Xuyên Sách Thật Thiên Kim Nổi Loạn Điên Cuồng Xé Toang Kịch Bản




Tô Nguyên Dữu đào tai, ngáp một cái, dựa vào cửa sổ, chỉ chốc lát sau đã ngủ rồi.




Tô Mục Cẩm: “! ” Mã đức, thật lâu rồi không tức giận như thế này!



Cùng lúc đó, trên mạng xuất hiện vài video, cư dân mạng lập tức bùng nổ, có người ghi lại toàn bộ sự việc, và đăng lên mạng.

Loại chuyện thấy việc nghĩa hăng hái làm này tự nhiên gây sóng lớn.




Chính yếu là, tiểu cô nương gan dạ làm việc nghĩa, nhìn giống như vị thành niên.




Câu nói “Quả bưởi đại hiệp” trung nhị kia càng làm không ít người cười.




Khi họ trở lại Quan Lan sơn trang, đã gần chạng vạng.




Tô Mục Cẩm làm trò Tô Nguyên Dữu một chữ không sót cùng Tô lão gia tử báo cáo, hắn không thể quản được tính tình của nàng.




Tô lão gia tử nhìn video Tô Nguyên Dữu cứu người, không khỏi cảm thán, “Hoá ra có ta năm đó phong thái!”



Tô Mục Cẩm: “Gia gia, ngài đang nói gì, tiểu muội mới mười bảy, ngài phải dạy dỗ nàng, chuyện nguy hiểm như vậy, về sau không thể làm nữa.





Tô lão gia tử ngữ khí không nhanh không chậm nói, “Ngươi gấp gì, Dữu Dữu nếu dám lên, liền chắc chắn có nắm chắc.


Tô Nguyên Dữu cười tủm tỉm nhìn Tô Mục Cẩm, "Đúng vậy, đại ca, mạng của ta quý lắm, sẽ không dễ dàng chết như vậy.

"



Tô Mục Cẩm: "……! " Hắn lẽ ra không nên mở miệng, chỉ cần hai ông cháu vui là tốt rồi.





Cuối cùng, Tô Mục Cẩm ăn tối xong mới rời đi.




………



Ban đêm.




Trên chiếc giường lớn rộng hai mét tám, Tô Nguyên Dữu ngồi thẳng, hai chân khoanh lại.




Thế giới này thực sự không có ma khí, nhưng nàng cảm nhận được một chút linh khí mỏng manh.




Chết tiệt, chẳng lẽ nàng, một ma tu, cuối cùng lại phải trở thành linh tu?



Thật là rối loạn hết cả rồi!



Nhưng không có ma khí, nếu không tu luyện linh khí, vậy chỉ có thể sống như người bình thường.




Tô Nguyên Dữu nhăn mặt, từng nàng cũng là một linh tu, nhưng trong thời kỳ tu luyện quan trọng, bị cái gọi là đồng môn đánh gãy, dẫn tới nàng tẩu hỏa nhập ma, hoàn toàn trở thành ma tu.




Cắn chặt răng, thôi thì làm linh tu cũng được, dù sao nàng cũng từng là linh tu rồi.




Nghĩ thông suốt, Tô Nguyên Dữu nhắm mắt lại, bắt đầu tìm kiếm công pháp linh tu trong trí nhớ.




Đã từng là linh tu, trong đầu nàng tự nhiên có liên quan đến công pháp linh tu.




Tuy nhiên.




Suốt một đêm trôi qua, cơ thể không hề thay đổi.





Tô Nguyên Dữu mở mắt, trong mắt có tia máu, nàng có thể cảm nhận được sự tồn tại của linh khí, chứng tỏ cơ thể này có linh căn.




Chỉ là vì linh khí ở đây quá loãng, không biết đến khi nào mới có thể dẫn khí nhập thể.




Ngáp một cái, nàng nặng nề ngủ thiếp đi.




Khi tỉnh lại, đã là buổi chiều.




Sau khi rửa mặt xong, Tô Nguyên Dữu đi xuống phòng khách tầng một, "Trương a di, có gì ăn không?"



Trương a di là người phụ trách bếp núc.




"Có, lão gia tử đã dặn để phần đồ ăn cho đại tiểu thư.

"



Trương a di bưng đồ ăn lên bàn.




Tô Nguyên Dữu thật sự đói, vừa ăn vừa hỏi, "Gia gia đi đâu rồi?"



Trương a di: "Lão gia tử đi câu cá.

"



Tô Nguyên Dữu: "Trương a di có xe máy điện không?"



Trương a di ngẩn người, hỏi, "Đại tiểu thư nói xe đạp điện?"



Tô Nguyên Dữu nuốt miếng cơm, "Đúng vậy, ta hiện tại vị thành niên, không có bằng lái không thể lái xe, ta cần ra ngoài có việc.

"



Trương a di: "Đại tiểu thư muốn đi đâu để tài xế đưa đi là được.

"



Tô Nguyên Dữu: "Ngươi cứ nói có hay không thôi.

"



Trương a di lắc đầu, "Không có.

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận