Xuyên Sách Thập Niên 70 Mỹ Nhân Trời Sinh Có Thần Lực


Cô vòng qua cửa nhà hướng bờ sông mà đi, sau khi xác định trên người mình không còn bẩn thỉu, lúc này mới từ trong không gian lấy ra bộ quần áo sạch sẽ thay đổi, lại đem quần áo bẩn giấu vào trong không gian bảo đảm sẽ không bị người phát hiện.



Thành phố Vạn Duyên cách thôn Thanh Dương ước chừng hai giờ đi xe, cho nên lúc Dư Dao bị đánh thức, tóc của cô còn chưa có khô hoàn toàn.

Chỉ là trời chưa sáng hẳn, cho nên Khương Lệ Mai cũng không thể nhìn rõ.

Rõ ràng tối hôm qua đã chuẩn bị tốt trứng gà cùng tiền phiếu, lúc này lại không biết từ nơi nào tìm được hai đôi giày để Dư Dao mang cùng một thể cho anh cả.

" Mẹ, mẹ yên tâm đi, con nhất định sẽ mang đồ tới nơi.

"


Lo lắng bị Khương Lệ Mai phát hiện ra điều gì đó, Dư Dao chạy ra ngoài trước khi trời sáng.

Trên người máu đã được cô rửa đi sạch sẽ, chỉ có tóc còn hơi ẩm.

May mà là mùa hè, khi cô lên chuyến xe buýt duy nhất đi thành phố, tóc đã khô hoàn toàn.

Xe buýt lắc lư, Dư Dao mơ màng bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Người thời đại này tìm đối tượng thông thường đều là vì muốn kết hôn, cho nên nếu cô thật sự muốn gả đi, phải xác định rõ nhu cầu của mình.

Tướng mạo đoan chính, làm người chính trực, chăm chỉ cố gắng, ba điểm này hẳn là cô coi trọng nhất đi? Về phần điều kiện gia đình, thành phần trong nhà tựa hồ là quan trọng nhất của niên đại này.

Suy nghĩ một chút, Dư Dao đập đầu vào lưng ghế phía trước, lưng ghế gỗ phát ra một tiếng ầm nặng nề.

Sao có thể gặp mặt vài lần liền thật sự đem mình cả đời giao ra ngoài.


Không có cảm giác hết thảy đều là uổng công, nhưng là nhất kiến chung tình lại có thể nói dễ như vậy sao, cô sống hai đời còn chưa bao giờ đối với người đàn ông nào nhất kiến chung tình qua.

Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Dư Dao ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với một đôi mắt đen sâu thẳm.

Xe buýt quanh co trên con đường bùn đất gập ghềnh, thỉnh thoảng phát ra âm thanh lục cục.

Trong xe buýt, mọi người tốp năm tốp ba quen thuộc ngồi cùng một chỗ, thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười nói ồn ào.

Dư Dao nhìn người đàn ông trước mặt.

Người đàn ông có kiểu tóc cắt ngắn, ánh mắt thâm thúy, sống mũi cao và thẳng.

Dư Dao vốn đang cảm thấy bối rối trong không gian ngột ngạt và nóng bức này, bị sự ồn ào xung quanh và tình cảnh của chính mình làm cho tâm trạng rối loạn.

Nhưng lúc này, không hiểu sao, cô lại cảm thấy có chút yên tĩnh.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận