Xuyên Sách Tiểu Trung Khuyển Của Tôi Là Thái Tử Điện Hạ



Vu Duyệt nghe cô nói như thế lập tức dừng lại, nàng có cảm giác, chính giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại của Ôn Nguyễn khiến cho mỗi lần cô mở miệng ra nói gì đó, người khác đều sẽ không tự chủ được mà nghe theo ý cô.

"Cho hắn chút không gian riêng cũng tốt! Xem như để hắn bình tâm lại đi!" Ôn Nguyễn chầm chạm nói.

Vu Duyệt nghĩ tới vẻ mặt khi nãy của Lữ Trạch Cẩn, vẫn cảm thấy không yên lòng lắm, "Hắn sẽ không sao chứ?"
Ôn Nguyễn gật đầu, đáp, "Hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu!"
"Ồ, vậy được rồi!" Vu Duyệt thấy Ôn Nguyễn dám khẳng định chắc nịch như thế, tâm trạng cũng buông lỏng hơn một chút, không đuổi theo Lữ Trạch Cẩn nữa mà về chỗ ngồi của mình.


Ôn Nguyễn cũng tiếp tục đọc sách của mình.

Có lẽ trời sinh phụ nữ luôn có sẵn tấm lòng từ bi của người mẹ, mà bọn họ thường không phân biệt được giữa đồng cảm và tình cảm nam nữ khác nhau như thế nào, chỉ cần nhìn thấy một người bình thường kiêu ngạo hống hách đột nhiên trở nên yếu đuối đáng thương là bệnh Thánh mẫu sẽ xuất hiện ngay lập tức.

Ngày hôm qua Lữ Trạch Cẩn vừa mới nói lời xin lỗi với Vu Duyệt, hắn còn bảo vệ nàng ấy lúc tin đồn xấu truyền ra bên ngoài, cộng thêm việc giữa hai người đó có hôn ước với nhau, Ôn Nguyễn có đầy đủ nguyên nhân để cảm thấy một người đối xử với ai cũng nhiệt tình như Vu Duyệt nhất định sẽ lầm tưởng rằng bản thân thầm mến Lữ Trạch Cẩn.

Nghĩ thôi là đã thấy bi kịch rồi!
Mấy chuyện như đến cứu rỗi thiếu niên đáng thương ra khỏi bể tình nghe qua thì thấy rất cảm động, nhưng dựa vào cái gì mà Vu Duyệt phải hy sinh cả đời mình để cứu lấy Lữ Trạch Cẩn chứ? Vu Duyệt đâu có làm gì nên tội? Tại sao lại phải trở thành công cụ giúp cho Thịnh Nguyệt Cơ đạt được thứ nàng ta muốn?
Mời tìm nữ phụ khác vào đóng dùm, chứ ở đây không ai rảnh đâu mà diễn tuồng với chị gái Thịnh Nguyệt Cơ.

"Ôn cô nương.

" Tiêu Trường Thiên đi đến cạnh cửa sổ, nhỏ giọng gọi cô một tiếng.

"Chào Tiêu phu tử!" Ôn Nguyễn bỏ cuốn sách xuống, chậm rãi đứng dậy hành lễ với hắn.


"Cám ơn ngươi!" Tiêu Trường Thiên không đầu không đuôi nói.

Tuy hắn không hề nói bản thân cám ơn vì điều gì, nhưng trong lòng Ôn Nguyễn vẫn hiểu rõ ý trong câu nói của Tiêu Trường Thiên.

Dù sao hắn cũng được xem như bậc trưởng bối, cùng với một đứa trẻ như Lữ Trạch Cẩn suốt ngày tranh giành tình cảm quả thật khiến hắn vô cùng khó xử.

Mà vừa hay, lời nói của Ôn Nguyễn vừa rồi, cũng đủ làm cho Lữ Trạch Cẩn an phận trong một khoảng thời gian ngắn.

Viên Long châu Tiêu Trường Thiên này, hắn đúng là, quá độ lượng rồi!
Hắn độ lượng như vậy, chẳng phải là tự ôm khổ vào người sao?
Tuy là trong lòng Ôn Nguyễn nghĩ như thế, nhưng bên ngoài vẫn không tỏ thái độ gì, thản nhiên đáp lại lời cám ơn của Tiêu Trường Thiên, "Phu tử nói quá.

"
Tiêu Trường Thiên khẽ cười, giọng nói ôn tồn, "Tuy là ta thật lòng rất cảm ơn ngươi đã giúp Lữ Trạch Cẩn hiểu chuyện hơn một chút, nhưng ngày mai ta vẫn sẽ kiểm tra lại tân khúc đã dạy mọi người trước đó, cô nương vẫn là nên về nhà luyện thêm một chút đi!"

Ôn Nguyễn: "! ! "
OK! Tốt nhất là ngươi ôm khổ mà chết luôn đi!!!!!
Tới khi tan học, Ôn Nguyễn trong tay ôm lấy Nhị Cẩu Tử, đang cùng Vu Duyệt chuẩn bị hồi phủ thì thấy Lữ Trạch Cẩn từ đằng sau chạy lướt qua hai người họ, bay thẳng đến chỗ gốc cây đa gần đó.

Không có gì bất ngờ, Ôn Nguyễn thấy được bóng dáng Thịnh Nguyệt Cơ đang cầm dù đứng dưới gốc cây, vẫy tay với Lữ Trạch Cẩn.

"Sao ngày hôm nay nàng lại có thời gian đến đón ta thế?" Lữ Trạch Cẩn cầm lấy cây dù trong tay nàng ta, tay còn lại nắm lấy tay Thịnh Nguyệt Cơ, từ trong ánh mắt đã có thể cảm nhận được sự vui vẻ trong lòng hắn.

"Ta sợ chàng sẽ vì chuyện ngày hôm qua mà tức giận nên mới đến đấy, chút tính tình này của chàng ta còn không biết sao?" Thịnh Nguyệt Cơ lấy khăn tay, vô cùng quen thuộc lau đi mồ hôi trên trán của hắn, nhỏ giọng hỏi han, "Hôm nay học có mệt không?"

"Không mệt, nàng muốn ta chăm chỉ học tập kia mà.

Chút chuyện này không làm ta mệt được đâu!" Lữ Trạch Cẩn cười.

"Học tập là vì tương lai sau này của chàng, không phải vì ta.

" Thịnh Nguyệt Cơ đẩy nhẹ lòng ngực Lữ Trạch Cẩn, sau đó lại vuốt ve cánh tay của hắn, phong tình nói, "Đi thôi, đến chỗ của ta, để ta kiểm tra xem chàng học được những gì rồi nào!"
Nếu như người khác nghe qua câu này chắc hẳn sẽ cảm thấy nó không hề có vấn đề gì, thế nhưng đến phiên Lữ Trạch Cẩn nghe được, thì tai của hắn lập tức không kiềm được mà đỏ bừng lên, đủ thấy sự "kiểm tra" của Thịnh Nguyệt Cơ có bao nhiêu kích tình.

Lữ Trạch Cẩn thoáng quay đầu nhìn về phía Ôn Nguyễn và Vu Duyệt, hắn nhìn cô khẽ nở một nụ cười, sau đó khoác vai Thịnh Nguyệt Cơ rời đi.

Ôn Nguyễn thấy công sức ban nãy mình bỏ công khuyên bảo Lữ Trạch Cẩn xem như đã đổ sông đổ bể, cô thầm thở dài, chẳng biết nói gì hơn ngoại trừ việc Thịnh Nguyệt Cơ thật sự quá lợi hại.

