Xuyên Sách Thập Niên 70 Mỹ Nhân Trời Sinh Có Thần Lực


Quan hệ cứ thế mà dần phai nhạt đi.

Lúc này, Dư Dao tất nhiên không thể nói nhiều như vậy, hiện tại cô còn cần lấy danh nghĩa đi thăm anh cả làm cái cớ.

Nhưng có lẽ anh cả có thể giúp cô giới thiệu một đối tượng?

Rất nhanh, Dư Dao bác bỏ ý nghĩ của mình.

Dù đã mấy năm không gặp, nhưng lỡ như anh cả anh ấy vẫn phát hiện ra sự khác biệt trên người cô thì sao?

Phải gả đi xa một chút.

Đúng như cô nghĩ, Khương Lệ Mai vẫn luôn không buông xuống chuyện của con trai lớn.


Vì vậy, bà không chỉ chuẩn bị trứng gà và đậu phộng, mà còn đưa cho Dư Dao một tờ tiền Đại đoàn kết mệnh giá lớn ( Đại đoàn kết, tiền giấy mệnh giá lớn ở Trung Quốc giai đoạn 1953-1973 ) và hai tờ phiếu vải, hai tờ phiếu thịt, để cô mua ít đồ ở hợp tác xã mang cho chị dâu.

Cha mẹ đối với đứa nhỏ vĩnh viễn đều là bộ dáng lo lắng cẩn thận nhất.

Trong lòng Dư Dao cảm động, tuy rằng vẫn như cũ không đồng ý cách làm của mẹ, nhưng vẫn đúng quy củ đáp ứng bà.

Khương Lệ Mai lúc này mới đi ngủ, phỏng chừng sợ cũng là khó có thể chìm vào giấc ngủ.

Dư Dao nhìn những quả trứng gà và đậu phộng này, đột nhiên cảm thấy có chút phỏng tay, không biết làm thế nào để đưa những thứ này lên thành phố.

May mắn là trong nhà chỉ có cô là con gái, bây giờ cũng đến tuổi lấy chồng, cô có thể chiếm một phòng riêng.

Dư Dao định giấu những thứ này vào hầm mà cô đã đào, sau đó chờ lúc nấu ăn sẽ mang ra.


Tuy nhiên, khi Dư Dao rút chân ra chuẩn bị bò xuống gầm giường, tay lại đột nhiên bị đinh dưới đáy ván giường cũ kỹ cắt một chút, ngay lập tức đau đến mức Dư Dao kêu lên một tiếng.

Cô vội ngừng động tác, lui ra nhìn vết thương của mình, lại đột nhiên phát hiện sợi dây đỏ trên cổ tay mình dính vào chút máu, phát ra ánh sáng có chút ghê người.

Sợi dây đỏ này là nguyên thân ban đầu lén mua khi lên trấn, cô bé thích đẹp, nhưng bình thường căn bản không dám đeo, sợ người khác nói mình phạm sai lầm.

Dư Dao đeo nó chỉ để treo chìa khóa, hầm của cô có một cái rương có khóa.

Nhưng trong thoáng chốc, ánh sáng đỏ vừa rồi đã biến mất, Dư Dao cho rằng mình là nửa đêm mơ hồ.

Cô đưa tay sờ sợi dây đỏ kia, đột nhiên cảm giác được bên cạnh mình xuất hiện một không gian.

Chẳng lẽ đây chính là loại không gian tùy thân mà các nữ chính trong tiểu thuyết thường nói đến?

Dư Dao luôn cho rằng bàn tay vàng của mình chỉ là sức lực lớn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận