Tô Nguyên Dữu mỉm cười, nói, “Yên tâm, hai sói con rất đáng yêu, ta sẽ chăm sóc chúng thật tốt.
”
Lang yêu được lời hồi đáp, cuối cùng nhìn hai sói con một lần nữa, rồi từ từ nhắm mắt lại.
Tô Nguyên Dữu lấy từ trong bao ra một cái áo khoác, bao bọc hai sói con lại, tránh cho chúng bị muỗi trong núi cắn.
Sau đó nàng đào một cái hố, chôn thi thể lang yêu cẩn thận.
Trời còn chưa sáng, Tô Nguyên Dữu đã đi xuống núi, không còn cách nào khác vì sói con đang đói, cần phải uống sữa.
Chuyến đi này thật sự quá lãi.
Nhặt được hai sói con lang yêu.
Còn có một cái túi trữ vật, bên trong có mấy ngàn khối linh thạch, đủ để nàng tu luyện đến Luyện Khí tầng bảy.
…
Cưỡi chiếc xe máy điện màu hồng nhạt, nàng phóng như gió trên đường.
Tìm một quán cơm, bỏ tiền ra sạc đầy điện cho xe.
Cuối cùng nàng cũng về đến Quan Lan sơn trang vào giữa trưa.
Nhưng lại bị chặn ngoài cổng.
Quan Lan sơn trang toàn xe siêu xe ra vào, chưa bao giờ thấy có ai đi xe đạp điện.
Hơn nữa, Tô Nguyên Dữu lại là gương mặt lạ, bảo vệ đương nhiên không cho nàng vào.
Tô Nguyên Dữu chỉ còn cách một tay ôm hai sói con, một tay gọi điện cho Tô Mục Cẩm.
Bên kia gần như lập tức bắt máy.
“Đại ca, ta ở ngoài Quan Lan sơn trang, không vào được!”
Tô Mục Cẩm: “Ngươi chờ, ta đang trên đường.
”
Tô Nguyên Dữu: “Nga, tốt.
”
Sau khi cúp điện thoại, Tô Nguyên Dữu tìm một chỗ râm dưới gốc cây đặt hai sói con xuống.
Khác với sói thường, sói yêu khi mới sinh đã mở mắt.
Chúng dường như biết mẫu thân đã giao phó cho Tô Nguyên Dữu, nên rất thân thiết với nàng.
Vừa đặt chúng xuống đất, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ngao ngao mấy tiếng, cố gắng di chuyển về phía nàng.
Tô Nguyên Dữu cười tươi, khi Tiểu Hắc và Tiểu Bạch gần đến chân nàng, nàng lại lùi vài bước.
Tiểu Hắc, Tiểu Bạch: “Ngao ô!”
Chúng tiếp tục tiến tới.
Tô Nguyên Dữu tiếp tục lùi.
Nhìn thấy hai sói con ngơ ngác nhìn nàng, trong mắt chúng hiện lên vẻ ngốc nghếch.
“Ha ha ha ha ha, thật vui quá!”
Tô Nguyên Dữu bật cười lớn, “Nuôi nhãi con thật thú vị!”
Nàng ngồi xổm xuống, vẫy tay gọi chúng, “Tiểu Hắc, Tiểu Bạch, mau tới đây, tỷ tỷ có kẹo ngọt này ~”
Tiểu Hắc, Tiểu Bạch: “Ngao ô ngao ô ngao ô ~”
Tô Nguyên Dữu giống như đang chơi đùa với chó, vui vẻ trêu chọc hai sói con.
Tội nghiệp hai sói con mới sinh đã không có mẹ, đến giờ còn chưa được uống ngụm sữa nào, lại bị Tô Nguyên Dữu đùa nghịch dưới trời nắng.
Đang lúc tâm trạng nàng vui vẻ, bỗng nghe một giọng châm chọc.
“U, ở đâu ra con bé nhà quê thế này?”
Tô Nguyên Dữu ngẩng đầu nhìn, thấy một thiếu niên ngồi trên chiếc mô tô cực kỳ đẹp.
Thiếu niên tay cầm mũ bảo hiểm, biểu cảm lười biếng, da trắng nõn, ngũ quan tinh tế, dung mạo tuyệt mỹ, lại híp mắt nhìn nàng từ trên cao, ánh mắt mang vẻ chế giễu.
Tô Nguyên Dữu vớt hai sói con nhét vào túi, đứng dậy nhìn thẳng vào ánh nắng, nhìn thiếu niên.