Năm ngoái, khi ông đi họp, nghe nói ở một thôn có tên thanh niên lưu manh sàm sỡ một nữ thanh niên trí thức.
Gia đình hắn ta liền làm ầm ĩ, ép nữ thanh niên kia phải lấy hắn ta, khiến người yêu của cô gái kia phải từ hôn.
Cuối cùng, cô gái uất ức treo cổ tự tử.
Sự việc gây chấn động, ảnh hưởng rất xấu.
Tên lưu manh kia bị kết án 20 năm tù, còn thôn của hắn ta thì bị mất danh hiệu thôn văn hóa.
Tình huống của Diệp Vi Vi hiện tại có nét tương đồng với nữ thanh niên trí thức kia, nên ông rất lo lắng, sợ ảnh hưởng đến thành tích của thôn.
Hơn nữa, nếu hôm nay đồng ý cho Hoắc Kiêu chịu trách nhiệm, ngày mai sẽ có người bắt chước, gây chuyện để được cưới thanh niên trí thức, như vậy chẳng phải là loạn sao?
"Thanh niên tri thức Diệp, cô nói đúng!"
Diệp Vi Vi thấy thôn trưởng đã hiểu ra, nhưng mấy người còn lại vẫn chưa thông, nên nói tiếp: "Anh Hoắc Kiêu còn độc thân, nên mọi người muốn gán ghép chúng tôi.
Vậy nếu người cứu tôi là người đã có gia đình thì sao? Chẳng lẽ lại ép họ bỏ vợ để cưới tôi?"
Chủ nhiệm phụ nữ Tôn Nguyệt Mai nghe vậy liền biến sắc: "Làm sao có thể như vậy? Cứu người mà lại đi phá hoại gia đình người khác sao?"
Mọi người nghe vậy cũng phản ứng lại, đồng loạt lên tiếng.
"Đúng vậy, thế chẳng phải là tạo nghiệp sao?"
"Sau này ai dám cứu người nữa? Chuyện tốt biến thành chuyện xấu mất!"
"Lỡ như rước phải người vợ xấu xa về nhà thì rước họa vào thân!"
Mấy chàng trai đến làm chứng cho Hoắc Kiêu cũng phản ứng rất dữ dội.
Hôm nay mà không giải quyết rõ ràng, lỡ đâu có cô gái nào xấu xí, ế chồng học theo, cố tình ngã vào người bọn họ để ăn vạ thì sao?
Lục Minh Phát thấy mọi người kích động, vội ho khan một tiếng, ra hiệu mọi người im lặng.
Sau khi mọi người đã yên tĩnh, ông nhìn Diệp Vi Vi: "Vừa rồi cô nói không thể ép Hoắc Kiêu cưới, vậy sao bây giờ lại đồng ý tìm hiểu cậu ấy?"
Thế này chẳng phải vẫn muốn gả cho Hoắc Kiêu sao?
Diệp Vi Vi cười rạng rỡ: "Bởi vì tôi nghe thím Lưu nói anh Hoắc Kiêu là người rất tốt, tôi rất có cảm tình! Vả lại, bây giờ tôi cũng đã hủy hôn, chúng tôi đều độc thân, tìm hiểu nhau là chuyện bình thường mà?"
Nói xong, cô ngẩng khuôn mặt xinh đẹp nhìn Hoắc Kiêu, nghiêm túc hỏi: "Anh Hoắc Kiêu, anh có đồng ý làm bạn trai của tôi không?"
Hoắc Kiêu nghe vậy, mặt đỏ bừng như gấc, cả cổ và tai cũng đỏ ửng.
Anh cúi đầu nhìn cô gái trước mặt, đôi mắt cô sáng ngời như sao, khiến anh choáng ngợp.
Trong đầu anh lúc này toàn là hình ảnh Diệp Vi Vi đĩnh đạc, tự tin nói chuyện cùng câu nói "Tôi rất có cảm tình".
Niềm vui đến quá bất ngờ, anh nhất thời đứng hình, không biết phản ứng như thế nào, tay chân cứng đờ.
Đừng nói là Hoắc Kiêu, ngay cả thôn trưởng cũng ngây người!
Sống hơn nửa đời người, ông chưa từng gặp trường hợp nào như vậy!
Cô gái thành phố này thật là phóng khoáng! Dám tỏ tình với chàng trai trước mặt bao nhiêu người như vậy, khiến ông cảm thấy ngượng ngùng thay.
Diệp Vi Vi thấy Hoắc Kiêu đỏ mặt không nói nên lời, giả vờ thất vọng cúi đầu: "Xem ra anh Hoắc Kiêu không đồng ý.
Vậy thôi vậy, coi như tôi chưa nói gì."
"Đồng ý! Nó đồng ý! Một vạn lần đồng ý!" Lưu Quế Lan thấy con trai mình đứng ngây ra như phỗng, không biết trả lời, bực đến nỗi muốn xông lên đá cho hai cái.
Diệp Vi Vi cười khổ, lắc đầu với Lưu Quế Lan: "Thím Lưu, bây giờ là xã hội mới, không thể ép con cái trong chuyện hôn nhân.
Hơn nữa, chuyện này phải xuất phát từ hai phía, thím không thể ép buộc anh Hoắc Kiêu được."
Nhìn bộ dạng ngơ ngác của anh ta thật thú vị!
"Thằng ba!" Lưu Quế Lan trừng mắt nhìn con trai.
Thằng nhóc này chắc là vui quá hóa ngốc rồi!
Hoắc Kiêu lấy lại tinh thần, hắng giọng, nhìn Diệp Vi Vi, trầm giọng nói: "Tôi đồng ý."
Giọng nói trầm ấm, vang vọng như tiếng đàn.
Diệp Vi Vi:...
Sao nghe giống lời tuyên thệ trong hôn lễ thế này?
Nói xong "Tôi đồng ý", tiếp theo có phải là cô dâu chú rể trao nhẫn và hôn nhau không?
Diệp Vi Vi nhìn bờ môi Hoắc Kiêu, mặt bỗng nóng ran, cảm thấy khát nước kỳ lạ.
Bình tĩnh!
Cô là Diệp Vi Vi đây, trải qua bao sóng gió, sao có thể xấu hổ chuyện này?