gười đến là Vu Duyệt.
Khuôn mặt của nàng ấy không còn sưng như hôm trước nữa, bây giờ đã có thể ra ngoài gặp mặt người khác, không cần phải trốn chui trốn nhủi trong phủ không dám gặp mặt ai.
Vừa hay được dịp Ôn Tây Lăng khai trương trà lâu, nàng ấy vội vàng mang một bức tượng Thần Tài bằng ngọc được điêu khắc vô cùng tinh xảo đến đây để chúc mừng.
Ôn Nguyễn vừa nhìn thấy nàng đã đứng dậy chào đón.
"Ôn Nguyễn, ta muốn ngồi kế bên muội, được chứ?" Vu Duyệt chạy đến, mỉm cười nhìn Ôn Nguyễn.
"Đương nhiên là được rồi, mời ngồi!" Ôn Nguyễn gật đầu đồng ý.
"Muội muội, muội kết bạn với nàng ta từ lúc nào vậy chứ?"
Ôn Nguyễn cũng không biết nên giải thích đầu đuôi câu chuyện như thế nào thế nên chỉ đáp ngắn gọn: "Vừa mới gần đây thôi!"
Ôn Tây Lăng: “……”
Vu Duyệt ngồi bên cạnh Ôn Nguyễn, vui vẻ ghé sát vào bên tai nàng nói nhỏ: "Ôn Nguyễn, vài ngày nữa Sĩ Viện sẽ chính thức khai giảng.
Đến lúc đó, bên phía Sĩ Viện sẽ tổ chức một cuộc thi đua ngựa, muội có muốn cùng ta đến đó xem không?"
Ôn Nguyễn nhẹ nhàng vuốt ve Nhị Cẩu Tử: "Sĩ Viện?"
"Đúng vây, muội không biết gì sao?" Vu Duyệt nghiêng đầu nhìn nàng, từ từ giải thích, "Đây chính là trường học, đa phần đệ tử theo học ở đây đều là con trai của các hầu gia thân vương hoàng thất và con cái của các viên quan nhị phẩm trở lên.
Còn có mấy vị hoàng tử trong cung nữa, nghe nói các phu tử được mời đến đây dạy học đều là những vị tinh anh tài giỏi bậc nhất Tương quốc này đấy!"
Ôn Nguyễn gật đầu hiểu ý, nghĩ ngợi một hồi, nàng lại hỏi Vu Duyệt: "Nữ tử không thể đến đây học sao?"
"Chắc là không đâu, muội muốn đi sao? Thật ra tỷ tỷ cũng rất muốn đến đây học nhưng Sĩ Viện có quy định không cho nữ tử theo học, thật buồn cười làm sao!"
Ôn Nguyễn cảm thấy có chút tiếc nuối: "Hoá ra là như vậy!"
Nàng muốn đến Sĩ Viện học đương nhiên là không phải vì muốn ôn lại kỷ niệm 'mình cầm băng đóng nhau' của thời học sinh mà nàng đã từng trải qua, suy nghĩ của Ôn Nguyễn rất đơn giản, nàng cho rằng những nơi như thế này chắc là không cho phép học sinh đánh nhau hay thả chó cắn người khác đâu nhỉ?
Hơn nữa, đến đây học còn có thể tránh đi chuyện mấy viên ngọc rồng của Thịnh Nguyệt Cơ đến tìm nàng gây chuyện nữa, cho dù có xui xẻo gặp phải Lữ Trạch Cẩn đi nữa thì mọi chuyện cũng không khó giải quyết lắm.
Chứ nếu ngày nào cũng bắt nàng lên sàn diễn với mấy người đó, tuy là không bị doạ chết nhưng nàng sẽ bị phiền chết đấy.
Ôn Nguyễn không hề hay biết, cuộc đối thoại nho nhỏ của hai người đã bị Ân Cửu Dã ngồi phía sau nghe hết toàn bộ, hắn đương nhiên có thể nhận ra được sự tiếc nuối trong giọng nói của nàng.
Ân Cửu Dã đưa tay gõ gõ trên mặt bàn, trong lòng thầm suy tính.
Trên sân khấu đã bắt đầu biểu diễn, Vu Duyệt cũng dừng thì thầm to nhỏ với Ôn Nguyễn, tập trung xem hát.
Thế nhưng, chưa được bao lâu, Ân Cửu Dã lại ghé đến bên tai Ôn Nguyễn, nói nhỏ, "Có phải ngươi rất thích tiểu cô nương đang hát trên sân khấu kia không?"
Tuy rằng người này lúc nào cũng độc mồm độc miệng, nói câu nào là làm người ta nổi điên câu đó, nhưng không thể phủ nhận được một điều, đó là giọng nói của hắn thật sự rất hay, đặc biệt là vừa nãy lúc hắn ta thì thầm vào tai nàng, giọng nói vô cùng quyến rũ.
Ôn Nguyễn nghe hắn hỏi như vậy lập tức gật đầu: "Ừ!"
Giọng nói của Ân Cửu Dã mang theo chút ý cười, nghe vào càng hấp dẫn người khác hơn, hắn trêu chọc nàng, "Vậy lát nữa gọi nàng ta đến đây cho ngươi gặp mặt được không?"
Tai Ôn Nguyễn bị hơi thở của hắn làm cho run rẩy, nàng dịch người ra khỏi đó, quay đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, đáp: "Như vậy cũng được!"
Ân Cửu Dã nở nụ cười ý vị thâm trường.
Một lát sau, "tiểu cô nương" kia sau khi hát xong, lập tức đến gặp chủ nhân mới của mình.
Đối phương vừa mở miệng ra nói chuyện, ngay lập tức mọi người tỏ ra kinh ngạc, hoá ra lại là một nam tử.
"Từ Hoa bái kiến Ôn công tử, bái kiến các vị đại nhân!" Giọng nói của hắn trong trẻo, rất có sinh khí.
Ôn Tây Lăng vừa nghe được giọng Từ Hoa lập tức phun hết nước trà đang uống ra, ngạc nhiên hỏi: "Ngươi là nam tử?"
Từ Hoa đưa khăn lụa của mình cho Ôn Tây Lăng lau nước trà, kiên nhẫn đáp: "Đúng vậy!"
"Đậu xanh, ngươi như vậy mà lại là một nam tử sao!" Ôn Tây Lăng cũng không dám nhận chiếc khăn này, tròn mắt nhìn người đối diện như thể gặp được điều gì lạ thường lắm vậy.
Từ Hoa thấy Ôn Tây Lăng không có ý nhận lấy chiếc khăn này thế nên hắn rất nhanh đã rút tay về, sau đó hành lễ với những người còn lại.
Có điều, khi hắn đối diện với Ân Cửu Dã, trong mắt lại lộ ra sự tức giận, nhưng cám xúc đó cũng chỉ thoáng qua trong giây lát, rất nhanh đã không thể thấy nữa, thế nên không ai phát hiện điểm bất thường này cả.
Ôn Nguyễn nuốt nước bọt, chưa gì mà thời này đã xuất hiện sự hiện diện của cú có gai rồi hả?!
Lợi hau!
Nàng quay đầu nhìn về phía Ân Cửu Dã, nhìn thấy trong mắt hắn là ý cười nồng đậm, giống như đang hỏi nàng, bất ngờ không?
Ôn Nguyễn hỏi hắn: "Sao ngươi nhận ra được điều đó?"
"Hắn ta có yết hầu!" Ân Cửu Dã hất cằm về phía cổ của Từ Hoa.
Từ Hoa đứng một bên lẳng lặng nghe hai người nói chuyện với nhau, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Mấy năm nay, Ân Cửu Dã giống như biến thành một người khác nhưng cũng giống như không có bất kì sự thay đổi nào cả, hắn ta vẫn là một tên điên như trước, thủ đoạn vô cùng thâm hiểm, suốt ngày cứ bận rộn làm hết việc này tới việc khác, hoàn toàn giống một kẻ mất trí.
Ân Cửu Dã đã phát hiện ra yết hầu của Từ Hoa từ trước, thế nên việc hắn không cảm thấy bất ngờ khi biết được " cô nương" Từ Hoa là một nam nhân là lẽ hiển nhiên.
Thế nhưng tại sao Ôn Nguyễn cũng không có phản ứng gì hết? Thậm chí nhìn nàng còn có vẻ như đã thấu hiểu hết mọi việc.
Mọi người ở đây ai nấy đều vô cùng bất ngờ khi biết hắn ta không phải nữ nhân đó.
Thì sự thật là Ôn Nguyễn có thể hiểu được Từ Hoa làm thế nào mà trông y hệt như một nữ nhân mà.
Nàng nhìn Từ Hoa, có ý khen ngợi nói, "Kỹ thuật hóa trang của ngươi thật lợi hại!"
Ân Cửu Dã: "...!" Đây là vấn đề chính sao?
Rốt cuộc phải xảy ra chuyện gì thì mới có thể thấy được những cảm xúc khác trên khuôn mặt nàng đây?
"Cảm ơn cô nương đã quá khen." Từ Hoa mặc một thân váy lụa, lại dùng lễ của nam nhân để đáp lại nàng, thế quái nào lại có chút...!đáng yêu vậy nhỉ?
Ôn Nguyễn không tiếc lời tán thưởng hắn, "Khúc vừa rồi ngươi hát cũng rất hay!"
"Giọng hát của tiểu nhân chỉ là hạng tầm thường, không thể nào sánh bằng Thịnh cô nương ở Thính Bạch lâu được, là cô nương đã đánh giá cao ta rồi."
"Vậy sao? Ta lại cảm thấy ngươi hát hay hơn nàng ta đấy!" Ôn Nguyễn nói dứt lời, lập tức quay sang nhìn Ôn Bắc Xuyên, cười: "Đại ca đừng mắng muội nhé, đây chỉ là ý kiến cá nhân của muội mà thôi."
Ôn Bắc Xuyên đương nhiên sẽ không chắp nhặt với muội muội của mình, hắn hòa nhã đáp: "Muội thích là được, không cần phải cẩn trọng như vậy, việc thưởng nhạc thế này, mỗi người đương nhiên là có suy nghĩ khác nhau rồi!"
Ôn Nguyễn khẽ cười, đúng là khó trách tại sao Ôn Bắc Xuyên lại là viên Long Châu ít được Thịnh Nguyệt Cơ sủng ái nhất, giữa nàng ta và muội muội của hắn xảy ra mâu thuẫn nghiêm trọng như vậy thế mà bản thân hắn cũng không dám ra mặt, chỉ biết im lặng xem hai người đấu đá lẫn nhau.
Một vị huynh trưởng như Ôn Bắc Xuyên đúng là vô cùng khó kiếm.
"Đại ca, muội muốn đến Sĩ Viện học hỏi, có được không?" Ôn Nguyễn nghĩ ngợi, "Nếu như cần thiết, muội có thể đóng giả nam nhân, vậy lúc đó phải làm phiền Từ Hoa công tử đến giúp ta hóa trang rồi!
Ôn Bắc Xuyên gõ nhẹ vào mũi nàng, giọng điệu nuông chiều nói: "Nghịch ngợm, nam nhân theo học ở Sĩ Viện được bao người đâu chứ, bọn họ đều quen biết lẫn nhau, muội muốn cải trang như thế nào?"
"Vậy được thôi!" Ôn Nguyễn nghe vậy cũng gật đầu tỏ vẻ đã biết, không hề muốn làm khó Ôn Bắc Xuyên.
"Nếu muội muốn học cái gì, ta đều có thể mời phu tử về nhà dạy cho muội, muội thấy như vậy có được không?" Ôn Bắc Xuyên không muốn để muội muội mình cảm thấy thất vọng, cố gắng tìm một cách khác để thỏa mãn mong ước của nàng.
"Không cần phải làm như vậy đâu!" Ôn Nguyễn cười, "Đây chỉ là ý muốn nhất thời của muội thôi, đại ca không cần phải bận tâm."
Ôn Bắc Xuyên nghe được sự khách khí từ trong lời nói của nàng, trong lòng có chút hụt hẫn, hắn nói: "Muội muội, ta là huynh trưởng của muội, người ta đều nói huynh trưởng như cha, muội ở trước mặt ta không cần phải kính cẩn như vậy, ta mong muội có thể thoải mái một chút."
Ôn Nguyễn đưa mắt nhìn hắn, ngoan ngoãn đáp "Vâng...ạ!"
"Ngoan lắm!" Ôn Bắc Xuyên xoa đầu nàng, trông cứ như đang vuốt ve thú cưng vậy.
Nhị Cẩu Tử thấy cảnh này thì thở dài, nói với Ôn Nguyễn: "Nguyễn Nguyễn, hai vị ca ca này đối xử với ngươi tốt thật đấy!"
Ôn Nguyễn không trả lời em ấy, chỉ nhìn về phía sân khấu đằng kia, đương nhiên nàng có thể nhận ra rằng Ôn Bắc Xuyên và Ôn Tây Lăng đều rất yêu thương người muội muội này, mà nàng nhất định cũng sẽ cố gắng đối xử tốt với hai người họ hết mức có thể.
_____________
Vài ngày sau, cuộc thi đua ngựa ở Sĩ Viện diễn ra như dự tính.
Buổi đua ngựa này nói cho sang mồm thì là để mừng Sĩ Viện chuẩn bị khai giảng, đào tạo nhân tài của đất nước, chứ thật ra, đây chỉ đơn giản là cơ hội để con cái của các gia đình quyền quý bậc nhất kinh thành này có cơ hội gặp gỡ kết giao lẫn nhau.
Dù sao thì bớt một kẻ địch còn hơn là thêm một kẻ thù.
Vu Duyệt là một người đam mê võ nghệ, nàng ấy thích cảm giác được cưỡi ngựa lao đi vun vút, trông vô cùng tiêu soái, đương nhiên, những dịp như ngày hôm nay chính là thời điểm để nàng ấy thoả mãn niềm ao ước của mình.
Chính vì vậy, từ lúc nghe được tin, Vu Duyệt đã luôn háo hức mong chờ tới ngày hôm nay.
Nhưng Ôn Nguyễn thì ngược lại, nàng chẳng hề có hứng thú gì với những cuộc đua như thế này cả.
Sở dĩ nàng nhận lời tham gia cùng Vu Duyệt là vì con mèo chết tiệt Nhị Cẩu Tử.
Ngày nào nó cũng ở bên tai Ôn Nguyễn lải nha lải nhải, "Chị Nguyễn Nguyễn xinh đẹp, chị Nguyễn Nguyễn tốt bụng, chị gái yêu dấu của em, chị dẫn em tới đó chơi đi, năn nỉ mà!!!"
Sau vài ngày nghe Nhị Cẩu Tử lải nhải, nàng quyết định không thèm quan tâm đến nó nữa, để mặc nó thích nói gì thì nói.
Vậy mà Nhị Cẩu Tử cũng không thèm nói gì nữa, trức tiếp đi ị trên giường của Ôn Nguyễn, để cục shit nói hộ lòng nó.
Ngươi mà không dẫn ta đi thì ta ị cho ngươi khỏi có giường ngủ nữa luôn!!
Để cứu lấy giấc ngủ ngàn vàng của mình, để bảo vệ chiếc giường thân thương của bản thân, Ôn Nguyễn không thể làm gì khác ngoài việc lê cái thân tàn này tới đây xem đua ngựa.
Nhưng mà tính tới tính lui, tính xuôi tính ngược, thì, người tính vẫn không bằng trời tính, trường đua ngày hôm nay đã biến thành trường phim, một đống drama từ trên trời ụp xuống hình hài nhỏ bé này.
Bãi săn hôm nay có rất nhiều đến, ngoại trừ con cái nhà quyền quý ra còn có các hoàng tử trong cung và phu tử ở Sĩ Viện đến đây góp vui.
Hầu như Ôn Nguyễn chẳng quen biết một ai trong số bọn họ cả, chỉ không ngờ rằng trong đám người vậy mà lại có Ân Cửu Dã.
Nàng không biết làm thế nào mà Ân Cửu Dã có thể tới được chỗ này, nhưng, chưa kịp nghĩ thì đã thấy Lữ Trạch Cẩn và Kỷ Tri Dao từ xa.
Trời đất quỷ thần ơi, ta muốn về nhà! Làm ơn cho ta về nhà!
"Tới cũng đã tới rồi, không muốn đấu một trận sao?" Lữ Trạch Cẩn cưỡi một con ngựa đến chắn trước mặt nàng, giọng điệu vô cùng khó nghe.
Ôn Nguyễn im lặng không trả lời, nhìn Nhị Cẩu Tử đang nằm trong tay mình, thầm nghĩ, đó, vừa lòng em chưa, tất cả là tại em hết á con mèo chết tiệt này.
"Thi thì thi, một nam nhân như ngươi mà đòi thi thố với tiểu cô nương chân yếu tay mềm thì có gì hay chứ? Tới đây, ta thi với ngươi!" Vu Duyệt bước đến chắn trước mặt nàng, bảo vệ nàng khỏi tên tên thiểu năng này.
Hôm nay nàng ấy mặc một bộ y phục ôm sát người, tóc cũng được cột cao lên như những thiếu niên khác, dùng một sợi dây lụa màu xanh lục buộc lại, trong anh khí ngời ngời.
Lữ Trạch Cẩn hừ lạnh một tiếng, kéo dây cương nói chuyện với Vu Duyệt bằng giọng điệu hống hách: "Ngươi coi chừng bị té ngựa chết đấy!"
"Yên tâm đi, ta nhất định sẽ cố gắng sống cho đến ngày nhìn thấy ngươi chết mới thôi!" Vu Duyệt đương nhiên không chịu yếu thế trước mặt hắn ta, không hề nể nang đáp lại.
Nói xong, nàng ấy lập tức xoay người muốn leo lên ngựa, nhưng chưa kịp thì đã bị Ôn Nguyễn kéo xuống: "Tỷ không cần phải để ý tới hắn ta, đây cũng không phải chuyện gì to tát cả."
Nàng thật sự lo lắng cho Vu Duyệt, nàng sợ nàng ấy sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng Vu Duyệt nghe không lọt lời nàng nói, khuôn mặt nàng ấy đỏ bừng, tỏ vẻ vô cùng hổ thẹn, nắm lấy tay nàng rối rít xin lỗi: "Không sao cả, ngược lại là ta nên nói xin lỗi muội mới đúng, tỷ tỷ không biết hôm nay Lữ Trạch Cẩn và Kỷ Tri Dao sẽ kéo nhau tới đây, đáng lẽ ra ta không nên rủ muội đến đây mới phải, đã làm muội khó xử rồi, thật sự rất xin lỗi."
Ôn Nguyễn lắc đầu, nhẹ giọng đáp lại nàng ấy, "Tỷ không có lỗi gì hết, ta không sao cả!"
"Muội muội yên tâm, ta nhất định sẽ cho tên điên kia một bài học nhớ đời, giúp muội xả giận!" Vu Duyệt bắt lấy hai vai Ôn Nguyễn, nàng không dám dùng sức vỗ vỗ mấy cái, vô cùng tự tin hứa hẹn với Ôn Nguyễn.
Xem ra ở trong mắt Vu Duyệt, Ôn Nguyễn thật sự rất yếu đuối, nàng ấy cho rằng chỉ cần dùng sức một chút là có thể bóp nát xương của nàng.
Ôn Nguyễn nghe vậy cũng không ngăn cản nàng ấy nữa, nàng ôm Nhị Cẩu Tử tìm một chỗ ngồi xem hai người họ thi đấu với nhau.
Vu Duyệt và Lữ Trạch Cẩn cưỡi ngựa đứng song song nhau, chuẩn bị bắt đầu.
"Ôn tiểu thư thật sự đến này, đừng nói là nghe tin Kỷ tướng quân đến xem cuộc thi ngày hôm nay nên nàng ta cũng tới đó nhé?!"
"Người như vậy sao Kỷ tướng quân có thể để mắt đến chứ?"
"Nghe nói Bệ hạ đã hạ chỉ cho Kỷ tướng quân đến dạy chúng ta một số kỹ thuật cưỡi ngựa, đây là cơ hội hiếm có đó, đừng để nàng ta đến làm phiền Kỷ tướng quân."
.......
Ôn Nguyễn nhéo tai mèo con, nghe thấy chưa, tất cả là tại em đó.
"Đậu xanh, mấy tên này rõ ràng không biết chuyện gì đang xảy ra cả, nói năng như vậy không sợ xuống địa ngục bị Diêm Vương cắt lưỡi sao?" Nhị Cẩu Tử tức giận mắng to.
Từ phía xa, Ân Cửu Dã đã nhìn thấy Ôn Nguyễn đang chơi với mèo con, hắn lập tức đến bên cạnh nàng, ngồi xuống, "Lát nữa cô nương có muốn cưỡi ngựa không?"
"Không!" Ôn Nguyễn không cần nghĩ ngợi gì, đáp.
"Vậy ngươi đến đây làm gì?"
"Hóng chuyện."
"Có chuyện gì vui sao?"
"Đương nhiên là có!"
Ân Cửu Dã im lặng nhìn nàng, bản thân nàng không biết rằng mình mới là người gây ra chuyện sao?
Sau đó hắn lại nhìn về phía hai tên đang khua môi múa mép ở đằng sau Ôn Nguyễn, trong lòng thầm tìm cách giết hai người bọn họ.
Ngay lúc hai người nói chuyện, Vu Duyệt và Lữ Trạch Cẩn ở bên kia cũng đã đấu xong, đương nhiên là Vu Duyệt thắng, võ nghệ của nàng ấy không tệ, cưỡi ngựa cũng giỏi hơn người khác rất nhiều.
Vu Duyệt đắc ý nhìn Lữ Trạch Cẩn, không khách khí khẽ xì một tiếng, "Đồ vô dụng!"
Lữ Trạch Cẩn siết chặt dây cương trong tay, không kiềm chế được biểu cảm trên khuôn mặt, nhưng hắn thua nàng ta là sự thật, ở đây có nhiều người nhìn chằm chằm vào bọn họ như vậy, hắn cũng không thể giở trò gì được, chỉ có thể nén giận trong người.
Vu Duyệt leo khỏi ngựa, đi đến chỗ Ôn Nguyễn cười đến xán lạn, tự hào khoe với nàng, "Ôn Nguyễn, ta xả giận giúp muội rồi!"
"Cảm ơn!" Ôn Nguyễn nhìn bộ dạng vui vẻ của Vu Duyệt, khẽ cười.
"Có hơn ai đâu chứ? Có bản lĩnh thì ngươi đấu thắng Kỷ Tri Dao đi rồi nói!" Lữ Trạch Cẩn đứng một bên nhìn hai người bọn họ vui vẻ nói chuyện với nhau, không thể nhịn nổi nữa, nhìn về phía Vu Duyệt, mở miệng khiêu khích nàng.
Vu Duyệt nghe vậy cũng không thèm để ý đến hắn, nàng không thèm so đo với một tên thiểu năng.
Hơn nữa, ai có thể thắng được Kỷ Tri Dao đâu chứ? Tài cưỡi ngựa và bắn cung của hắn ta vang danh khắp Đại Tương, nếu không thì làm sao hắn có thể bò lên chức Đại tướng quân như bây giờ?
Muốn nàng đấu thắng hắn ta? Lữ Trạch Cẩn, ngươi có phải bị Thịnh Nguyệt Cơ bỏ bùa nhiều tới mức ngốc luôn rồi không? Có bản lĩnh thì ngươi tự mà tới đấu với hắn đi?
Nhắc tào tháo là tào tháo tới, Kỷ Tri Dao đi đến trường đua, cả người hắn toả ra khí thế phi phàm, ngoại trừ các hoàng tử còn chưa thành niên ra, ai ai cũng đứng lên tiếp đón hắn.
Dù sao Kỷ Tri Dao cũng là một nhân vật hơn người, là tấm gương mà các vị trưởng bối của mỗi nhà đều muốn con cái mình noi theo.
Mười sáu tuổi đã gia nhập quân ngũ, hai mươi tuổi đã lên làm tướng, 22 tuổi mang quân ra biên giới trấn thủ không cho người Hồ xâm nhập suốt ba năm trời, 25 tuổi quay về triều được phong Hầu, đặt hiệu là An Lăng Quân, trở thành cánh tay phải đắc lực cho Bệ hạ.
Lý lịch không chút tì vết.
Bởi vì thành tựu của hắn, cho nên khi hắn và Thịnh Nguyệt Cơ ở bên nhau, mối quan hệ giữa hai người cũng được tô điểm thêm vài phần, anh hùng đi với mỹ nhân, CP nghe tên thôi là thấy đã kích thích rồi.
Tuy rằng Vu Duyệt không thể chấp nhận được chuyện Kỷ Tri Dao và Thịnh Nguyệt Cơ ở bên nhau, nhưng thái độ của nàng ấy đối với sự dũng mãnh thiện chiến của hắn vẫn là vô cùng nể phục, thế nên nàng ấy cũng đứng dậy tiếp đón hắn ta.
Kỷ lạ ở chỗ, lúc Vu Duyệt nhìn về phía Ôn Nguyễn và Ân Cửu Dã mới phát hiện.
Cả hai người đó, không ai thèm đứng dậy cả.
Mọi người đều đứng lên thế này, chỉ có hai người họ ngồi nói chuyện với nhau, thật sự rất gây chú ý.