Xuyên Sách Tiểu Trung Khuyển Của Tôi Là Thái Tử Điện Hạ


Vừa mới đặt mông ngồi xuống chỗ của mình, Lữ Trạch Cẩn đã thấy Vu Duyệt ở cách đó không xa đang cúi đầu khóc, mày nhíu chặt cả lại, trông rất khổ sở.

Hắn rất muốn đến chỗ nàng hỏi thăm tình hình một chút, nhưng lại nghĩ bản thân không có tư cách cũng không có lí do gì cả, hơn nữa Vu Duyệt còn suốt ngày mắng hắn, dựa vào đâu mà muốn hắn phải quan tâm nàng ta chứ?
Càng nghĩ càng thấy phiền, hắn quyết định vùi đầu lên bàn, không quan tâm đến mọi chuyện nữa.

Vu Duyệt níu lấy tay Ôn Nguyễn, cả mũi ửng đỏ, nức nở nói, "Ôn Nguyễn, ta không muốn vào học nữa, ta muốn về nhà!"
Ôn Nguyễn chậm rãi nhìn nàng, hỏi, "Tỷ có làm gì sai sao?"

Vu Duyệt vội vàng giải thích, "Ta không có! Bọn họ nói bậy, ngay cả muội cũng không tin ta sao? Hôm đó ta nôn khan là vì ta thức đêm mà!"
Ôn Nguyễn nắm lấy bàn tay nàng, muốn giúp nàng bình tĩnh trở lại, cô đương nhiên là tin Vu Duyệt rồi.

Cô mỉm cười, nhẹ nhàng khuyên bảo Vu Duyệt: "Nếu như tỷ đã không làm sai thì sao tỷ lại phải trốn tránh chứ? Cứ vào lớp đi, lớp cuối cùng của chúng ta là lớp kỳ đạo đấy, kỳ nghệ của tỷ như thế nào chính tỷ còn không biết sao, cố gắng nghe giảng một chút!"
"Ôn Nguyễn! " Vu Duyệt thấy Ôn Nguyễn lo lắng cho nàng như thế, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy rất tủi thân, nàng không sợ đau cũng không sợ khổ, vốn dĩ khi nàng tập võ cũng đã chịu qua đủ loại thương tích rồi, nhưng nàng lại không thể chịu được mấy lời xúc phạm bản thân như thế.

Ôn Nguyễn nhìn Nhị Cẩu Tử đang nằm ở trên cửa sổ than ngắn thở dài, "Bạo lực học đường đúng là thời nào cũng có mà!"
Cô giơ tay ra hiệu với Nhị Cẩu Tử, mèo con cũng rất hiểu chuyện mà nhảy thẳng vào trong lòng Vu Duyệt, dụi đầu lên má của nàng, vô cùng đáng yêu, tựa như đang muốn an ủi nàng ấy.

"Ôi, đúng là loài người, vừa phức tạp vừa đáng thương.

" Mèo con ra vẻ trầm ngâm, thở dài meo meo mấy tiếng.

Vu Duyệt ôm lấy tiểu gia hoả mềm mại, trong lòng cũng trở nên bĩnh tình hơn một chút.

Suốt một tiết học đó, Ôn Nguyễn không có mặt trong lớp học, Ân Cửu Dã nhìn về phía chỗ ngồi trống không của nàng, cũng không hỏi nhiều.

Ban nãy nàng và Vu Duyệt xảy ra tranh cãi với mấy người đó, hắn cũng nghe thấy được.

Ân Cửu Dã cũng đoán ra được nàng sẽ đi đâu, nhưng đáng tiếc, có thể kết quả sẽ không như nàng mong muốn rồi.

Ở bên này, Ôn Nguyễn chạy đến tìm Thái phó.

Thái phó có thể xem như hiệu trưởng ở đây vậy, là người được tôn trọng nhất trong Sĩ Viện, lời nói cũng có trọng lượng nhất.


Lúc lão phu tử thấy Ôn Nguyễn, hắn buông quyển sách trong tay xuống, vuốt chòm râu bạc, ôn hoà hỏi, "Tại sao không ở trong lớp nghe giảng mà lại chạy đến chỗ ta để làm gì?"

"Đệ tử có một thắc mắc, muốn đến nhờ Thái phó đại nhân giải đáp.

" Ôn Nguyễn giữ cho lễ nghĩa chu toàn, rất lễ phép đáp lại.


"Có vấn đề gì?"
"Nếu như đệ tử ở trong Sĩ Viện vô duyên vô cớ hãm hại người khác, phỉ báng người vô tội, làm nhục danh dự của người khác thì Thái phó đại nhân sẽ giải quyết việc này như thế nào?"
Thái phó đương nhiên hiểu Ôn Nguyễn đang muốn nhắc đến điều gì, im lặng quan sát cô một lát, sau mới hỏi, "Trò là đang nói về chuyện của Vu Duyệt sao?"
Ánh mắt của Ôn Nguyễn hơi trầm xuống, hoá ra người biết.

Vậy mà người lại chẳng hề làm gì cả.

"Đúng vậy.

" Ôn Nguyễn đáp.

"Bình thường làm việc không hợp lí lẽ nên mới có những lời đồn đãi như thế về trò ấy, nếu bản thân biết tự giữ lấy mình thì cần gì phải sợ tiếng gió bên ngoài? Thường ngày Vu Duyệt không biết giữ kẽ, lúc nào cũng đi theo một đám con trai đến võ đường, cho dù lão phu nhắc nhở cũng không hề thấy nàng sửa đổi.

Bây giờ bị người ta đồn thổi như thế, coi như dạy cho trò ấy một bài học đi.

"
Ôn Nguyễn nghe hắn ta thản nhiên thốt ra những lời như thế mém chút đã không kiềm lòng được mà xông tới cho hắn một trận.

Cô hít một hơi thật sâu, nhướng mày nhìn Thái phó, hỏi, "Vậy nên ý của Thái phó ngài đó là Vu Duyệt tự làm tự chịu sao?"
"Ta chỉ muốn trò ấy nhớ kỹ Nữ đức thôi, phải hiểu lễ biết lễ, không thể việc gì cũng có thể làm theo ý mình được.

Tính tình hoạt bát đương nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu như trò ấy không có lễ nghĩa vậy thì đọc sách có nhiều bao nhiêu cũng chỉ là uổng công mà thôi!"
Trong lòng Ôn Nguyễn đã rõ ràng, hắn ta là đang trách tính tình của Vu Duyệt quá cởi mở, trách nàng đối xử với mọi người quá nhiệt tình, trách nàng suốt ngày chỉ biết học võ, không có ôn nhu nhã nhặn, trách nàng không biết được vị trí của mình - đó là làm vật trang trí cho cuộc đời của người đàn ông khác.


Cho nên, bát nước bẩn bây giờ mà nàng phải chịu, là do nàng đáng bị như vậy!
Thái phó ngài muốn nói một câu đơn giản như "Không có lửa làm sao có khói" khó đến vậy sao? Hà tất phải bày ra vẻ ta đây là người có học để làm gì thế?
Thật ra nếu ngài muốn nói "Người có tội là người làm sai" thì ta đây cũng có rất nhiều cách đó! Không thì để ta giúp ngài dùng câu từ sao cho mới mẻ đặc sắc hơn nhé!!!
Nói thật lòng, Ôn Nguyễn không hề nghĩ rằng một người như Thái phó đại nhân, lại là một người cổ hủ như thế.

Cô biết bản thân có nói nhiều với hắn cũng vô dụng, nhìn Thái phó mỉm cười, có phần giễu cợt nói, "Bọn đệ tử chúng ta đương nhiên là không đọc qua nhiều sách giống như Thái phó đại nhân rồi, nhưng mà ở quê ta có câu, sách đọc như xương trong bụng chó, không biết bình thường có phải Thái phó đại nhân cũng rất thích gặm xương hay không?"
Thái phó nghe cô nói như thế, trong lòng kinh ngạc.

Thái độ của Ôn Nguyễn vẫn không hề thay đổi, vẫn là nụ cười không hề giả trân đó.

Cho tới khi Thái phó nhận ra là cô đang cố tình mắng hắn là chó thì bản thân không thể kiềm chế được nữa, sắc mặt trắng bệch, cầm lấy cây thước ở trên bàn, quát lớn, "Không biết tôn trọng sư trưởng, đồ đệ vô lễ, mau xoè tay ra!"
Ôn Nguyễn nắm chặt tay lại, giấu cả hai tay ra phía sau lưng, bộ dạng vô cùng đáng yêu, nhoẻn miệng cười "Ha ha" hai tiếng với Thái phó.

Đừng có mơ!
Ôn Nguyễn vừa cười dứt hai tiếng xong lập tức phất tay bỏ đi, không cho Thái phó có thời gian để phản ứng lại.

Trên đường trở về lớp học cô có đi ngang qua nhà kho của Sĩ Viện, cô dừng lại trước nhà kho nghĩ ngợi một lúc, lạnh lùng xoay người đi vào nhà kho.

Tại lớp học.

Hiện tại đang là giờ kỳ đạo, mọi người chia nhau ra đánh cờ nhưng người cùng bàn với Vu Duyệt lại không muốn đánh cùng nàng, chắp tay nhìn Ân Cửu Dã nói, "Phu tử, kỳ đạo vốn dĩ là dùng hắc bạch phân minh, thị phi đúng sai gì đều có ở trong đó, đệ tử không muốn cùng một người không biết đúng sai đánh cờ.

"
Ân Cửu Dã ngồi ở giữa lớp, liếc mắt nhìn người vừa nói câu kia, sau lại nhìn về phía Vu Duyệt đang ngồi một bên, trông tủi thân giống như sắp khóc đến nơi rồi.

Hắn đáp, "Được thôi, ngươi ra ngoài đứng đi!"
"Phu tử?"
"Kỳ đạo dùng hắc bạch để phân minh, thị phi đúng sai gì đều ở trong đó, một người không biết phân biệt trắng đen như ngươi, không xứng ngồi trên bàn cờ.

" Ân Cửu Dã thong thả nhấp một ngụm trà, lãnh cảm nói, "Cút.


"
Tên kia nghe Ân Cửu Dã nói vậy thì bất động, dùng ánh mắt không thể hiểu nổi nhìn Ân Cửu Dã, tựa như muốn nói, phu tử nói hắn "không biết phân biệt trắng đen" nghĩa là sao?
Ân Cửu Dã nhếch mắt, nói, "Muốn bổn phu tử tự mình mời ngươi đi?"
Chỉ một cái liếc mắt của hắn đã khiến tên đệ tử kia giống như gặp phải tử thần, cả người lạnh run, đầu gối cũng trở nên mềm nhũn, chân nặng như chì, đi được mấy bước đã ngã, nhưng tên đệ tử ấy cũng không dám ở lại, vừa lăn vừa lếch ra ngoài.

Ân Cửu Dã sau khi giải quyết xong tên phiền phức kia, thoáng nhìn qua những người khác đang nhìn hắn như mất hồn, đúng là một đám tiểu thư công tử vừa ngu vừa xấu, "Mất hồn cái gì? Đánh cờ đi!"
Ở phía Vu Duyệt, sau khi tên kia rời đi, Lữ Trạch Cẩn nhân cơ hội ấy chạy đến ngồi đối diện Vu Duyệt, khuôn mặt nhăn nhó, lẩm bẩm một câu, "Đánh đi, ta nhường ngươi đi trước đấy!"
Vu Duyệt khịch khịch mũi một cái, đánh đại một nước cờ.

"Đừng khóc nữa, trong phiền chết đi được!" Lữ Trạch Cẩn thấy nàng cứ khóc thút thít mãi như thế, một cỗ tức giận nổi lên, mắng nàng một tiếng, có điều, chính hắn cũng chẳng hiểu bản thân tại sao lại tức giận.

Vu Duyệt không thèm trả lời Lữ Trạch Cẩn, khẽ mím môi, có vẻ như là đang cố nén tiếng khóc của mình lại.

Nhị Cẩu Tử nằm trong ngực nàng thấy như thế cũng chỉ biết thở dài.

Đánh cờ vốn dĩ là việc đòi hỏi sự tập trung, không khí vì thế cũng trở nên an tĩnh, thế nhưng vẫn có mấy người không nhịn được mà thì thầm to nhỏ với nhau.

"Ta cảm thấy việc Âm phu tử bảo vệ cho Vu Duyệt ban nãy, nhất định là vì nể mặt Ôn Nguyễn rồi!"
"Ai biểu người ta có xuất thân tốt làm chi, ngay cả môn khách nhà mình mà cũng có thể đưa vào Sĩ Viện làm phu tử, bản lĩnh này ta chỉ có thể bái phục mà thôi!"
"Nếu ta mà là Lữ thế tử, nhất định ta sẽ thừa dịp này mà xoá sổ mối hôn sự này, sau đó ngày đêm đến Thính Bạch lâu hưởng lạc.

"
"Mọi người không nhớ bộ dạng trước kia của Ôn Nguyễn lúc tranh giành Kỷ Tri Dao với Thịnh Nguyệt Cơ sao? Thật là nực cười, đường đường là thiên kim Hầu phủ vậy mà lại không biết xấu hổ chạy tới tranh sủng cùng với một ca kỹ, khó trách tại sao hai người đó lại thân thiết với nhau như vậy!"
"Mấy người nhìn Vu Duyệt khóc kia kìa, ta thật sự muốn nói, nàng làm gì có tư cách ở đây khóc chứ? Một cây làm chẳng nên non, nếu nàng không làm ra gây ra chuyện, ai dám nói gì nàng chứ?"
! !

Ân Cửu Dã không phải không nghe được lời bàn tán của đám đệ tử ngu ngốc đó, hắn mím môi lại, ngón tay gác trên ghế cũng thoáng siết chặt.

Khớp hàm căng cứng, Ân Cửu Dã phải cố gắng lắm mới ngăn được bản năng muốn giết người của mình trỗi dậy.

Đột nhiên có người đến gõ cửa lớp học, từ bên ngoài truyền vào tiếng cốc cốc khẽ khàng.

Ân Cửu Dã chậm rãi dời mắt đến phía cửa, phát hiện Ôn Nguyễn đang đẩy cửa đi vào, nàng nhìn hắn mỉm cười, "Xin lỗi thưa phu tử, đệ tử đến muộn!"
Ân Cửu Dã vừa định nói không sao thì nhìn thấy thứ nàng đang cầm trong tay!
Một cây gậy mã cầu.


Sĩ Viện thường để cho các đệ tử chơi mã cầu thế nên lúc nào cũng có sẵn mấy cây gậy đánh mã cầu cả.

Ôn Nguyễn cầm cây gây kéo lê trên đất, thản nhiên đi vào lớp, Ân Cửu Dã đứng dậy giúp nàng đóng cửa lớp học kĩ càng, thậm chí ngay cả cửa sổ cũng khép lại.

Muốn dạy chó thì đương nhiên là phải đóng cửa lại đánh cho nó một trận rồi!
Ôn Nguyễn hướng thẳng đến tên vừa nói "Một cây làm chẳng nên non" kia, cánh tay nhỏ nhắn trắng trẻo của cô dùng sức cầm cây gậy đánh mã cầu, nhìn người đó, nở nụ cười quỷ dị, "Một cây làm chẳng nên non đúng không?"
Sau đó, cô làm như đánh golf, giơ cây gậy lên thật cao sau đó sút thẳng vào cằm của đối phương, tạo ra một tiếng "Bang" vô cùng lớn.

Miệng của tên đó trong giây lát đã trở thành một mớ thịt máu hỗn độn.

Nhị Cẩu Tử: "Chị Ôn Nguyễn thật lợi hại, không hổ là cô gái mà em nhìn trúng!!!"
Lữ Trạch Cẩn: "Ôn Nguyễn thật lợi hại, quả nhiên là người phụ nữ dám vả mặt Kỷ Tri Dao!!!"
Vu Duyệt: "Ôn Nguyễn thật lợi hại, đúng là tỷ muội tốt của ta, vì giúp bạn mà không tiếc cả mạng sống!"
Ân Cửu Dã: "Ừm, đánh hơi lệch rồi, nếu muốn đánh chết hắn ta, tốt nhất nên đánh vào yết hầu mới đúng!"
Sức của Ôn Nguyễn không lớn, chỉ mới đánh người ta có một cái mà bản thân đã nghiêng ngả mấy chập, đợi đến khi chính mình đứng vững, cô còn vô cùng cẩn thận đem quần áo chỉnh trang lại một chút, nhìn đối phương ôn hoà nói, "Đánh có vang không?"
Người bị đánh che lại cái miệng toàn là máu của hắn, chỉ vào Ôn Nguyễn, vừa hoảng sợ vừa tức giận mà lớn tiếng mắng mỏ Ôn Nguyễn, "Ngươi điên rồi!"
Ôn Nguyễn nắm chặt lấy cây gậy, giơ lên thật cao sau đó đánh vào mặt tên đó một cái nữa, tiếng vang của lần này còn to hơn trước, nhưng cô vẫn giữ trên mình vẻ mặt bình tĩnh, "Ta hỏi ngươi, ta đánh có vang không?"
Cả phòng học trở nên náo loạn.

Dù sao Ôn Nguyễn cũng chỉ là một cô gái, rất nhanh đã có người muốn xông tới bắt cô lại.

Chỉ là, có người từ phía Lữ Trạch Cẩn xông lên, chưa kịp tới chỗ Ôn Nguyễn đã bị Lữ Trạch Cẩn giơ chân ra ngáng đường, khiến người đó ngã lăn ra đất.

Sau đó lại có vài viên cờ sượt ngang qua, bay về phía mấy người muốn xông đến động tay động chân với Ôn Nguyễn, đánh vào đầu gối mất người đó, bọn họ đều chưa kịp làm gì đã trở về với đất mẹ bao la rồi.

Lữ Trạch Cẩn cảm thấy tình huống này có chút quen thuộc, hình như bản thân đã cũng từng bị như vậy hai lần rồi đúng không nhỉ? Nghĩ vậy, hắn lập tức quay đầu nhìn về phía Ân Cửu Dã.

Hắn đang thong thả cúi đầu uống trà.

Có một nam tử xông lên, lớn tiếng nói, "Ôn Nguyễn, nơi đây là Sĩ Viện, ngươi dám ban ngày ban mặt công khai đánh người, ngươi không sợ bị đuổi học ư? Hay ngươi cho rằng bọn ta không dám đánh lại ngươi?!
Ôn Nguyễn ôm lấy cây gậy đánh mã cầu vào trong người, trông vô cùng đáng yêu, vô cùng ngoan ngoãn, cô mỉm cười để lộ hai cái lúm đồng tiền xinh như hoa, nhìn mọi người, giống như đang trò chuyện thân mật với mọi người về chuyện hôm nay qua nở đẹp như thế nào vậy đó!
"Tổ tiên ta là công thần khai quốc, được kế tục tước vị Tĩnh Viễn Hầu ba triều, nhìn khắp Đại Tương quốc này, chỉ có một Kỷ phủ của An Lăng Quân mới tạm xem như cùng đẳng cấp với nhà ta, cho dù có là Tấn thân vương Lữ gia cũng phải đứng dưới Ôn gia ta một bậc, cho dù hôm nay ta có ương ngạnh vô lễ, thậm chí là đánh ngươi ở trước mặt mọi người đi nữa thì ngươi cho rằng, ngươi có thể làm gì được ta?"
"Cho dù có muốn đánh trả! " Đôi mắt trong trẻo như sương sớm của Ôn Nguyễn đầy ý cười, con ngươi đảo nhẹ, nhìn qua một lượt mấy người có mặt ở đây, sau đó bật cười một tiếng, khách khí nói với bọn họ.

"Các ngươi thử xem?"
Dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất để nói lời cứng rắn nhất!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận