Xuyên Sách Thập Niên 70 Mỹ Nhân Trời Sinh Có Thần Lực


===========

Trong sân nhỏ trên một con phố nào đó của huyện thành.

Kể từ khi gặp lại Cố Thanh ngày hôm qua, nụ cười trên mặt lão gia tử chưa bao giờ tắt.

Cố Khanh biết, lâu ngày không gặp, lão gia tử rất nhớ anh, mà anh ấy làm sao lại không nhớ lão gia tử cho được.

Nhưng lão gia tử lại nhất quyết ở lại nơi này dưỡng lão, thế hệ sau như họ, cũng không còn cách nào khác.

Mặc dù người đều đã đến đây rồi, Cố Khanh vẫn không kìm được mà muốn khuyên nhủ.

" Ông nội, ông xem, ông ở đây cũng không có người thân yêu quý nào ở bên cạnh, nếu không chúng ta vẫn là về thủ đô đi.


Dù sao thì con trai, con dâu và cháu gái của ông cũng đều ở đó.

"

Ai nào ngờ, lão gia tử vừa nghe đến đây lập tức xù lông, thở phì phò trừng mắt nhìn anh ấy, càng là không nói lời nào.

Huyện Vạn Duyên là nơi ông lão từng làm việc khi còn trẻ, và cũng là nơi ông gặp được bà nội Cố.

Hai năm trước, khi thế cục không tốt, ông đã nhân cơ hội về nghỉ hưu ở đây, giờ bảo ông quay lại, ông cũng không muốn trở về.

Vốn nhìn thấy cháu trai đến thăm mình, lão gia tử thật cao hứng, nhưng vừa nói đến tình huống ở thủ đô, ông liền không vui nổi.

Ông oán giận nói: " Một đám các ngươi, đều không để cho ta bớt lo, cũng không nói sinh cái tiểu oa nhi cho ta mang mang ôm ôm, ta trở về làm cái gì, nhìn đám lão nhân, lão thái thái kia ở trước mặt ta khoe khoang sao? "

Cố lão gia tử nói những lời này, trong giọng nói đều là không cam lòng.


Ngày xưa, khi ông còn chưa thất thế, đám người kia đã lấy chuyện này chọc giận ông, hiện tại chỉ biết càng thêm quá đáng.

Ông lắc đầu, nằm trên ghế xích đu mà không nói gì thêm.

Ánh sáng mặt trời xuyên qua tán cây chiếu lên người ông lão, trông rất yên bình, nhưng Cố Khanh chỉ thấy sự cô đơn của ông.

Nhà họ Cố không phải đông đúc, anh và em gái cũng quả thực bận rộn với công việc, chưa kịp suy nghĩ đến chuyện đại sự cả đời.

Đừng nói đến việc có con cái.

Đừng nhìn Cố Khanh ở bên ngoài là cái mặt lạnh, nói một không hai, nhưng khi đối diện với lão gia tử, anh cũng chỉ có thể nhận phần thua.

" Ông nội, không phải như vậy đâu, ông ra ngoài đi dạo và đùa giỡn với đám chim không phải cũng rất tốt sao? Có nhiều đồng bạn như vậy, làm sao mà ông cảm thấy buồn chán được? "

Nói đến buồn chán, ở lại đây còn buồn chán hơn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận