Tô Lăng Húc ngồi xuống ghế, thở dài một hơi, “Ngươi hôm nay làm rất tốt, ta không nghĩ ngươi lại dám đối đầu với Tô Bạc Dương như vậy.”
Tô Nguyên Dữu nhún vai, “Không phải ai cũng đáng sợ, chỉ cần dám làm, ai cũng có thể đối đầu.”
Tô Lăng Húc cười khẽ, “Ngươi nói đúng.
Nhưng ngươi phải nhớ, đây là Hoa Quốc, làm gì cũng phải cẩn thận.”
Tô Nguyên Dữu lẳng lặng nhìn hắn, “Tiểu thúc, ngươi có gì muốn nói thì nói đi, ta không có nhiều thời gian.”
Tô Lăng Húc gật đầu, ánh mắt nghiêm túc, “Tô Nguyên Dữu, ta biết ngươi rất thông minh và mạnh mẽ.
Nhưng đôi khi, ngươi cũng cần phải biết nhường nhịn, đặc biệt là với những người trong gia đình.
Dù sao, họ cũng là người thân của ngươi.”
Tô Nguyên Dữu cười lạnh, “Tiểu thúc, người thân không phải lúc nào cũng tốt.
Đôi khi, chính người thân lại là kẻ đâm sau lưng ngươi.
Ta sẽ không để bất kỳ ai, kể cả người thân, làm tổn thương ta nữa.”
Tô Lăng Húc thở dài, đứng dậy, “Ta chỉ muốn tốt cho ngươi thôi, tiểu chất nữ.
Hãy cẩn thận, đừng để sự thù hận che mờ lý trí của ngươi.”
Tô Nguyên Dữu không đáp, chỉ nhìn theo bóng dáng Tô Lăng Húc rời đi.
Khi cửa đóng lại, nàng thở dài, tay nắm chặt áo ngủ, bước vào phòng tắm.
Còn lại một mình, nàng lặng lẽ nhìn mình trong gương.
Ánh mắt nàng lạnh lẽo, không một chút mềm mại.
“Ngươi không phạm ta, ta không phạm ngươi.
Ai dám đụng đến ta, ta sẽ trả lại gấp bội.”
Nói xong, nàng mở vòi nước, để dòng nước ấm xóa tan những suy nghĩ nặng nề trong đầu.
...
Tại thư phòng của Tô lão gia tử, ông ngồi xuống ghế bành, nhìn Tô Chính Hoa và Tô Mục Cẩm.
“Các con, ta có vài chuyện cần nói rõ.”
Tô Chính Hoa gật đầu, “Dạ, ba.”
Tô Mục Cẩm cũng kính cẩn, “Ba, có gì ba cứ nói.”
Tô lão gia tử nhìn họ, trong mắt ánh lên vẻ nghiêm nghị, “Ta quyết định phân gia, không phải vì muốn chia rẽ, mà là để tránh những xung đột không đáng có trong tương lai.
Mỗi người sẽ có phần của mình, tự quản lý, tự chịu trách nhiệm.”
Tô Chính Hoa và Tô Mục Cẩm im lặng lắng nghe.
“Tô Mục Cẩm, con là người thừa kế của Tô gia, ta giao trọng trách lớn nhất cho con.
Nhưng con phải nhớ, một gia tộc mạnh mẽ không chỉ dựa vào tài sản, mà còn dựa vào lòng tin và tình cảm của các thành viên trong gia đình.
Con phải biết cách hòa giải, đừng để sự thù hận chia rẽ chúng ta.”
Tô Mục Cẩm gật đầu, “Dạ, con hiểu rồi ba.”
Tô lão gia tử thở dài, “Tốt lắm.
Bây giờ các con hãy về phòng nghỉ ngơi.
Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu tiến hành việc phân chia.”
Tô Chính Hoa và Tô Mục Cẩm đứng dậy, cúi đầu chào rồi rời khỏi thư phòng.
Tô lão gia tử ngồi lại, ánh mắt trầm ngâm nhìn vào khoảng không.
Trong lòng ông nặng trĩu, không biết quyết định này có đúng hay không.
Nhưng ông biết, đây là cách tốt nhất để bảo vệ gia tộc khỏi những xung đột không cần thiết.
Ngoài cửa Tô Lăng Húc ho nhẹ một tiếng, “Cái kia, tiểu chất nữ a, thêm cái WeChat bái.”
Tô Nguyên Dữu vô ngữ, nàng cầm di động mở ra cửa phòng, “Ta quét ngươi hay ngươi quét ta?”
Tô Lăng Húc dựng thẳng di động trung nhị duy mã, “Ngươi quét ta, ngươi quét ta!”
“Đinh” một tiếng, hai người đã thêm WeChat.
Tô Lăng Húc nhìn ảnh đại diện của nàng, một bức tranh màu xanh lục...!Tranh Tử hay là Dữu Tử? Chắc là Dữu Tử đi, rốt cuộc tên trên mạng là “Quả bưởi đại hiệp”.
Có chút trung nhị, nhưng ngẫm lại tuổi của nàng, cũng có thể lý giải.