Xuyên Sách Thập Niên 70 Mỹ Nhân Trời Sinh Có Thần Lực


Nhưng ông ấy thật không dám nghĩ, vẫn là cần xác nhận lại: " Về điều kiện gia đình thì cháu vẫn nên hỏi lão thủ trưởng xem ý ông ấy muốn thế nào.

"

" Đây là chuyện riêng của cháu, ông nội cháu sẽ nghe theo cháu thôi.

Nếu thúc không tin, Triệu thúc có thể hỏi ông ấy sau.

"

Lần này Triệu Điềm vui vẻ lộ hết trên mặt, trong mắt cô em chồng vẫn là rất tốt, vậy mà mẹ Lưu Dương còn khinh thường cô bé, dựa vào cái gì?

" Vậy chị đánh bạo giới thiệu em gái của chồng chị cho cậu gặp mặt một chút được không.

" Nói xong cô quay sang chồng mình, " Dư Bình, anh nói với Cố Khanh đi, người bố em mang về, anh cứ yên tâm, nhất định có thể đối tốt với em gái nhà chúng ta.


"

Dư Bình bình thường mặc dù không nói nhiều, nhưng cũng không có nghĩa là anh sẽ không nhìn người, Cố Khanh này vừa nhìn liền biết gia thế bất phàm, hơn nữa chức vị của cậu ấy chắc cũng không thấp.

Người ta thường nói "cưới thấp gả cao", nhưng cách biệt quá lớn thì liệu có thể sống hạnh phúc không?

Khi mới bắt đầu quen Triệu Điềm, nhiều chuyện Triệu Điềm nói Dư Bình anh cũng không biết.

Phải sau này hai người làm việc ở cùng một xưởng thép tình cảm mới chậm rãi bồi dưỡng.

Nhưng Cố Khanh cũng không thể cùng em gái anh nói chuyện trong quân đội của mình.

Dư Bình không quá kỳ vọng, không phải vì anh coi thường em gái mình, mà là vì họ thực sự không phải là người cùng một thế giới.

" Điềm Điềm, em nói gì vậy, nhà chúng ta làm sao có thể kết thông gia với gia đình thủ trưởng được? Cố Khanh, cậu đừng để bụng, vợ tôi chỉ là quá mong muốn giúp em gái tôi thôi.

"


Lời này nói ra làm Triệu Điềm có chút không thoải mái, không phải trách Dư Bình, mà là đau lòng cho chồng mình.

Trong nhà cái loại tình huống này, chính anh từ nhỏ đến lớn lại chịu nhiều khổ như vậy, còn mọi chuyện vì người khác lo lắng.

Bởi vì từ nhỏ thân thể không tốt, Triệu Điềm được trong nhà bảo vệ rất khá, trong lúc bảo trì được ngây thơ, nội tâm cô ấy cũng tương đối mẫn cảm.

Dư Bình nhìn ra vợ mình mất hứng, luống cuống một chút, cũng có chút không biết làm sao.

Cố Khanh nghe hắn nói như vậy, cũng không có kiên trì, không có duyên phận chính là không có duyên phận, anh cũng không cần phải miễn cưỡng giúp đỡ.

Vì khúc nhạc đệm này, thời gian phía sau tất cả mọi người không nói gì nữa.

Triệu Minh cũng không tiện nhắc đến việc giới thiệu đối tượng cho Cố Khanh trong bữa cơm, ông nghĩ mình sẽ để cho vợ giúp đỡ xem xét sau.

Việc này không ảnh hưởng gì đến Cố Khanh, anh chỉ coi như mình đến nhà Triệu thúc ăn một bữa cơm, việc ăn cơm ở các gia đình khác khi ở trong khu quân đội là chuyện thường ngày.







Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận