Ở đâu ra tiếng chuông thế.Chỉ chốc lát sau, Kim Đình dẫn một cô nương đến.
Cô nương mặc xiêm y màu lam, bên hông buộc dây màu sắc sặc sỡ, nụ cười xinh đẹp.
Nàng đeo một túi da dê lớn: "Tẩu tử, ta là Ô Âm Châu, là muội muội của Gia Luật Gia Ương."Lần đầu tiên nghe Dung Xu nghe thấy tên phu quân của mình là từ miệng của cô nương Ô Âm Châu.Trong "Chu Nhan" chỉ nói Tấn Dương công chúa đi thảo nguyên hòa thân, năm Cảnh Hòa thứ bảy Ô Nhĩ thất bại, trưởng công chúa theo đại quân trở về.
Dọc theo con đường này không ai nói tên của vương thảo nguyên là gì, thì ra tên Gia Luật Gia Ương.Ô Âm Châu nói tiếng hán lắp bắp nhưng vẫn thuận lợi nói ra: "Tẩu tử, ta đến thăm tẩu, sẵn tiện đưa đồ cho tẩu."Nàng cầm theo da lông, đêm tối ở Ô Nhĩ vừa dài lại lạnh, không có da lông sao được.Ô Âm Châu gãi đầu nhìn Dung Xu, cảm thấy nàng giống như mây trên trời ở Ô Nhĩ, trong phút chốc quên cả những lời muốn nói.Chỉ nhớ một câu: "Tẩu tử, ta ăn được không?"Người Ô Nhĩ có tính cách trời sinh như thế, có thể tự do rong ruổi ở mặt đất rộng lớn, muốn nói thì nói, muốn làm thì làm không bị trói buộc.Dung Xu gật đầu đưa một đôi đũa ra, lại dời đĩa nước chấm qua: "Muội ngồi đi, vừa nướng chín, chấm cái này ăn."Ô Âm Châu nghe không hiểu nhưng có thể cảm nhận được ý tốt, nàng đưa tay nhận đũa.
Nàng ngồi cạnh Dung Xu, tập trung ăn uống.Ô Âm Châu học dáng vẻ của Dung Xu gắp thịt cho vào nướng, chấm vào đĩa.
Sau đó mới nuốt xuống.Chấm một phen thịt không còn nóng quá, Ô Âm Châu nhai thịt, mở to mắt, mơ hồ nơi: "Ngon quá!" Đây là món thịt nướng ngon nhất Ô Âm Châu từng ăn thử, hoàn toàn khác trước kia.
Nàng có thể ăn một chiếc chân dê nhưng bây giờ ăn thịt nướng của Dung Xu chỉ cảm thấy thịt lúc trước ăn là lãng phí.Lần sau nhất định phải hỏi Đan Tăng ngon quá nói thế nào.Bữa trưa và thịt nướng và khoai tây lát, còn nấu một nồi canh trứng.Khoai tây lát lại có cảm giác khác, mì khoai tây khiến người ta ăn bị nghẹn, khoai tây nướng lại để lại mùi hương giữa răng môi, bên ngoài phủ tiêu.
Không biết vì sao khoai tây ở cao nguyên vô cùng mềm mại, nhúng vào sốt và dầu rồi chậm rãi nướng, nướng còn không đủ ăn.Nướng thời gian dài vỏ khoai tây giòn xốp, thời gian ngắn lại mềm ngon.
Ô Âm Châu giống như Gia Luật Gia Ương không thích ăn khoai tây, bây giờ nàng đã thích ăn.Nếu mỗi ngày có thể ăn khoai thế này, nàng đồng ý ăn mỗi ngày.
Từ sáng sớm đến tối một ngày ba bữa, không dừng lại.Ô Âm Châu nói: "Tẩu tẩu, thịt này ngon hơn thịt nướng của Ô Nhĩ nhiều, ta sống nhiều năm như thế đã phí công rồi!"Người già ở Ô Nhĩ thường nói tích phúc, Ô Âm Châu thầm nói trong lòng Gia Luật Gia Ương cưới được tẩu đúng là tích phúc tám kiếp.Không thì sao ca ca của nàng cưới được tẩu tẩu tốt như thế.Dung Xu nghe không hiểu tiếng Ô Nhĩ, vào lúc này không cần nói gì cả, nàng múc cho Ô Âm Châu một chén canh, đưa thịt dê đã nướng chín đến trước mặt nàng ấy .Thịt dê có mùi, có người ăn không quen, Dung Xu cho nhiều gia vị, còn lại đều là mùi tự nhiên.So với thịt bò, thịt dê càng mềm hơn, hỗn hợp nước sốt có nước thịt, vào lúc còn nóng ăn hết cảm thấy vô cùng ngon.Thịt mỡ nướng chín, một phần dầu chảy vào than hoa, một phần khác khóa trong thịt, trên đó dính hành khô vàng để trung hòa vị cay..