Xuyên Sách Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại

Thiệu Kỳ Hải nghẹn ngào không nói nên lời, Mục Kinh Trập cũng bị lời nói của bọn trẻ làm cho sững sờ, cô cũng phát hiện ra một điểm quan trọng.

"Đợi đã, Tiểu Đông, con nói anh ta có thể bỏ rơi bọn con lần một, rồi sẽ có lần hai, điều này có nghĩa là gì?"

Thiệu Đông chớp chớp mắt, đột nhiên im bặt, nhưng đã quá muộn, Mục Kinh Trập tới gần cậu: "Các con giấu ta chuyện gì, nói cho ta biết nó là có ý gì?"

"Cũng không có gì đặc biệt." Thiệu Đông không nhìn cô.

Mục Kinh Trập dừng một chút: "Nghĩ lại thì, hôm nay Thiệu Kỳ Hải trở về, các con giống như không hề sợ hãi, thái độ rất lạnh lùng, hơn nữa lời vừa rồi của các con... Các con đã sớm biết cha chưa chết?"

Thiệu Đông biết Mục Kinh Trập có thể đoán được, khẽ gật đầu, Thiệu Tây ở bên cạnh cười nói: "Mẹ thật thông minh."

"Đúng vậy, mẹ là người thông minh nhất trên đời, cái này mà cũng đoán được." Thiệu Nam cũng hùa theo.

"Bây giờ không phải lúc khen ta thông minh." Mục Kinh Trập bất đắc dĩ, bọn nhỏ biết Thiệu Kỳ Hải còn chưa chết, đây là tin tức động trời nha.

"Sao lúc trước các con không nói với ta? Sao lại giấu giếm nhiều như vậy?" Cô còn nghĩ mình hiểu rất rõ bọn trẻ, chuyện gì cũng đều biết, nhưng chúng lại giấu một bí mật lớn như vậy.

Nếu cô biết sớm hơn, có lẽ cô đã có sự chuẩn bị trước.

Mấy đứa bé nghe Mục Kinh Trập nói xong: "Xin lỗi mẹ... chúng con đã nói dối mẹ, nhưng khi đó chúng con không dám nói cho mẹ."

Lúc đó, bọn trẻ buồn bã đến hóa hận, ngoài chán ghét ra khổng khỏi cảm thấy tự ti, sợ Kinh Trập cũng không thích chúng nữa và bỏ rơi chúng.


"Chúng con ngay cả cha ruột cũng bỏ rơi, sợ cả mẹ cũng cảm thấy chúng con không tốt..."

"Làm sao có thể!" Mới nói hai câu, Mục Kinh Trập hoàn toàn hiểu ra ý tứ của bọn trẻ, nhất thời cảm thấy đau lòng: " Các con tốt như vậy, ai sẽ cam lòng bỏ rơi các con chứ, đây chỉ là hiểu lầm mà thôi."

Kiếp trước khi còn rất nhỏ, Mục Kinh Trập cũng từng nghĩ mình có lỗi gì nên bị cha mẹ bỏ rơi, nhưng sau này cô mới biết, đứa trẻ mới sinh ra tốt hay xấu, không liên quan gì đến bản thân đứa trẻ, tất cả là do cha mẹ vô trách nhiệm.

Thiệu Bắc được Mục Kinh Trập ôm, nước mắt lưng tròng, nhưng không thể nhịn cười, không muốn rời khỏi vòng tay của Mục Kinh Trập: "Nếu biết sẽ như thế này, con đã nói với mẹ sớm hơn rồi, lúc đó con vừa sợ vừa khó chịu, không biết rằng mẹ sẽ đau lòng như vậy."

Mục Kinh Trập xoa đầu Thiệu Bắc: "Ngốc. "

Trong gian phòng tràn ngập ấm áp, nhưng Thiệu Kỳ Hải ở ngoài cửa lại kinh ngạc đến mức lùi lại một bước.

Lúc trước hắn chỉ lo giải thích, cảm thấy mình có lỗi, bất lực trước sự bướng bỉnh của bọn nhỏ, nhưng hắn lại không nghĩ đến, trước đây bọn nhỏ đã chịu nỗi đả kích lớn như vậy.

Hắn có tội, hắn không xứng đáng làm một người cha.

Thiệu Kỳ Hải bàng hoàng quay trở về phòng, không nghe cuộc trò chuyện phía sau giữa năm đứa trẻ và Mục Kinh Trập.

Bởi vì không chắc chắn về thái độ của Thiệu Kỳ Hải, liệu hắn sau khi ly hôn có để cô gặp lại bọn trẻ hay không? Cũng suy nghĩ đến việc có cần thiết phải ly hôn hay không, cộng thêm bọn trẻ rất lo lắng, Mục Kinh Trập hứa với bọn chúng, rồi lại quan sát một chút.

Trước đó, Mục Kinh Trập đã phát hiện ra rằng năm đứa bé đều thiếu cảm giác an toàn, nếu đối tốt với chúng một phần, chúng sẽ đền đáp gấp mười lần, nhưng thật không ngờ rằng đó cũng là lý do khiến chúng cho rằng Thiệu Kỳ Hải đã bỏ rơi bọn chúng.

Mặc dù bây giờ biết rằng đó là một sự hiểu lầm, nhưng nỗi đau đã tồn tại, nhìn bọn trẻ sợ hãi cô sẽ bỏ đi khiến Mục Kinh Trập cảm thấy rất khó chịu.


"Không cần quá lo lắng, làm từng bước một, bình tĩnh lại một chút, biết đâu sự việc sẽ được giải quyết ổn thỏa. "

Mục Kinh Trập chỉ có thể cố gắng hết sức để xem Thiệu Kỳ Hải và Mục Tuyết có thực sự sẽ hàn gắn lại mối quan hệ cũ hay không, sau đó cô sẽ giật dây phía bà Mục, nói không chừng có thể đạt được mục địch.

Dù sao ngay từ đầu, chính bà Mục là người phản đối Thiệu Kỳ Hải và Mục Tuyết đến với nhau, nguyên nhân chính là do năm đứa trẻ, không muốn Mục Tuyết trở thành mẹ kế.

Làm mẹ kế quá khó khăn, mối quan hệ giữa bọn trẻ và bà Mục trước đó cũng không tốt lắm, nói không chừng sẽ càng không thích bọn trẻ, cho nên vẫn có hi vọng.

" Thôi, cũng khuya rồi, các con đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi học."

Thiệu Đông gật đầu: "Được, mẹ cũng đi ngủ sớm đi, mẹ đừng quá lo lắng, chúng ta từ từ tìm cách giải quyết. "

"Ừ."

Mặc dù nói vậy nhưng cô vẫn không tài ngủ được.

Sau khi bốn đứa nhỏ quay lại, thấy Thiệu Kỳ Hải hình như đã ngủ, chúng rúc vào chăn nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

"Theo ý nghĩ của mẹ, mẹ thật sự muốn mang theo chúng ta đi, mà chúng ta cũng muốn đi cùng mẹ, cho nên vấn đề lớn nhất chính là ông ta."

"Đúng vậy, không thể để ông ta giả chết thêm một lần nữa." Thiệu Tây than phiền.


"Cho nên chúng ta phải nghĩ biện pháp." Thiệu Đông nhìn các em: "Nghĩ xem làm sao có thể cùng mẹ rời đi."

"Trong hoàn cảnh nào cha mẹ lại không cần con cái? Giết người phóng hỏa là bất hiếu." Thiệu Nam lắc đầu: "Những chuyện này chúng ta không thể làm được, vậy chỉ còn lại một cách."

"Cách gì?" Thiệu Tây hỏi.

"Cứng đầu không chịu nổi."

"Chúng ta trở nên tầm thường vô dụng." Thiệu Đông cùng Thiệu Nam đồng thanh nói, nói xong lại nhìn nhau cười.

Thiệu Nam nhìn Thiệu Đông: "Em biết anh đã sớm nghĩ tới."

Thiệu Đông lắc đầu: "Không đơn giản như vậy, nhưng quả thật cũng là một biện pháp, nếu như chúng ta có tiền đồ, ông ấy sẽ không buông tay, nhưng chúng ta trở thành gánh nặng, nói không chừng ông ấy sẽ buông tay."

Vấn đề là làm thế nào để trở thành gánh nặng, làm thế nào để trở thành người bình thường.

Thiệu Tây bất đắc dĩ nói: "Làm người xuất chúng khó, làm người bình thường cũng không dễ?"

Thiệu Đông lắc đầu: "Không dễ dàng."

Thiệu Tây nhất thời không nghĩ tới: "Vốn dĩ là đơn giản mà."

Thiệu Trung nghiêng đầu: "Sau này em có thể thổi sáo không?"

Thiệu Tây dừng một chút: "Hiện tại tạm thời đừng thổi nữa, nếu không ông ta nghe được, không nỡ buông tay thì làm sao giờ?"


Thiệu Tây nói đến đây thì bực mình: "Tiểu Trung không thể thổi sáo, vậy em cũng không thể viết nữa đúng không? Ngay cả cái gì cũng không viết được? Vậy thì đúng là phiền phức, tại sao chúng ta không phải là Na Tra? Nếu chúng ta là Na Tra, chúng ta có thể gọt xương trả lại cho cha, cũng không cần có những phiền não này."

Khó chịu thì khó chịu, nhưng kế hoạch đã định.

"Được rồi, bắt đầu từ ngày mai trở đi chúng ta sẽ là những đứa trẻ bình thường."

Thỏa thuận xong xuôi, mấy đứa bé mới chui ra khỏi chăn đi ngủ.

Thiệu Kỳ Hải, người đang nằm quay lưng về phía bọn chúng và giả vờ ngủ, chờ bọn trẻ chìm vào giấc ngủ, hắn mới quay đầu lại, thở dài một hơi nhìn bọn chúng.

Vừa rồi hắn có nghe thấy bọn trẻ lén lút nói chuyện, cũng vểnh tai nghe một chút, đáng tiếc... nghe không hiểu.

Đúng vậy, nghe không hiểu.

Bởi vì thứ tiếng mấy đứa bé nói căn bản không phải là quốc ngữ!

Ai có thể nghĩ tới ngay trong nhà bọn trẻ lại nói ngoại ngữ, cũng không phải hắn chưa từng tiếp xúc ngoại ngữ, thỉnh thoảng có thể hiểu được, nhưng chỉ là bập bẹ vài chữ, múa rìu qua mắt thợ.

Thiệu Kỳ Hải thực sự choáng váng, cả người hốt hoảng, thậm chí có chút hoài nghi nhân sinh.

Thời gian không dài, chỉ một năm, mấy đứa bé này làm sao có thể lợi hại như vậy, bày mưu tính kế công khai trước mặt hắn, mà hắn cứ thế không hiểu.

Đây không phải công khai bắt nạt hắn không có học thức sao? Thiệu Kỳ Hải chưa bao giờ...tự ti như thế này, mới có ngày đầu tiên trở về nhà, hắn đã bị mấy đứa bé làm cho thua kém.

- --------------------------------------------------

Editor: Thêm cho mn 2 chap đọc cho vui nhà vui cửa nha:>


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận