn họ!”
Minh An Bang xoa nhẹ đầu mấy lần, phấn khích chạy tới nhà kho, quả nhiên thấy được vật tư chất như núi, nước mắt không khỏi trào dâng, đầu cũng hết đau.
Gõ mấy cái thì cứ gõ mấy cái đi, ông ấy đại nhân đại lượng, không chấp người trẻ tuổi!
Trong căn cứ vang lên tiếng còi chói tai, tất cả dị năng giả và binh sĩ đều bừng tỉnh từ trong cơn ngủ mơ, đây là tiếng còi tập hợp khẩn cấp, bọn họ ăn mặc hoàn tất trong khoảng thời gian ngắn, chạy tới quảng trường tập hợp.
"Các đồng chí, Chu Tử Dương và Ngũ Đại Thiên Vương đã chết, chúng ta đi sáp nhập căn cứ Phi Ưng, xuất phát!"
Tinh thần Minh An Bang phấn chấn, sĩ khí dâng trào, còn bảo người ta phát một túi bánh bích quy và một chút nước cho mỗi người, ăn no rồi đi sáp nhập Phi Ưng.
Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu không có tham gia, đám Chu Tử Dương đều đã chết, hiện tại Phi Ưng thành nơi vô chủ, nếu Minh An Bang không sáp nhập được, vậy ông ấy không xứng làm người phụ trách căn cứ, mau mau thoái vị về nhà trồng ruộng đi!
Lúc mặt trời mọc, các chiến sĩ đều khải hoàn trở về.
Dị năng giả làm nhiều việc ác của căn cứ Phi Ưng bị Minh An Bang xử tử ngay tại chỗ, căn cứ Phi Ưng trở thành căn cứ phụ của nhà nước, sẽ do Minh An Bang điều người quản lý.
Một tháng sau đó, Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu đã ra ngoài tiêu diệt xác sống, bên ngoài có rất nhiều xác sống đã biến dị, hai người bọn họ một người vung mạnh đại đao, một người quơ mạnh búa rìu, phối hợp ăn ý, không đâu địch nổi.
Đám xác sống ngửi thấy mùi của hai người bọn họ đều bị dọa mất mật tan tác như chim muông.
Mới một tháng, xác sống trăm dặm xung quanh thành phố Thượng Hải đã gần như bị tiêu diệt sạch sẽ, Đường Niệm Niệm lại lần lượt lấy ra một chút lương thực và thuốc men cùng với nguồn năng lượng, đủ cho thành phố Thượng Hải gắng gượng một năm.
Cô nói cho Minh An Bang việc tinh thể có công năng có thể thanh lọc đất đai và nước.
Ông ấy dựa theo biện pháp cô nói, chôn tinh thể vào đất và gieo hạt, quả nhiên đã đ.â.m chồi thành công, cái hôm mầm sống xanh nhạt chui ra khỏi đất là ngày tất cả mọi người vui đến bật khóc.
Cuối cùng bọn họ đã thấy được hi vọng, loài người có thể kéo dài tiếp rồi.
Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu rời khỏi thành phố Thượng Hải, hai năm nay bọn họ cưỡi Truy Phong, liên tục di chuyển giữa các thành phố lớn, đánh xác sống, diệt ác nhân, cung cấp vật tư, mỗi một chỗ bọn họ đến đều lưu lại đủ loại truyền thuyết.
Mọi người cũng thân thiết gọi bọn họ là vương tử đại đao và công chúa búa rìu cưỡi hắc mã, rất nhiều thành thị đã lập tượng cho bọn họ.
Khuôn mặt Thẩm Kiêu làm bằng pho tượng nghiêm túc, tay nâng đại đao, Đường Niệm Niệm thì đội mũ giáp, dáng người yểu điệu, hai tay giơ cao búa rìu, bọn họ cưỡi chung một con ngựa đen cực uy phong cực xinh đẹp.
Mọi người có giải thích về việc Đường Niệm Niệm đội mũ giáp như sau:
"Công chúa quá đẹp, đẹp đến mức chói mắt, đội mũ giáp khẳng định là không muốn bị phàm nhân nhìn thấy!"
Thật ra nguyên nhân Đường Niệm Niệm đội mũ giáp rất đơn giản, cô ngại xác sống quá thối, sợ lúc c.h.ặ.t đ.ầ.u xác sống m.á.u tươi sẽ b.ắ.n lên mặt.
Ba năm sau, nguy hiểm tận thế đã gần như được dẹp yên.
Bốn năm sau, bởi vì Hoa Hạ tiêu trừ nguy hiểm tận thế trước hết nhất, còn trồng được lương thực, còn dùng Y Thuật Trung Y nghiên cứu ra vắc xin chống lại vi rút xác sống, Hoa Hạ cũng nghiễm nhiên trở thành cường quốc thế giới, các quốc gia phương Tây xem thường Hoa Hạ năm đó đều phải khúm núm nịnh nọt Hoa Hạ, bỏ ra cái giá khổng lồ mua vắc xin và lương thực.
Hai mươi năm sau, Địa Cầu lại khôi phục sức sống phơi phới, xác sống thành động vật gặp nguy, được vườn bách thú và sở nghiên cứu bảo vệ.
Người dân nhất định phải trả tiền mới có thể nhìn thấy xác sống trân quý.
Trong vườn bách thú thành phố Thượng Hải.
Cuối tuần có rất nhiều du khách đến tham quan, còn có rất nhiều là đến từ nơi khác, bởi vì vườn bách thú thành phố Thượng Hải có hai con xác sống đang sống, là xác sống sở nghiên cứu báo hỏng.
Nguyên nhân báo hỏng nghe nói là hai con xác sống này bị nghiện internet, thích trộm điện thoại của nhân viên nghiên cứu mua hàng qua mạng, khiến cho nhân viên sở nghiên cứu dậy tiếng oán than trời đất, dứt khoát báo hỏng, bán giá cao cho vườn bách thú thành phố Thượng Hải.
Hai con xác sống này là một nam một nữ, quần áo sạch sẽ, nam xác sống mặc đồ Âu mang giày da, chải đầu ba bảy, còn vuốt keo, nhìn rất đỏm dáng, nữ xác sống mặc váy viền ren xinh đẹp, còn trang điểm phong cách búp bê.
Bọn nó ngoại trừ hành động hơi chậm chạp chút và không biết nói chuyện ra thì những cái khác giống với loài người bình thường.
Hai con xác sống đều đang chơi điện thoại, hơn nữa nữ xác sống còn làm kiểu móng tay thịnh hành nhất, bọn chúng bị giam trong phòng thủy tinh, cho các du khách tham quan.
"Mẹ, đây chính là xác sống sao? Thật xinh đẹp!"
Một cô bé tò mò hỏi.
"Đúng vậy, bọn chúng chính là xác sống, nhưng xác sống thời kỳ đầu rất xấu, sẽ còn ăn thịt người, hiện tại xác sống đã phục tùng rồi." Người mẹ kiên nhẫn giải thích.
Lúc tận thế vừa nổ ra, mẹ cũng là một bé gái, thấy tận mắt xác sống xấu xí, chúng nó cách biệt một trời một vực với xác sống hiện tại.
Vườn bách thú có tiệm trưng bày chuyên môn cung cấp cho các bạn nhỏ tìm hiểu về xác sống đời đầu, có mấy tiêu bản xác sống đời đầu, mặt xanh nanh vàng, giống như quỷ, có vài người bạn nhỏ đã sợ quá mà khóc.
Người thuyết minh đang kể về mối nguy tận thế hai mươi năm trước, các bạn nhỏ đều nghe rất hăng say.
Khi nói đến công chúa búa rìu và vương tử đại đao, có rất nhiều bạn nhỏ trở nên hào hứng.
"Con biết vương tử và công chúa, khi đi học giáo viên có nói, bọn họ biết bay, giống như chim!"
"Chắc chắn bọn họ là người ngoài hành tinh, cho nên mới lợi hại như vậy!"
"Các bạn sai rồi, vương tử và công chúa là người Hoa, bọn họ biết khinh công!"
"Mẹ, mẹ có thấy vương tử và công chúa không?"
"Con ngựa ô đó đẹp quá, chỉ có vương tử và công chúa mới xứng cưỡi nó!"
...
Các bạn nhỏ phát biểu rất nhiệt liệt, sự hiếu kỳ của các bạn nhỏ dành cho vương tử và công chúa, còn có truy phong đã vượt xa xác sống.
Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu lẫn trong đám người, nhìn nhau cười một tiếng, tay nắm tay thoắt cái đã đi xa.
HẾT..