Đương nhiên Ôn Nguyễn và Ân Cửu Dã sẽ không thật sự đến Thính Bạch lâu xem múa, hai người bọn họ chỉ đang lấy cớ rời đi trước mà thôi.
Bóng lưng hai người sánh đôi với nhau trông buồn cười đến lạ thường, Ôn Nguyễn cao ngạo đi phía trước, Ân Cửu Dã chậm rãi theo sau, y như tiểu thư lá ngọc cành vàng ra ngoài dạo phố cùng với hạ nhân nhà mình.
Rời khỏi trường đua, Ôn Nguyễn không lập tức hồi phủ mà ghé vào một tiệm thuốc.
"Chào ông chủ, phiền ngài lấy cho ta một ít thuốc trị vết thương ngoài da." Ôn Nguyễn hoà nhã chào hỏi với ông chủ tiệm thuốc.
"Được được được, cô nương đợi một chút, ta lập tức mang ra!" Ông chủ nhìn cô nương trước mặt không những thông minh lễ phép mà còn xinh đẹp đáng yêu, ông chủ tỏ ra vô cùng thân thiện với nàng, thậm chí còn hỏi tình trạng của Ôn Nguyễn rất kỹ càng, "Cô nương bị thương ở chỗ nào?"
"Không phải ta, là một người bạn của ta bị thương." Ôn Nguyễn nhận lấy thuốc mà ông chủ mang ra, ngồi xuống một chỗ gần đó, chỉ vào chỗ bên cạnh, ra hiệu cho Ân Cửu Dã ngồi đối diện mình.
Ân Cửu Dã ngoan ngoãn đi tới chỗ nàng chỉ, ngồi xuống, ánh mắt vô cùng bình tĩnh nhìn nàng.
"Đưa tay ra!" Ôn Nguyễn đổ một ít bột thuốc ra khăn tay của mình sau đó mới nói chuyện với Ân Cửu Dã.
Ân Cửu Dã đưa bàn tay về phía nàng, quả nhiên, lòng bàn tay của hắn ban nãy bị dây cương cứa vào, hiện tại vết thương đã chảy rất nhiều máu rồi.
Ôn Nguyễn rũ mắt nhìn xuống, chăm chú băng bó cho Ân Cửu Dã, nhỏ giọng nói với hắn: "Về sau những tình huống như thế này, ngươi không cần phải quyết phân thắng bại với bọn họ để làm gì cả, người bị thương chỉ có mình, còn họ lại chẳng bị làm sao."
Ân Cửu Dã nhìn nàng thao thao bất tuyệt, trong lòng chợt dâng lên một cỗ ấm áp, "Chút thương tích này của tiểu nhân chỉ là chuyện nhỏ, thể diện của cô nương mới là chuyện lớn!"
Ôn Nguyễn nghe hắn trả lời như vậy, liếc mắt nhìn hắn một cái, "Dối trá!"
Ân Cửu Dã bị mắng không những không tức giận, ngược lại hắn còn cười ra tiếng, hỏi nàng: "Ta dối trá ở chỗ nào chứ?"
"Ngươi chỉ muốn làm cho An Lăng Quân mất mặt mà thôi." Ôn Nguyễn thổi vào miệng vết thương của hắn, hơi thở lành lạnh thoáng qua lòng bàn tay khiến Ân Cửu Dã cảm thấy rất thoải mái, tim cũng có chút...!ngứa ngáy.
Hắn thu lại ý cười gian xảo, giọng điệu tán thưởng, "Không tồi!"
"Tại sao phải làm như vậy?" Ôn Nguyễn không thèm để ý lắm đến lời Ân Cửu Dã nói, tiếp tục chuyên tâm bôi thuốc cho hắn.
"Bởi vì ngươi ghét hắn ta." Ân Cửu Dã thản nhiên đáp.
"Ta không hề ghét hắn."
"Vậy sao?"
"Ta chỉ là không thích hắn ta thôi."
Ôn Nguyễn lấy một mảnh vải, băng lại vết thương bên tay trái cho hắn, sau đó lại tiếp tục bôi thuốc tay còn lại, hỏi hắn thêm một câu nữa: "Tại sao hôm nay ngươi lại có mặt ở chỗ đó?"
Ân Cửu Dã không đáp lại câu hỏi của Ôn Nguyễn, hắn đang bận trầm ngâm nhìn nàng, lông mi của nàng rất dài, giống như hai chiếc quạt nhỏ vậy, che đi đôi mắt luôn bình tĩnh trước gió to sóng lớn.
Tay của Ôn Nguyễn rất mềm, nó còn mềm mại hơn những gì hắn tưởng tượng, xúc cảm khi chạm vào tay nàng cũng rất thoải mái.
"Âm Cửu?" Ôn Nguyễn không nghe thấy hắn đáp lại, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Ân Cửu Dã.
Ân Cửu Dã thu lại ánh mắt si mê của mình, hắn chỉ cười khẽ, đáp lấy lệ, "Sau này ngươi sẽ biết thôi!"
"Được!" Ôn Nguyễn nghe hắn nói vậy cũng không hề gặng hỏi, nàng biết chắc bản thân có cố thì vẫn không thể có được câu trả lời trong hôm nay.
Ngày hôm sau, Ôn Bắc Xuyên mang về một tin tức tốt cho Ôn Nguyễn.
Bắt đầu từ năm nay, Sĩ Viện sẽ cho cả nữ tử đến học.
"Tại sao lại đột ngột thay đổi như vậy?" Ôn Nguyễn cảm thấy chuyện này có chút kì lạ.
"Thật ra đây cũng không phải là một sự thay đổi đột ngột, năm ngoái đã có người muốn đưa chuyện này lên cho Bệ hạ xem xét rồi, chỉ là Bệ hạ chưa đưa ra quyết định mà thôi."
Ôn Bắc Xuyên nói thêm, "Nghe nói mấy ngày trước Thái phó đã đích thân đến hỏi Bệ hạ, ngài ấy xem xét một chút rồi lập tức chuẩn tấu.
Vài ngày trước ta đã nghe người khác truyền tai nhau rồi, chỉ là không dám chắc về việc này nên ta mới không nói cho muội nghe.
Bây giờ đã có ý chỉ từ bên trên ban xuống, chuyện này như ván đã đóng thuyền."
Ôn Bắc Xuyên vui vẻ nhìn Ôn Nguyễn, dặn dò kĩ lưỡng, "Đây là một cơ hội hiếm có, muội nhất định phải nắm chắc lấy cơ hội lần này, hai ngày nữa ta sẽ đưa muội đến Sĩ Viện, muội phải cố gắng học tập."
"Vâng ạ!" Ôn Nguyễn gật đầu.
"Ở trong Sĩ Viện không thể tránh khỏi có mấy tên công tử ăn chơi trác táng, nếu như bọn họ có khi dễ muội thì muội phải lập tức nói cho ta biết.
Tuy ca ca của muội không có tài cán gì nhưng ở trong triều ta vẫn có không ít bằng hữu, có thể giúp muội trừng trị mấy tên tiểu tử đó!" Ôn Bắc Xuyên dịu dàng nói cho nàng nghe.
"Đại ca yên tâm, ta sẽ không gây ra chuyện gì đâu!" Ôn Nguyễn ngoan ngoãn đáp, mấy lời dặn dò của Ôn Bắc Xuyên làm nàng nhớ tới những gì mà cha mẹ thường dặn dò con cái của mình vào ngày đầu tiên đi học.
"Ta biết muội nhất định sẽ không gây ra chuyện gì, muội muội của ta ngoan như vậy mà!" Ôn Bắc Xuyên nhẹ nhàng chạm lên mũi của nàng, hắn còn ra vẻ bí ẩn nói thêm một câu, "Ta còn một bất ngờ muốn dành cho muội, đợi tới lúc muội đến Sĩ Viện sẽ biết đó là gì!"
Ôn Nguyễn vui vẻ cười với Ôn Bắc Xuyên, tuy cô không bất ngờ trong lời đại ca nói là gì nhưng chắc chắn rằng đây sẽ một chuyệt tốt.
Người nhận được tin tức này còn có Vu Duyệt, nàng ấy vui tới mức chạy thẳng một mạch tới hầu phủ, ôm Ôn Nguyễn nhảy nhót không ngừng, "Ôn Nguyễn, sau này ta và muội chính là đồng môn rồi! Ta lớn hơn muội, muội nhất định phải gọi ta sư tỷ đó!"
Ôn Nguyễn cười khẽ, chiều theo ý muốn của Vu Duyệt gọi một tiếng: "Sư tỷ."
"Thật ngoan!" Vu Duyệt xoa đầu Ôn Nguyễn, hào hứng nói, "Về sau ta sẽ che chở cho muội, đảm bảo sẽ không có ai dám bắt nạt muội cả!"
Ôn Nguyễn nghĩ thầm trong lòng, tại sao ai cũng cảm thấy cô sẽ bị bắt nạt vậy, cô trông dễ bắt nạt lắm sao?
" Đúng rồi! Ôn Nguyễn, muội biết không, hôm ở trường đua, sau khi muội cùng với môn khách của muội rời đi, tên Lữ Trạch Cẩn kia bị Kỷ tướng quân cho một bài học, tên chó điên kia tức tới mức xông đến đánh Kỷ Tri Dao một trận, rốt cuộc, vẫn là bại dưới tay địch.
Muội nói xem, hắn có mất mặt hay không?"
"Mất mặt!"
"Đáng đời!" Vu Duyệt nhăn mũi, bộ dạng nuối tiếc nói, "Sao không đánh chết cái tên điên này luôn đi?"
Ôn Nguyễn không muốn nhắc tới vấn đề này nữa, đánh trống lảng nói sang chuyện khác: "Tỷ thích uống trà hoa không?"
"Hả?"
"Để ta pha trà hoa cho tỷ uống." Ôn Nguyễn kéo Vu Duyệt ngồi xuống cạnh mình, đun sương mai chuẩn bị pha trà, cô không hề muốn nghe một chút xíu chuyện gì về mấy tên tình nhân của Thịnh Nguyệt Cơ cả, bọn họ sống chết ra sao đâu có liên quan gì đến cô?
Vu Duyệt cực kì thích Nhị Cẩu Tử, cứ ngồi xổm trên đất chọc mèo, còn học nó kêu meo meo meo.
Nhị Cẩu Tử: "Con người các ngươi tại sao lại cứ cho rằng bản thân hiểu tiếng mèo vậy? Nuôi mèo kiểu gì không biết, sau này còn kêu meo meo meo nhiều hơn cả mèo nữa."
Ôn Nguyễn liếc mắt nhìn nó, người ta thích em mới chơi với em, đừng có chảnh choẹ như vậy chứ?
Nhị Cẩu Tử: "OK thôi, bổn mèo sẽ miễn cưỡng chơi đùa với cô một chút!"
Nó vươn vuốt mèo của mình, vô cùng chính xác chạm vào ngực của Vu Duyệt.
Ôn Nguyễn: "...."
Vu Duyệt thấy mèo con chịu chơi với cô, vui vẻ cười to, "Trời đất ơi, sao em lại có thể đáng yêu đến như vậy? Tỷ tỷ hôn em một cái được không~"
Ôn Nguyễn: “……”
Về sau tuyệt đối không thể để cho Nhị Cẩu Tử lại gần Âm Cửu một lần nào nữa.
Hôm Sĩ Viện khai giảng, Ôn Nguyễn mặc đồng phục của Sĩ Viện, đến sớm báo danh.
Đến nhập học còn có rất nhiều người, ở trong kinh thành này có thể có nhà cao ngói đỏ suốt mấy năm liền, tất cả là vì ở đây không thiếu nhất là các giá đình quyền quý.
Mà ở trong các gia đình quyền quý thế kia, không thiếu nhất chính là thê thiếp.
Mấy người thê thiếp ấy đều vì sinh tử của mình mà quyết tâm sinh đẻ, cứ như vậy, nhà nào cũng có năm sáu đứa con.
Theo luật của Sĩ Viện, cứ giờ Mẹo canh ba phu tử sẽ bắt đầu dậy học, tới giờ Dậu một khắc sẽ hết lớp, bởi vì đây là học viện dành cho con cái của hoàng thất quý tộc đến học, quy củ ở cũng đặc biệt nghiêm khắc.
Ngoại trừ học tứ thư ngũ kinh ra, ở đây còn dạy thêm cả lục nghệ.
Ôn Nguyễn đang đi thì thấy được Ân Cửu Dã đứng ở chỗ các phu tử.
Hắn lại còn đang nhìn cô cười.
Ôn Nguyễn: “……”
Đây là bất ngờ mà đại ca nói với cô sao? Ha, đúng, là, rất, bất, ngờ, đó!!!!
Khó trách ngày đó hắn ta cũng có mặt ở trường đua.
Xin hỏi cảm giác khi hạ nhân của mình đột nhiên biến thành thầy giáo trong trường là gì?
Chắc cái này chỉ là cái skin khác của hắn thôi mà ha?
Không biết có skin nào biến thành nữ luôn không ta?
Tới khi được một lão phu tử giới thiệu thì Ôn Nguyễn mới biết được, hoá ra hạ nhân của cô lại thầy giáo dạy toán kiêm luôn đánh cờ đó.
Tuyệt vời, toán học là kẻ địch truyền kiếp của cô.
Mà chơi cờ...!ha, cô còn chưa bao giờ đánh được tới nước cờ thứ năm.
Mấy lúc này có phải nên dùng chút ưu thế về quen biết, năn nỉ hắn cho cô đi cửa sau, qua mặt mọi người có được không?
Ngày đầu tiên khai giảng tất nhiên sẽ chưa có lớp, mọi người chỉ đơn giản là tụ họp lại làm quen với nhau, đi dạo thử một vòng Sĩ Viện, nghe qua quy củ ở chỗ này là xong.
Vu Duyệt lôi cô đi từ nơi này tới nơi khác, hưng phấn dạo một vòng Sĩ Viện, một lòng mong chờ về những ngày tháng sau này của mình.
Nhưng chỉ mới vui vẻ được một chút, hai người họ đã gặp phải Lữ Trạch Cẩn.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Nhưng ở Sĩ Viện có quy tắc cấm không cho các học sinh ẩu đả sịnh sự, nếu ai vi phạm sẽ trực tiếp bị trục xuất khỏi viện.
Thế nên hai người bọn họ chỉ có thể trừng mắt nhìn nhau, kiềm chế sự chán ghét đối phương trong lòng, quay đầu rời đi.
Ôn Nguyễn nhìn hai nguời họ như vậy cảm thấy rất buồn cười, trông giống như hai đứa trẻ mẫu giáo tranh nhau đồ chơi vậy.
Cô quay đầu, chuẩn bị đi theo Vu Duyệt thì bắt gặp Ân Cửu Dã.
"Môn khách nhà ngươi thật là lợi hại! Có thể đến đây dạy học cho chúng ta.
Các phu tử ở đây đều là đệ nhất hiền sư ở Đại Tương quốc, nếu hắn không có bản lĩnh gì thì có mơ cũng không vào được." Vu Duyệt đương nhiên cũng nhìn thấy Ân Cửu Dã, không kiềm được mà cảm thán.
Nhưng Ôn Nguyễn lại không nghĩ vậy, cô có chút nghi ngờ, hắn ta là đi cửa sau vào đây đó.
Đúng vậy, vào bằng cửa sau của đại ca cô.
Ây da, sử dụng từ như vậy không đúng lắm.
Tóm lại, hắn nhờ quan hệ nên mới vào đây được.
Sau khi tan học, Ân Cửu Dã đứng ở cửa Sĩ Viện chờ Ôn Nguyễn cùng trở về, dùng thân phân hạ nhân của cô, thản nhiên theo đuôi Ôn Nguyễn.
Ôn Nguyễn vẫn cảm thấy chuyện hắn vào Sĩ Viện làm thầy giáo rất kì lạ.
Thế nên cô rốt cuộc vẫn mở miệng ra hỏi hắn, " Là đại ca ta tiến cử ngươi vào Sĩ Viện sao?"
"Cũng xem như là vậy đi!" Ân Cửu Dã thả chậm tốc độ của mình, đi bên cạnh cô, "Đại công tử chỉ mở lời nói giúp một câu, ta chỉ dựa vào thực lực của mình để đến Sĩ Viện làm phu tử mà thôi!"
"Ồ!" Ôn Nguyễn gật đầu, vờ như tin lời hắn nói.
Ân Cửu Dã nhìn thấy biểu cảm ở trên mặt cô, nói: "Ngươi không tin sao?"
"Tin chứ!" Ôn Nguyễn đáp.
Ân Cửu Dã nhìn thấu tâm tư cô, nghĩ thầm trong bụng, cô tin hắn mới là lạ đấy.
Cho đến khi tới ngã rẽ, hai người mới tách nhau ra, một trái một phải, một người về Ôn phủ, một người về Ngư Tiều quán.
Ân Cửu Dã về sắp đến cửa Ngư Tiều quán thì đột nhiên ở trên đường xông ra mấy tên bịt mặt chắn đường hắn, trong tay còn cầm gậy gỗ.
"Âm Cửu, đi chết điiii!" Bọn họ cầm gậy gỗ, nhắm vào Ân Cửu Dã mà đánh tới.
Ân Cửu Dã nhìn lướt qua đám người này một lượt, thấy ở phía sau có một tên không hề xông lên, có lẽ là kẻ đứng sau của việc này.
Siết chặt ngón tay của mình, trong mắt của Ân Cửu Dã hiện lên sự hung ác.
Hắn chưa từng giết ai giữa thanh thiên bạch nhật như vậy cả, không biết có khác gì so với những lần khác không nhỉ?
Chỉ là mấy cây gậy gỗ kia chưa kịp đánh tới chỗ của Ân Cửu Dã, hắn đã nghe thấy tiếng bước chân uyển chuyển quen thuộc, Ân Cửu Dã dừng bàn tay sắp đánh ra của mình lại, còn cố ý đứng chịu một đòn của tên đi đầu.
"Cùng nhau lên, cho hắn ta một bài học nhớ đời! Tốt nhất là đánh cho cái mặt nạ của hắn ta rớt xuống luôn đi, xem xem hắn là cái loại xấu xí gì!" Tên đứng đầu lớn tiếng gọi mấy người đằng sau, muốn ỷ đông hiếp yếu, giơ gậy lên chuẩn bị giáng xuống người Ân Cửu Dã.
Chợt, phía sau có một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Các ngươi đang lảm gì vậy?"