Nồi nước cốt lẩu màu đỏ cho thêm mỡ bò đã sôi, Dung Xu đưa đũa: "Nhanh ăn đi."Gia Luật Gia Ương chưa từng ăn lẩu.Trên bàn bày thịt tươi, khoai lang, khoai tây, theo hắn biết những thứ này nấu ăn không ngon.Ô Nhĩ có nấu thịt, nước sôi cho thịt vào, một khi nấu có rất nhiều bọt, hương vị thịt cũng kì lạ.
Khoai lang, khoai tây càng không cần nhắc đến, nấu không dễ ăn gì cả.Hắn không biết cho thịt vào canh sôi bọt đỏ này có ngon hay không.Gia Luật Gia Ương nhìn động tác của Dung Xu, gắp một miếng thịt dê cho vào.
Lửa than hồng nấu nồi đồng đến nóng bỏng, có hơi nước bốc lên. Trong nồi canh đỏ sôi lăn tăn, trên đó có ớt, thỉnh thoảng còn có quả ớt, hoa tiêu lộ ra.Nồi nước sôi, cho thịt vào một lát đã đổi màu, Gia Luật Gia Ương nhìn Dung Xu ăn, cũng cho thịt vào miệng.Đầu tiên là cảm nhận được hơi nóng, miếng thịt dê rất nóng, sau đó cảm nhận được vị cay.
Không biết bên trong cho bao nhiêu ớt, ăn vào miệng tê cay, cuối cùng mới là hương vị thịt dê.Thịt dê không ướp khi cho vào miệng có mùi vị rõ ràng, vừa thơm lại cay tươi non, Gia Luật Gia Ương định đặt đũa xuống, đã thấy Dung Xu cho hết thịt vào.
Dung Xu cầm đũa, kiên nhẫn chờ thịt chín: "Chín thì có thể ăn rồi."Khóe miệng Gia Luật Gia Ương cong lên, lại nhanh chóng hạ xuống, cùng chờ thịt chín.Nồi lại sôi lên, hai người tìm thịt trong một đống quả ớt hoa tiêu, có khi gắp được thịt lại bị nước lẩu nhấn xuống, lại đưa đũa vớt.Ăn xong thịt dê, Gia Luật Gia Ương cho thịt bò vào, Dung Xu cho khoai tây và khoai lang vào.Gia Luật Gia Ương hít mũi: "Dung Xu, những thứ này có thể cho vào nấu ăn được à?"Nếu nói món khác có lẽ Dung Xu không biết, nhưng nói đến lẩu, nàng có một đống lời muốn nói: "Đúng thế, có thể cho vào nấu ăn, thịt, rau quả, rau giá, dạ cỏ..."Dung Xu vẫy tay với Gia Luật Gia Ương: "Ngài nhìn cái này, từ trên xuống dưới...!Cái gì cũng ăn được."Gia Luật Gia Ương nhìn dạ cỏ không nói gì, Dung Xu nhúng lẩu rồi cho vào chén của hắn: "Ngài nếm thử xem."Dạ cỏ đã nhúng vào nước lẩu không thay đổi màu sắc, vẫn mỏng manh như thế, chấm vào sốt mè còn có vị cay nhẹ. Gia Luật Gia Ương do dự cầm đũa, Dung Xu gắp thức ăn cho hắn, trước kia không hề gắp.
Ở Ô Nhĩ chỉ có người thân cận nhất với nhau mới có thể gắp thức ăn cho nhau.Dung Xu đến từ Đại Sở có lẽ không biết, nhưng Gia Luật Gia Ương không nhịn được mà suy nghĩ nhiều.Gia Luật Gia Ương gãi đầu, ăn dạ cỏ, cảm giác giòn mang theo mùi nồng đậm của sốt mè, hương vị vô cùng nặng, món người Ô Nhĩ không ăn lại trở thành món vô cùng ngon.Gia Luật Gia Ương nói: "Ngon quá."Dung Xu: "Đương nhiên ngon rồi, nếu nhiều món hơn thì có thể nhúng nhiều hơn, phèo, miến, mộc nhĩ, tôm viên..."Dung Xu tùy tiện nói mấy thứ, ngẩng đầu lên thấy vẻ mặt Gia Luật Gia Ương hoang mang.Gia Luật Gia Ương nghe không hiểu những thứ này.
Cong khóe miệng lên: "Ăn nhanh đi."Gia Luật Gia Ương muốn hỏi thử chẳng lẽ phèo, miến này chỉ ở Đại Sở mới có sao.Càng muốn hỏi hơn là lúc Dung Xu nhắc đến những thứ này, có phải nhớ đến Đại Sở không.Đây là những thứ Ô Nhĩ không có, có phải Dung Xu nhớ nhà không.
Tháng tư đến tháng sau, tính sơ qua nàng đã đến đây hai tháng.Dung Xu nhớ nhà.Đột nhiên Gia Luật Gia Ương cảm thấy lẩu không ngon nữa.
Hắn gắp thịt cho Dung Xu: "Ăn nhiều một chút.".