Vu Duyệt ở bên cạnh cũng bật cười, nhỏ giọng cảm thán, "May thay vừa rồi ta không có đến an ủi hắn, nếu không chẳng phải là làm trò hề rồi hay sao? Hắn có chỗ nào cần ta an ủi đâu chứ? Suýt chút ta còn tưởng hắn và ta có chút đồng bệnh tương liên đấy!"
"Không thì chúng ta đến Xuân Nguyên lâu nhé?!" Ôn Nguyễn biết Vu Duyệt nhất định sẽ có thái độ như thế nên cô không tỏ thái độ gì, chỉ khẽ cười chuyển chủ đề sang chuyện khác.

"Được đó! Đúng rồi Ôn Nguyễn, ta rất thắc mắc, Từ Hoa thật sự là nam nhân sao?"
"Đúng vậy!"
"Oa, lợi hại! Hắn trong còn nữ tính hơn ta nhiều đấy!!"
"Tỷ như vậy là được rồi!"
"Vậy muội cưới ta đi~" Vu Duyệt giả vờ đáng thương, dựa đầu lên vai Ôn Nguyễn.

"Được, ngày mai ta sẽ đến cửa cầu hôn tỷ.


"
"Hahaha, chúng ta nhất định sẽ trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý! à, hai chúng ta không sinh được!!"
Hai cô gái nhỏ cứ vừa nói vừa cười đi đến Xuân Nguyên lâu.

Vu Duyệt cảm thấy, tuy là bình thường Ôn Nguyễn trông có vẻ rất lạnh lùng, đối xử với ai cũng rất giữ khoảng cách nhưng chỉ cần thân thiết được với cô rồi mọi người sẽ phát hiện, Ôn Nguyễn thật sự siêu đáng yêu, nói chuyện cũng rất hài hước.

Cho dù, những thứ hài hước đó đa phần là dùng để chọc tức người khác.

Nhưng mà chẳng phải chọc tức người khác cũng rất vui sao?
Tóm lại, chị đây vui là được! Ha ha!
! !
Trong lúc Ôn Nguyễn cùng với Vu Duyệt đến Xuân Nguyên lâu nghe khúc, thì ở Thịnh Bạch lâu, công tác "kiểm tra việc học" của Thịnh Nguyệt Cơ và Lữ Trạch Cẩn diễn ra không được thuận lợi cho lắm.

Lữ Trạch Cẩn dựa người ngay đầu giường, trong tay cầm chén rượu không biết đang suy nghĩ điều gì.

Thân hình của Thịnh Nguyệt Cơ như con rắn nước, mềm mại không xương nhẹ nhàng quấn lấy cả người hắn, cười hỏi, "Chàng đang nghĩ đến điều gì vậy?"
Lữ Trạch Cẩn buông chén rượu trong tay xuống, duỗi tay ôm lấy Thịnh Nguyệt Cơ vào trong lòng, trầm giọng hỏi ngược lại nàng ta, "Nguyệt Cơ, nếu có một ngày ta thay đổi, liệu nàng có còn thích ta hay không?"
"Chàng sẽ trở nên như thế nào?" Ngón tay Thịnh Nguyệt Cơ nhẹ nhàng nhấc cằm của Lữ Trạch Cẩn, đầy mị tình nói tiếp, "Trở thành một tên thư sinh sao?"
"Ta cũng không biết rằng bản thân sẽ trở thành người như thế nào, nhưng có thể sẽ không giống như bây giờ nữa.

" Lữ Trạch Cẩn cúi đầu nhìn đôi mắt trong trẻo như xuân thuỷ của Thịnh Nguyệt Cơ, "Nàng vẫn sẽ thích ta chứ?"
Thịnh Nguyệt Cơ từ trong lòng Lữ Trạch Cẩn ngồi thẳng dậy, nhẹ nhàng kéo lại vạt áo cho hắn, dịu dàng đáp, "Ta thích chàng giống như bây giờ, cho nên chàng phải ngoan ngoãn, đừng thay đổi, ta sẽ không vui!"
Trong đầu Lữ Trạch Cẩn thoáng xoẹt qua câu nói của Ôn Nguyễn: Nếu như ngươi thay đổi, càng ngày càng trở nên tham lam hơn, đến lúc đó, nhất định nàng ta sẽ không do dự mà đá ngươi đi.

Tuy Lữ Trạch Cẩn không phải là một người thông minh, nhưng hắn cũng không phải một tên ngốc không biết gì, giữa Ôn Nguyễn và Thịnh Nguyệt Cơ, ngoại trừ việc một người dùng ngữ điệu uyển chuyển, một người dùng câu từ thẳng thắn ra, thì trên cơ bản, hàm ý của hai người đâu có khác gì nhau?
Đột nhiên hiểu rõ mọi chuyện khiến cho Lữ Trạch Cẩn cảm thấy rất đau lòng.

Lữ Trạch Cẩn biết, hắn không thể không thay đổi, bản thân hắn nhất định sẽ trở nên tham lam hơn, nhất định sẽ muốn nhiều thứ hơn bây giờ, hắn cũng sẽ hy vọng vào việc bản thân khi trưởng thành có thể trở thành chỗ dựa cho Thịnh Nguyệt Cơ, chứ không phải vĩnh viễn làm một đứa trẻ trong mắt nàng.


Sự đau khổ bỗng nhiên ập đến, Lữ Trạch Cẩn chỉ còn cách phải chấp nhận nó, hắn vùi đầu vào cổ nàng ta, nghẹn ngào, "Ta sẽ không thay đổi, nàng đừng rời bỏ ta!"
Ngón tay mềm mại của Thịnh Nguyệt Cơ mơn trớn phía sau lưng hắn, dùng giọng điệu thâm tình hỏi hắn, "Chàng bị gì vậy? Có phải ở bên ngoài nghe được lời nói không hay đúng không?"
Lữ Trạch Cẩn rầu rĩ tới mức không nói nên lời, chỉ có thể tự lừa người dối mình, lắc đầu.

Chính vì thế, việc "kiểm tra" học tập hôm nay trở nên đặc biệt điên cuồng, Lữ Trạch Cẩn giống như biến thành người sắp chết đuối, đem bản thân chìm đắm giữa biển khơi.

! !
Hôm nay, Ôn Tây Lăng phải đến Xuân Nguyên lâu kiểm tra sổ sách, vừa nghe được Ôn Nguyễn và Vu Duyệt đến nghe khúc, lập tức vứt hết sổ sách sang một bên, chạy tới chỗ muội muội, mang theo một bình trà đến đây, "Muội muội đến à?! Còn có Vu cô nương nữa sao?""
Vu Duyệt thấy Ôn Tây Lăng đến, khẽ cười, gật đầu chào hỏi, "Chào Ôn nhị công tử.

"
"Nhị ca!" Ôn Nguyễn thấy hắn tới cũng vui vẻ đáp lại.

"Mời hai vị cô nương uống trà, đây là loại trà tốt nhất của trà lâu chúng tôi đấy!" Ôn Tây Lăng tủm tỉm cười, vừa châm trà vừa thì thầm với hai người họ, "Muội muội, lát nữa hai người nghe khúc xong đừng trở về vội, hôm nay ở đây có chút chuyện vui, hai muội ở lại xem đi.

"
"Chuyện gì vậy?" Ôn Nguyễn nhìn vẻ mặt thần bí của Ôn Tây Lăng, nói.

"Hôm nay Xuân Nguyên lâu tổ chức một buổi đấu giá, bán ra một thứ đặc biệt quý giá!"
"Cái gì thế?" Ôn Nguyễn hỏi.

"Tranh của Họa Ngôi.

"
Ôn Nguyễn: "! ! "
Hả? Ai cơ?
Nhị Cẩu Tử: "Trời má, rốt cuộc viên Long Châu tiếp theo cũng xuất hiện rồi!!!!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận